“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 398

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Một số người bên ngoài luôn sợ những người bị bệnh tâm thần hoặc mang theo thành kiến đến thăm họ.Chỉ có bác sĩ giao tiếp với bọn họ mới biết được, họ cũng giống như người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn đơn thuần hơn, cho nên họ mới bị bệnh.Trong lúc nói chuyện đã đến phòng bệnh của Lưu Giai Ni.Cô ấy là một phụ nữ trung niên, mặc bộ quần áo bệnh viện màu xanh trắng. Quần áo bệnh viện mỏng, vì vậy bên ngoài cô ấy mặc thêm một chiếc áo khoác bông. Nhìn qua thì cô ấy cũng tâm tuổi Trần Dung Phương nhưng hầu như toàn bộ tóc đã chuyển sang màu hoa râm.Gương mặt cô ấy bị bệnh mà tái nhợt, nếp nhăn giống như nếp gấp của cái bánh bao, trong mắt có chút đờ đẫn yên bình.Vì để khống chế bệnh tình nên Lưu Giai Ni có uống một ít thuốc, những loại thuốc này sẽ làm cho người ta phản ứng chậm chạp, thậm chí trở nên tê dại."Lưu Giai Ni, ăn cơm trưa chưa?" Nữ bác sĩ vừa đi đến vừa hỏi.Lưu Giai Ni chậm rãi quay đầu lại, vốn theo bản năng lộ ra một nụ cười, kết quả trong nháy mắt nhìn thấy Sở Phong, đồng tử co rụt lại, tay cô ấy run lên rồi làm đổ phích nước trên bàn.Nữ bác sĩ vội vàng đi nhặt phích nước trên mặt đất nói: "Có chuyện gì vậy?"Sở Phong cũng do dự không biết mình có nên đi vào hay không, cô hỏi: "Cô sợ cháu sao?"Nghe thấy giọng nói của Sở Phong, Lưu Giai Ni mới bình tĩnh lại một chút, cô ấy vội vàng tự mình đi nhặt bình giữ nhiệt, nói với bác sĩ: "Thực xin lỗi, lớn tuổi rồi, tay không còn sức lực nữa." Nữ bác sĩ phàn nàn, tay liên tục nhặt các mảnh vỡ của phích nước: "Cô cũng quá bất cẩn, cẩn thận bị đứt tay."Lưu Giai Ni vừa trả lời, vừa nhìn về phía Sở Phong, càng nhìn Sở Phong, trong lòng cô ấy lại càng ít sợ hãi hơn và từ từ bình tĩnh lại.Diệp Quân Chi thấp giọng nói với Sở Phong: "Hình như cô ấy nhận nhầm người rồi.""Ừm, hình như cô ấy nhận nhầm tôi là Phúc Đoàn." Sở Phong nói.Sở Phong và Phúc Đoàn trạc tuổi nhau, đều là những cô bé. Khoảnh khắc Sở Phong tiến vào có lẽ Lưu Giai Ni là nhận nhầm cô thành Phúc Đoàn nên mới sợ hãi mà đánh vỡ phích nước.Như vậy, câu hỏi đặt ra là Phúc Đoàn đã làm gì mà có thể làm cho mẹ ruột phải sợ hãi đến như vậy?Không đúng, đầu tiên phải xác định Lưu Giai Ni có phải là mẹ đẻ của Phúc Đoàn hay không.Diệp Quân Chi và Sở Phong đi đến, nữ bác sĩ trấn an Lưu Giai Ni một chút rồi nói với bọn họ: "Có điều gì thì cứ cố gắng hỏi, nhưng đừng hỏi lâu quá, cô ấy sẽ bị dọa.""Vâng." Diệp Quân Chi trả lời.Vốn, hẳn là Sở Phong đến hỏi chuyện nhưng hiện tại Lưu Giai Ni vẫn kiêng ky Sở Phong, Diệp Quân Chi liền nhẹ nhàng hỏi: "Cô có còn nhớ Lưu Tam không? Mẹ cháu luôn nhớ đến cô."Thân phận này là Diệp Quân Chỉ bịa ra, trong một đội thế nào cũng có mấy người họ Lưu.Lưu Giai Ni mờ mịt lắc đầu: "Không nhớ rõ, cô ấy có khỏe không?"Diệp Quân Chi cầm tay cô ấy: "Mẹ cháu rất khỏe. Bà ấy hỏi cháu tình trạng của cô. Bây giờ cô khỏe không? Con cô đâu?” Diệp Quân Chi cố ý tránh đi chữ "con gái”, tránh làm Lưu Giai Ni kích động.Diệp Quân Chi sinh ra rất tốt, đối xử với người khác cũng thỏa đáng, sau khi phát hiện tay Lưu Giai Ni lạnh như băng, Diệp Quân Chi đỡ Lưu Giai Ni đến bên giường bệnh nằm xuống rồi nhét tay cô ấy vào trong chăn.Hơn một năm, không có ai đến thăm Lưu Giai Ni, chồng cô ấy, con cái đều đã chết, ngoại trừ...Cho nên, Lưu Giai Ni mở lòng với Diệp Quân Chi: "Bây giờ tôi đều khỏe mạnh. Cháu và mẹ cháu có ổn không?”Diệp Quân Chi cứ như vậy từ từ nói với Lưu Giai Ni về chuyện gia đình. Cuối cùng Lưu Giai Ni cũng nói đến đứa nhỏ của mình: "Hai đứa nhỏ của tôi, đứa lớn kia cũng lớn như cháu, chỉ là thấp hơn cháu một chút. Con bé rất tốt. Đứa nhỏ kia của tôi cũng trắng trẻo mềm mại, mịn màng, người khác đều nói con bé có phúc..."

Một số người bên ngoài luôn sợ những người bị bệnh tâm thần hoặc mang theo thành kiến đến thăm họ.

Chỉ có bác sĩ giao tiếp với bọn họ mới biết được, họ cũng giống như người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn đơn thuần hơn, cho nên họ mới bị bệnh.

Trong lúc nói chuyện đã đến phòng bệnh của Lưu Giai Ni.

Cô ấy là một phụ nữ trung niên, mặc bộ quần áo bệnh viện màu xanh trắng. Quần áo bệnh viện mỏng, vì vậy bên ngoài cô ấy mặc thêm một chiếc áo khoác bông. Nhìn qua thì cô ấy cũng tâm tuổi Trần Dung Phương nhưng hầu như toàn bộ tóc đã chuyển sang màu hoa râm.

Gương mặt cô ấy bị bệnh mà tái nhợt, nếp nhăn giống như nếp gấp của cái bánh bao, trong mắt có chút đờ đẫn yên bình.

Vì để khống chế bệnh tình nên Lưu Giai Ni có uống một ít thuốc, những loại thuốc này sẽ làm cho người ta phản ứng chậm chạp, thậm chí trở nên tê dại.

"Lưu Giai Ni, ăn cơm trưa chưa?" Nữ bác sĩ vừa đi đến vừa hỏi.

Lưu Giai Ni chậm rãi quay đầu lại, vốn theo bản năng lộ ra một nụ cười, kết quả trong nháy mắt nhìn thấy Sở Phong, đồng tử co rụt lại, tay cô ấy run lên rồi làm đổ phích nước trên bàn.

Nữ bác sĩ vội vàng đi nhặt phích nước trên mặt đất nói: "Có chuyện gì vậy?"

Sở Phong cũng do dự không biết mình có nên đi vào hay không, cô hỏi: "Cô sợ cháu sao?"

Nghe thấy giọng nói của Sở Phong, Lưu Giai Ni mới bình tĩnh lại một chút, cô ấy vội vàng tự mình đi nhặt bình giữ nhiệt, nói với bác sĩ: "Thực xin lỗi, lớn tuổi rồi, tay không còn sức lực nữa." Nữ bác sĩ phàn nàn, tay liên tục nhặt các mảnh vỡ của phích nước: "Cô cũng quá bất cẩn, cẩn thận bị đứt tay."

Lưu Giai Ni vừa trả lời, vừa nhìn về phía Sở Phong, càng nhìn Sở Phong, trong lòng cô ấy lại càng ít sợ hãi hơn và từ từ bình tĩnh lại.

Diệp Quân Chi thấp giọng nói với Sở Phong: "Hình như cô ấy nhận nhầm người rồi."

"Ừm, hình như cô ấy nhận nhầm tôi là Phúc Đoàn." Sở Phong nói.

Sở Phong và Phúc Đoàn trạc tuổi nhau, đều là những cô bé. Khoảnh khắc Sở Phong tiến vào có lẽ Lưu Giai Ni là nhận nhầm cô thành Phúc Đoàn nên mới sợ hãi mà đánh vỡ phích nước.

Như vậy, câu hỏi đặt ra là Phúc Đoàn đã làm gì mà có thể làm cho mẹ ruột phải sợ hãi đến như vậy?

Không đúng, đầu tiên phải xác định Lưu Giai Ni có phải là mẹ đẻ của Phúc Đoàn hay không.

Diệp Quân Chi và Sở Phong đi đến, nữ bác sĩ trấn an Lưu Giai Ni một chút rồi nói với bọn họ: "Có điều gì thì cứ cố gắng hỏi, nhưng đừng hỏi lâu quá, cô ấy sẽ bị dọa."

"Vâng." Diệp Quân Chi trả lời.

Vốn, hẳn là Sở Phong đến hỏi chuyện nhưng hiện tại Lưu Giai Ni vẫn kiêng ky Sở Phong, Diệp Quân Chi liền nhẹ nhàng hỏi: "Cô có còn nhớ Lưu Tam không? Mẹ cháu luôn nhớ đến cô."

Thân phận này là Diệp Quân Chỉ bịa ra, trong một đội thế nào cũng có mấy người họ Lưu.

Lưu Giai Ni mờ mịt lắc đầu: "Không nhớ rõ, cô ấy có khỏe không?"

Diệp Quân Chi cầm tay cô ấy: "Mẹ cháu rất khỏe. Bà ấy hỏi cháu tình trạng của cô. Bây giờ cô khỏe không? Con cô đâu?” Diệp Quân Chi cố ý tránh đi chữ "con gái”, tránh làm Lưu Giai Ni kích động.

Diệp Quân Chi sinh ra rất tốt, đối xử với người khác cũng thỏa đáng, sau khi phát hiện tay Lưu Giai Ni lạnh như băng, Diệp Quân Chi đỡ Lưu Giai Ni đến bên giường bệnh nằm xuống rồi nhét tay cô ấy vào trong chăn.

Hơn một năm, không có ai đến thăm Lưu Giai Ni, chồng cô ấy, con cái đều đã chết, ngoại trừ...

Cho nên, Lưu Giai Ni mở lòng với Diệp Quân Chi: "Bây giờ tôi đều khỏe mạnh. Cháu và mẹ cháu có ổn không?”

Diệp Quân Chi cứ như vậy từ từ nói với Lưu Giai Ni về chuyện gia đình. Cuối cùng Lưu Giai Ni cũng nói đến đứa nhỏ của mình: "Hai đứa nhỏ của tôi, đứa lớn kia cũng lớn như cháu, chỉ là thấp hơn cháu một chút. Con bé rất tốt. Đứa nhỏ kia của tôi cũng trắng trẻo mềm mại, mịn màng, người khác đều nói con bé có phúc..."

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Một số người bên ngoài luôn sợ những người bị bệnh tâm thần hoặc mang theo thành kiến đến thăm họ.Chỉ có bác sĩ giao tiếp với bọn họ mới biết được, họ cũng giống như người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn đơn thuần hơn, cho nên họ mới bị bệnh.Trong lúc nói chuyện đã đến phòng bệnh của Lưu Giai Ni.Cô ấy là một phụ nữ trung niên, mặc bộ quần áo bệnh viện màu xanh trắng. Quần áo bệnh viện mỏng, vì vậy bên ngoài cô ấy mặc thêm một chiếc áo khoác bông. Nhìn qua thì cô ấy cũng tâm tuổi Trần Dung Phương nhưng hầu như toàn bộ tóc đã chuyển sang màu hoa râm.Gương mặt cô ấy bị bệnh mà tái nhợt, nếp nhăn giống như nếp gấp của cái bánh bao, trong mắt có chút đờ đẫn yên bình.Vì để khống chế bệnh tình nên Lưu Giai Ni có uống một ít thuốc, những loại thuốc này sẽ làm cho người ta phản ứng chậm chạp, thậm chí trở nên tê dại."Lưu Giai Ni, ăn cơm trưa chưa?" Nữ bác sĩ vừa đi đến vừa hỏi.Lưu Giai Ni chậm rãi quay đầu lại, vốn theo bản năng lộ ra một nụ cười, kết quả trong nháy mắt nhìn thấy Sở Phong, đồng tử co rụt lại, tay cô ấy run lên rồi làm đổ phích nước trên bàn.Nữ bác sĩ vội vàng đi nhặt phích nước trên mặt đất nói: "Có chuyện gì vậy?"Sở Phong cũng do dự không biết mình có nên đi vào hay không, cô hỏi: "Cô sợ cháu sao?"Nghe thấy giọng nói của Sở Phong, Lưu Giai Ni mới bình tĩnh lại một chút, cô ấy vội vàng tự mình đi nhặt bình giữ nhiệt, nói với bác sĩ: "Thực xin lỗi, lớn tuổi rồi, tay không còn sức lực nữa." Nữ bác sĩ phàn nàn, tay liên tục nhặt các mảnh vỡ của phích nước: "Cô cũng quá bất cẩn, cẩn thận bị đứt tay."Lưu Giai Ni vừa trả lời, vừa nhìn về phía Sở Phong, càng nhìn Sở Phong, trong lòng cô ấy lại càng ít sợ hãi hơn và từ từ bình tĩnh lại.Diệp Quân Chi thấp giọng nói với Sở Phong: "Hình như cô ấy nhận nhầm người rồi.""Ừm, hình như cô ấy nhận nhầm tôi là Phúc Đoàn." Sở Phong nói.Sở Phong và Phúc Đoàn trạc tuổi nhau, đều là những cô bé. Khoảnh khắc Sở Phong tiến vào có lẽ Lưu Giai Ni là nhận nhầm cô thành Phúc Đoàn nên mới sợ hãi mà đánh vỡ phích nước.Như vậy, câu hỏi đặt ra là Phúc Đoàn đã làm gì mà có thể làm cho mẹ ruột phải sợ hãi đến như vậy?Không đúng, đầu tiên phải xác định Lưu Giai Ni có phải là mẹ đẻ của Phúc Đoàn hay không.Diệp Quân Chi và Sở Phong đi đến, nữ bác sĩ trấn an Lưu Giai Ni một chút rồi nói với bọn họ: "Có điều gì thì cứ cố gắng hỏi, nhưng đừng hỏi lâu quá, cô ấy sẽ bị dọa.""Vâng." Diệp Quân Chi trả lời.Vốn, hẳn là Sở Phong đến hỏi chuyện nhưng hiện tại Lưu Giai Ni vẫn kiêng ky Sở Phong, Diệp Quân Chi liền nhẹ nhàng hỏi: "Cô có còn nhớ Lưu Tam không? Mẹ cháu luôn nhớ đến cô."Thân phận này là Diệp Quân Chỉ bịa ra, trong một đội thế nào cũng có mấy người họ Lưu.Lưu Giai Ni mờ mịt lắc đầu: "Không nhớ rõ, cô ấy có khỏe không?"Diệp Quân Chi cầm tay cô ấy: "Mẹ cháu rất khỏe. Bà ấy hỏi cháu tình trạng của cô. Bây giờ cô khỏe không? Con cô đâu?” Diệp Quân Chi cố ý tránh đi chữ "con gái”, tránh làm Lưu Giai Ni kích động.Diệp Quân Chi sinh ra rất tốt, đối xử với người khác cũng thỏa đáng, sau khi phát hiện tay Lưu Giai Ni lạnh như băng, Diệp Quân Chi đỡ Lưu Giai Ni đến bên giường bệnh nằm xuống rồi nhét tay cô ấy vào trong chăn.Hơn một năm, không có ai đến thăm Lưu Giai Ni, chồng cô ấy, con cái đều đã chết, ngoại trừ...Cho nên, Lưu Giai Ni mở lòng với Diệp Quân Chi: "Bây giờ tôi đều khỏe mạnh. Cháu và mẹ cháu có ổn không?”Diệp Quân Chi cứ như vậy từ từ nói với Lưu Giai Ni về chuyện gia đình. Cuối cùng Lưu Giai Ni cũng nói đến đứa nhỏ của mình: "Hai đứa nhỏ của tôi, đứa lớn kia cũng lớn như cháu, chỉ là thấp hơn cháu một chút. Con bé rất tốt. Đứa nhỏ kia của tôi cũng trắng trẻo mềm mại, mịn màng, người khác đều nói con bé có phúc..."

Chương 398