“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 401: Gặp Nhau (1)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Con gái lớn của cô ấy cũng tốt bụng như vậy. Sở Phong tốt bụng thì không muốn lợi dụng cô ấy, không muốn làm tổn thương cô ấy.Lưu Giai Ni mê man, chuyển nguyện vọng muốn bảo vệ con gái lớn lên người Sở Phong. Cô ấy không thể nhìn Phúc Đoàn lại làm hại người nữa, cô ấy muốn đi tìm Phúc Đoàn, cô ấy không thể trốn tránh nữa.Hiện tại Lưu Giai Ni vừa nhắm mắt lại đều là dáng vẻ con gái lớn của mình chết không nhắm mắt.Lưu Giai Ni nghiêng ngả lảo đảo, đi tới thẳng tới nhà ga. Đã rất lâu cô ấy không tiếp xúc với người khác, cố hết sức lực vừa nói vừa khua tay múa chân: "Mọi người có nhìn thấy hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bọn họ lên xe nào không?"Người ở trạm xe buýt hoặc là lắc đầu, hoặc là lấy Lưu Giai Ni giống người điên, còn có người không có ý tốt muốn bắt cóc Lưu Giai Ni.May mắn lúc trước học thức của Lưu Giai Ni không tệ, cô ấy bị bệnh, nhưng bệnh này không phải phát bệnh liên tục.Cuối cùng Lưu Giai Ni dựa vào sự sàng lọc của mình, ngồi lên xe đi tới đội sản xuất số 9.Cô ấy không có vé, là do xe của tài xế và nhân viên bán vé không đủ người, bọn họ cũng muốn kéo thêm vài hành khách, liền mở một con mắt nhắm một mắt, thu tiên của Lưu Giai Ni, để cô ấy đi ghế sau ngồi, trên đường gặp phải trạm kiểm soát liền ngồi xổm xuống chỗ ngồi.Sở Phong và Diệp Phích Chi vì lòng tốt mà không lừa gạt Lưu Giai Ni, Lưu Giai Ni cũng vì lòng tốt mà giúp đỡ họ.Lòng tốt là một thứ rắc rối, nhưng có đôi khi ông trời mở mắt cũng sẽ ban cho lòng tốt một ít ấm áp. Trong vài ngày liên tiếp.Bởi vì mùa thu và đông là hai mùa cao điểm của bệnh viêm phế quản, Diệp Quân Chỉ lại bị bệnh thêm mấy ngày. Lần trước Sở Phong nhìn thấy cậu bé ở đó suýt chút nữa ho ra phổi.Vì sức khỏe của Diệp Quân Chi nên hai người không đi tới bệnh viện nữa.Thoáng cái, đã đến ngày Sở Chí Bình của nhà Niên Xuân Hoa cưới vợ.Từ lúc nhờ người mai mối làm mai đến khi kết hôn còn chưa tới nửa tháng, hai người bọn họ đã định làm chuyện tốt. Thứ nhất, nhà Trương Thiến cũng chính là nhà gái không chờ được, lo lắng chồng cũ sẽ lại quấy rây.Thứ hai, Niên Xuân Hoa nghĩ đến trong nhà thật sự là quá ít người làm việc. Mấy ngày nay, chân Phúc Đoàn đã bị gấy, thỉnh thoảng Lý Tú Cầm còn bảo Phúc Đoàn giúp đỡ cho gà ăn.Phúc Đoàn vốn không giỏi làm nông nghiệp, trong lòng lại cảm thấy uất ức, càng không cẩn thận.Cô ta khập khiễng đi cho gà ăn, bịch một cái liền ngã xuống lối đi cạnh chuồng gà, người dính đầy đất bẩn.Phúc Đoàn liền gào sống gào chết ngay tại chỗ, Niên Xuân Hoa lập tức mắng Lý Tú Cầm, nhưng Lý Tú Cầm này thì sao? Đó là một cây kim bông.Lý Tú Cầm cũng khóc ngay tại chỗ, lau nước mắt nói: "Mẹ, con chỉ để Phúc Đoàn bưng một cái bát nhỏ cho gà ăn. Nó chỉ cần rắc đồ ăn trong bát cho gà là được, đây không phải là chuyện thuận tay là làm được sao? Con không ngờ Phúc Đoàn lại bị ngã."Thật ra Lý Tú Cầm muốn nói, chỉ có lợn mới có thể ngu ngốc thành dáng vẻ này. Phúc Đoàn vốn là không quan tâm đến công việc.Nhưng lời này, đương nhiên không thể nói ra như vậy.Lý Tú Cầm liền nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lóc kể lể: "Con còn không phải vì muốn tốt cho Phúc Đoàn sao? Trong khoảng thời gian này con đi ra ngoài, mỗi ngày đều nghe người ta nói xấu Phúc Đoàn nhà chúng ta. Con nghĩ, cũng để Phúc Đoàn làm việc gì đó trong khả năng của mình để bịt miệng của những người đó. Mẹ, lòng con như thế nào mẹ còn không hiểu sao?"Nói xong, Lý Tú Cầm liền ủ rũ rời đi.Cô ấy trốn đến bên cạnh cửa khu nhìn, bên ngoài một số người thấy Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa lại bắt nạt làm Lý Tú Cầm khóc, tất cả đều tấm tắc nói lạ.Đêều nói mẹ kế khó làm, xem ra thật đúng là không sai.

Con gái lớn của cô ấy cũng tốt bụng như vậy. Sở Phong tốt bụng thì không muốn lợi dụng cô ấy, không muốn làm tổn thương cô ấy.

Lưu Giai Ni mê man, chuyển nguyện vọng muốn bảo vệ con gái lớn lên người Sở Phong. Cô ấy không thể nhìn Phúc Đoàn lại làm hại người nữa, cô ấy muốn đi tìm Phúc Đoàn, cô ấy không thể trốn tránh nữa.

Hiện tại Lưu Giai Ni vừa nhắm mắt lại đều là dáng vẻ con gái lớn của mình chết không nhắm mắt.

Lưu Giai Ni nghiêng ngả lảo đảo, đi tới thẳng tới nhà ga. Đã rất lâu cô ấy không tiếp xúc với người khác, cố hết sức lực vừa nói vừa khua tay múa chân: "Mọi người có nhìn thấy hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bọn họ lên xe nào không?"

Người ở trạm xe buýt hoặc là lắc đầu, hoặc là lấy Lưu Giai Ni giống người điên, còn có người không có ý tốt muốn bắt cóc Lưu Giai Ni.

May mắn lúc trước học thức của Lưu Giai Ni không tệ, cô ấy bị bệnh, nhưng bệnh này không phải phát bệnh liên tục.

Cuối cùng Lưu Giai Ni dựa vào sự sàng lọc của mình, ngồi lên xe đi tới đội sản xuất số 9.

Cô ấy không có vé, là do xe của tài xế và nhân viên bán vé không đủ người, bọn họ cũng muốn kéo thêm vài hành khách, liền mở một con mắt nhắm một mắt, thu tiên của Lưu Giai Ni, để cô ấy đi ghế sau ngồi, trên đường gặp phải trạm kiểm soát liền ngồi xổm xuống chỗ ngồi.

Sở Phong và Diệp Phích Chi vì lòng tốt mà không lừa gạt Lưu Giai Ni, Lưu Giai Ni cũng vì lòng tốt mà giúp đỡ họ.

Lòng tốt là một thứ rắc rối, nhưng có đôi khi ông trời mở mắt cũng sẽ ban cho lòng tốt một ít ấm áp. Trong vài ngày liên tiếp.

Bởi vì mùa thu và đông là hai mùa cao điểm của bệnh viêm phế quản, Diệp Quân Chỉ lại bị bệnh thêm mấy ngày. Lần trước Sở Phong nhìn thấy cậu bé ở đó suýt chút nữa ho ra phổi.

Vì sức khỏe của Diệp Quân Chi nên hai người không đi tới bệnh viện nữa.

Thoáng cái, đã đến ngày Sở Chí Bình của nhà Niên Xuân Hoa cưới vợ.

Từ lúc nhờ người mai mối làm mai đến khi kết hôn còn chưa tới nửa tháng, hai người bọn họ đã định làm chuyện tốt. Thứ nhất, nhà Trương Thiến cũng chính là nhà gái không chờ được, lo lắng chồng cũ sẽ lại quấy rây.

Thứ hai, Niên Xuân Hoa nghĩ đến trong nhà thật sự là quá ít người làm việc. Mấy ngày nay, chân Phúc Đoàn đã bị gấy, thỉnh thoảng Lý Tú Cầm còn bảo Phúc Đoàn giúp đỡ cho gà ăn.

Phúc Đoàn vốn không giỏi làm nông nghiệp, trong lòng lại cảm thấy uất ức, càng không cẩn thận.

Cô ta khập khiễng đi cho gà ăn, bịch một cái liền ngã xuống lối đi cạnh chuồng gà, người dính đầy đất bẩn.

Phúc Đoàn liền gào sống gào chết ngay tại chỗ, Niên Xuân Hoa lập tức mắng Lý Tú Cầm, nhưng Lý Tú Cầm này thì sao? Đó là một cây kim bông.

Lý Tú Cầm cũng khóc ngay tại chỗ, lau nước mắt nói: "Mẹ, con chỉ để Phúc Đoàn bưng một cái bát nhỏ cho gà ăn. Nó chỉ cần rắc đồ ăn trong bát cho gà là được, đây không phải là chuyện thuận tay là làm được sao? Con không ngờ Phúc Đoàn lại bị ngã."

Thật ra Lý Tú Cầm muốn nói, chỉ có lợn mới có thể ngu ngốc thành dáng vẻ này. Phúc Đoàn vốn là không quan tâm đến công việc.

Nhưng lời này, đương nhiên không thể nói ra như vậy.

Lý Tú Cầm liền nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lóc kể lể: "Con còn không phải vì muốn tốt cho Phúc Đoàn sao? Trong khoảng thời gian này con đi ra ngoài, mỗi ngày đều nghe người ta nói xấu Phúc Đoàn nhà chúng ta. Con nghĩ, cũng để Phúc Đoàn làm việc gì đó trong khả năng của mình để bịt miệng của những người đó. Mẹ, lòng con như thế nào mẹ còn không hiểu sao?"

Nói xong, Lý Tú Cầm liền ủ rũ rời đi.

Cô ấy trốn đến bên cạnh cửa khu nhìn, bên ngoài một số người thấy Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa lại bắt nạt làm Lý Tú Cầm khóc, tất cả đều tấm tắc nói lạ.

Đêều nói mẹ kế khó làm, xem ra thật đúng là không sai.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Con gái lớn của cô ấy cũng tốt bụng như vậy. Sở Phong tốt bụng thì không muốn lợi dụng cô ấy, không muốn làm tổn thương cô ấy.Lưu Giai Ni mê man, chuyển nguyện vọng muốn bảo vệ con gái lớn lên người Sở Phong. Cô ấy không thể nhìn Phúc Đoàn lại làm hại người nữa, cô ấy muốn đi tìm Phúc Đoàn, cô ấy không thể trốn tránh nữa.Hiện tại Lưu Giai Ni vừa nhắm mắt lại đều là dáng vẻ con gái lớn của mình chết không nhắm mắt.Lưu Giai Ni nghiêng ngả lảo đảo, đi tới thẳng tới nhà ga. Đã rất lâu cô ấy không tiếp xúc với người khác, cố hết sức lực vừa nói vừa khua tay múa chân: "Mọi người có nhìn thấy hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bọn họ lên xe nào không?"Người ở trạm xe buýt hoặc là lắc đầu, hoặc là lấy Lưu Giai Ni giống người điên, còn có người không có ý tốt muốn bắt cóc Lưu Giai Ni.May mắn lúc trước học thức của Lưu Giai Ni không tệ, cô ấy bị bệnh, nhưng bệnh này không phải phát bệnh liên tục.Cuối cùng Lưu Giai Ni dựa vào sự sàng lọc của mình, ngồi lên xe đi tới đội sản xuất số 9.Cô ấy không có vé, là do xe của tài xế và nhân viên bán vé không đủ người, bọn họ cũng muốn kéo thêm vài hành khách, liền mở một con mắt nhắm một mắt, thu tiên của Lưu Giai Ni, để cô ấy đi ghế sau ngồi, trên đường gặp phải trạm kiểm soát liền ngồi xổm xuống chỗ ngồi.Sở Phong và Diệp Phích Chi vì lòng tốt mà không lừa gạt Lưu Giai Ni, Lưu Giai Ni cũng vì lòng tốt mà giúp đỡ họ.Lòng tốt là một thứ rắc rối, nhưng có đôi khi ông trời mở mắt cũng sẽ ban cho lòng tốt một ít ấm áp. Trong vài ngày liên tiếp.Bởi vì mùa thu và đông là hai mùa cao điểm của bệnh viêm phế quản, Diệp Quân Chỉ lại bị bệnh thêm mấy ngày. Lần trước Sở Phong nhìn thấy cậu bé ở đó suýt chút nữa ho ra phổi.Vì sức khỏe của Diệp Quân Chi nên hai người không đi tới bệnh viện nữa.Thoáng cái, đã đến ngày Sở Chí Bình của nhà Niên Xuân Hoa cưới vợ.Từ lúc nhờ người mai mối làm mai đến khi kết hôn còn chưa tới nửa tháng, hai người bọn họ đã định làm chuyện tốt. Thứ nhất, nhà Trương Thiến cũng chính là nhà gái không chờ được, lo lắng chồng cũ sẽ lại quấy rây.Thứ hai, Niên Xuân Hoa nghĩ đến trong nhà thật sự là quá ít người làm việc. Mấy ngày nay, chân Phúc Đoàn đã bị gấy, thỉnh thoảng Lý Tú Cầm còn bảo Phúc Đoàn giúp đỡ cho gà ăn.Phúc Đoàn vốn không giỏi làm nông nghiệp, trong lòng lại cảm thấy uất ức, càng không cẩn thận.Cô ta khập khiễng đi cho gà ăn, bịch một cái liền ngã xuống lối đi cạnh chuồng gà, người dính đầy đất bẩn.Phúc Đoàn liền gào sống gào chết ngay tại chỗ, Niên Xuân Hoa lập tức mắng Lý Tú Cầm, nhưng Lý Tú Cầm này thì sao? Đó là một cây kim bông.Lý Tú Cầm cũng khóc ngay tại chỗ, lau nước mắt nói: "Mẹ, con chỉ để Phúc Đoàn bưng một cái bát nhỏ cho gà ăn. Nó chỉ cần rắc đồ ăn trong bát cho gà là được, đây không phải là chuyện thuận tay là làm được sao? Con không ngờ Phúc Đoàn lại bị ngã."Thật ra Lý Tú Cầm muốn nói, chỉ có lợn mới có thể ngu ngốc thành dáng vẻ này. Phúc Đoàn vốn là không quan tâm đến công việc.Nhưng lời này, đương nhiên không thể nói ra như vậy.Lý Tú Cầm liền nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lóc kể lể: "Con còn không phải vì muốn tốt cho Phúc Đoàn sao? Trong khoảng thời gian này con đi ra ngoài, mỗi ngày đều nghe người ta nói xấu Phúc Đoàn nhà chúng ta. Con nghĩ, cũng để Phúc Đoàn làm việc gì đó trong khả năng của mình để bịt miệng của những người đó. Mẹ, lòng con như thế nào mẹ còn không hiểu sao?"Nói xong, Lý Tú Cầm liền ủ rũ rời đi.Cô ấy trốn đến bên cạnh cửa khu nhìn, bên ngoài một số người thấy Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa lại bắt nạt làm Lý Tú Cầm khóc, tất cả đều tấm tắc nói lạ.Đêều nói mẹ kế khó làm, xem ra thật đúng là không sai.

Chương 401: Gặp Nhau (1)