“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 436: Rơi Xuống Nước (1)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Lúc Sở Phong với Sở Thâm tìm được bà Bạch, bà Bạch đang giặt quần áo ở trên phiến đá cạnh hồ cá.Vẻ mặt bà Bạch đau khổ đến chết lặng, gió bắc thổi làm cho tóc bạc của bà ấy bay loạn xạ. Mấy ngày nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, khiến bà Bạch càng thêm tiêu tụy.Bà Bạch này, suốt đời đã trải qua vô số mưa gió.Bà ấy nghèo khổ, yếu thế, cơ bản chưa từng gặp vận tốt gì, cho nên bà ấy giống như người trong "Phải sống" - Một tác phẩm tiêu biểu thời cách mạng Trung Quốc, sống trong thống khổ, chết trong thầm lặng.Hoặc có lẽ là, bà ấy không giống người trong "Phải sống" mà là người bên trong "Phải sống" giống như người dân ngoài đời.Con người có đủ vận may trong cuộc sống, có thể đa số người, không có vận may tốt, không có xuất thân tốt, mọi thứ đều khổ như vậy.Bà Bạch cũng đã quen rồi.Thế nhưng, bà ấy thật sự không hề nghĩ đến, cũng bởi vì một hai câu nói mà đắc tội với Phúc Đoàn, nhà bà ấy lại gặp khó khăn như vậy.Bà ấy đau khổ, tức giận, không biết phải đến đâu nói lý lẽ.Chỉ có thể đến tảng đá xanh này, dùng gậy đập vào đống quần áo bản, một lần lại một lần, coi như xả hết oán khí không tốt trong lòng ra.Không sai, bà Bạch già rồi, cũng có tính toán trước.Phúc Đoàn đột nhiên bệnh nặng, con dâu Vương Huỳnh nói với bà ấy, hôm ấy cô ta và mẹ cô ta có nói mấy câu liên quan đến Phúc Đoàn, cô ta nói hôm đó thấy ngoài cửa sổ có cái gì chợt lóe lên, không biết có phải bị Phúc Đoàn nghe được hay không. Lại thêm mẹ của Vương Huỳnh bị rắn cắn, con trai nhỏ của Vương Huỳnh không chịu bú sữa, không chịu ăn.Toàn bộ những chuyện này, thực sự không cần bà Bạch nghĩ nhiều.Nhưng bà ấy không có chứng cứ.Bà Bạch thật sự không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã, Sở Phong với Sở Thâm nhìn thấy cũng không chịu nổi.Bọn họ cùng tiến lên, Sở Phong cầm lấy chày gỗ giặt quần áo trong tay bà ấy: "Bà Bạch, bọn cháu giặt giúp bà."Bà Bạch sửng sốt, vội vã quay lưng lại lau khô nước mắt, sau đó nói: "Không có chuyện gì, để bà giặt, trời lạnh, chút nữa sẽ khiến các cháu lạnh cóng đấy."Sở Thâm dùng xà phòng vò quần áo, cậu ấy nói: "Không sao đâu, mẹ cháu nói, người già không nên chạm vào nước lạnh. Bà đừng lo lắng, cháu và em gái không có chuyện gì, trước đó bọn cháu bắt không ít xác ve ở trong phần đất nhà bà, đây là việc chúng cháu nên làm."Bà Bạch thấy không lay chuyển được bọn họ, mới dừng tay.Bà Bạch thẫn thờ nhìn chằm chằm dòng nước mát trong hồ cá, thấy bà ấy không có ý định tìm Phúc Đoàn tính sổ, lúc này Sở Phong và Sở Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.Bọn họ lo lắng là bà Bạch ăn thiệt thòi của Phúc Đoàn.Vì sao? Vì trước đây con dâu của bà Bạch rất tin Phúc Đoàn, cũng chính bởi vì thư của cô ta, Phúc Đoàn mới thu thập Vương Huỳnh dễ dàng như vậy.Có sự tồn tại của Vương Huỳnh, bà Bạch không nên đối đầu với Phúc Đoàn.Sở Phong với Sở Thâm yên lặng giặt quần áo, bà Bạch lẳng lặng nhìn mặt nước, giống như đang chịu đựng gì đó.Bà ấy đã chấp nhận. Sở Phong và Sở Thâm vò vò quần áo, bột giặt không đủ, chỗ này cách nhà bọn họ không xa, hai người về nhà lấy một chút để giặt quần áo.Sự việc cũng trùng hợp như vậy.Khi bọn họ bắt đầu rời khỏi tảng đá xanh không bao lâu, Phúc Đoàn và hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ cũng đến tảng đá xanh này.Trương Thiến cũng mang một đống quần áo đến.Sau khi Trương Thiến gả tới không lâu, hiện tại chính là lúc phải thể hiện tốt một chút, cô ấy mượn được hơi của Sở Chí Bình rồi, cũng giả vờ yêu quý hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ.Bình thường không chút so đo để Sở Học Văn, Sở Học Võ chơi cùng với Phúc Đoàn.Con người của Trương Thiến này, khẩu phật tâm xà, cô ấy coi Sở Chí Bình, cùng với toàn bộ mọi người trong đội cùng với hai anh em Sở Học Văn này có liên quan tới chuyện mẹ ruột ly hôn.
Lúc Sở Phong với Sở Thâm tìm được bà Bạch, bà Bạch đang giặt quần áo ở trên phiến đá cạnh hồ cá.
Vẻ mặt bà Bạch đau khổ đến chết lặng, gió bắc thổi làm cho tóc bạc của bà ấy bay loạn xạ. Mấy ngày nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, khiến bà Bạch càng thêm tiêu tụy.
Bà Bạch này, suốt đời đã trải qua vô số mưa gió.
Bà ấy nghèo khổ, yếu thế, cơ bản chưa từng gặp vận tốt gì, cho nên bà ấy giống như người trong "Phải sống" - Một tác phẩm tiêu biểu thời cách mạng Trung Quốc, sống trong thống khổ, chết trong thầm lặng.
Hoặc có lẽ là, bà ấy không giống người trong "Phải sống" mà là người bên trong "Phải sống" giống như người dân ngoài đời.
Con người có đủ vận may trong cuộc sống, có thể đa số người, không có vận may tốt, không có xuất thân tốt, mọi thứ đều khổ như vậy.
Bà Bạch cũng đã quen rồi.
Thế nhưng, bà ấy thật sự không hề nghĩ đến, cũng bởi vì một hai câu nói mà đắc tội với Phúc Đoàn, nhà bà ấy lại gặp khó khăn như vậy.
Bà ấy đau khổ, tức giận, không biết phải đến đâu nói lý lẽ.
Chỉ có thể đến tảng đá xanh này, dùng gậy đập vào đống quần áo bản, một lần lại một lần, coi như xả hết oán khí không tốt trong lòng ra.
Không sai, bà Bạch già rồi, cũng có tính toán trước.
Phúc Đoàn đột nhiên bệnh nặng, con dâu Vương Huỳnh nói với bà ấy, hôm ấy cô ta và mẹ cô ta có nói mấy câu liên quan đến Phúc Đoàn, cô ta nói hôm đó thấy ngoài cửa sổ có cái gì chợt lóe lên, không biết có phải bị Phúc Đoàn nghe được hay không. Lại thêm mẹ của Vương Huỳnh bị rắn cắn, con trai nhỏ của Vương Huỳnh không chịu bú sữa, không chịu ăn.
Toàn bộ những chuyện này, thực sự không cần bà Bạch nghĩ nhiều.
Nhưng bà ấy không có chứng cứ.
Bà Bạch thật sự không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã, Sở Phong với Sở Thâm nhìn thấy cũng không chịu nổi.
Bọn họ cùng tiến lên, Sở Phong cầm lấy chày gỗ giặt quần áo trong tay bà ấy: "Bà Bạch, bọn cháu giặt giúp bà."
Bà Bạch sửng sốt, vội vã quay lưng lại lau khô nước mắt, sau đó nói: "Không có chuyện gì, để bà giặt, trời lạnh, chút nữa sẽ khiến các cháu lạnh cóng đấy."
Sở Thâm dùng xà phòng vò quần áo, cậu ấy nói: "Không sao đâu, mẹ cháu nói, người già không nên chạm vào nước lạnh. Bà đừng lo lắng, cháu và em gái không có chuyện gì, trước đó bọn cháu bắt không ít xác ve ở trong phần đất nhà bà, đây là việc chúng cháu nên làm."
Bà Bạch thấy không lay chuyển được bọn họ, mới dừng tay.
Bà Bạch thẫn thờ nhìn chằm chằm dòng nước mát trong hồ cá, thấy bà ấy không có ý định tìm Phúc Đoàn tính sổ, lúc này Sở Phong và Sở Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lo lắng là bà Bạch ăn thiệt thòi của Phúc Đoàn.
Vì sao? Vì trước đây con dâu của bà Bạch rất tin Phúc Đoàn, cũng chính bởi vì thư của cô ta, Phúc Đoàn mới thu thập Vương Huỳnh dễ dàng như vậy.
Có sự tồn tại của Vương Huỳnh, bà Bạch không nên đối đầu với Phúc Đoàn.
Sở Phong với Sở Thâm yên lặng giặt quần áo, bà Bạch lẳng lặng nhìn mặt nước, giống như đang chịu đựng gì đó.
Bà ấy đã chấp nhận. Sở Phong và Sở Thâm vò vò quần áo, bột giặt không đủ, chỗ này cách nhà bọn họ không xa, hai người về nhà lấy một chút để giặt quần áo.
Sự việc cũng trùng hợp như vậy.
Khi bọn họ bắt đầu rời khỏi tảng đá xanh không bao lâu, Phúc Đoàn và hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ cũng đến tảng đá xanh này.
Trương Thiến cũng mang một đống quần áo đến.
Sau khi Trương Thiến gả tới không lâu, hiện tại chính là lúc phải thể hiện tốt một chút, cô ấy mượn được hơi của Sở Chí Bình rồi, cũng giả vờ yêu quý hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ.
Bình thường không chút so đo để Sở Học Văn, Sở Học Võ chơi cùng với Phúc Đoàn.
Con người của Trương Thiến này, khẩu phật tâm xà, cô ấy coi Sở Chí Bình, cùng với toàn bộ mọi người trong đội cùng với hai anh em Sở Học Văn này có liên quan tới chuyện mẹ ruột ly hôn.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Lúc Sở Phong với Sở Thâm tìm được bà Bạch, bà Bạch đang giặt quần áo ở trên phiến đá cạnh hồ cá.Vẻ mặt bà Bạch đau khổ đến chết lặng, gió bắc thổi làm cho tóc bạc của bà ấy bay loạn xạ. Mấy ngày nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, khiến bà Bạch càng thêm tiêu tụy.Bà Bạch này, suốt đời đã trải qua vô số mưa gió.Bà ấy nghèo khổ, yếu thế, cơ bản chưa từng gặp vận tốt gì, cho nên bà ấy giống như người trong "Phải sống" - Một tác phẩm tiêu biểu thời cách mạng Trung Quốc, sống trong thống khổ, chết trong thầm lặng.Hoặc có lẽ là, bà ấy không giống người trong "Phải sống" mà là người bên trong "Phải sống" giống như người dân ngoài đời.Con người có đủ vận may trong cuộc sống, có thể đa số người, không có vận may tốt, không có xuất thân tốt, mọi thứ đều khổ như vậy.Bà Bạch cũng đã quen rồi.Thế nhưng, bà ấy thật sự không hề nghĩ đến, cũng bởi vì một hai câu nói mà đắc tội với Phúc Đoàn, nhà bà ấy lại gặp khó khăn như vậy.Bà ấy đau khổ, tức giận, không biết phải đến đâu nói lý lẽ.Chỉ có thể đến tảng đá xanh này, dùng gậy đập vào đống quần áo bản, một lần lại một lần, coi như xả hết oán khí không tốt trong lòng ra.Không sai, bà Bạch già rồi, cũng có tính toán trước.Phúc Đoàn đột nhiên bệnh nặng, con dâu Vương Huỳnh nói với bà ấy, hôm ấy cô ta và mẹ cô ta có nói mấy câu liên quan đến Phúc Đoàn, cô ta nói hôm đó thấy ngoài cửa sổ có cái gì chợt lóe lên, không biết có phải bị Phúc Đoàn nghe được hay không. Lại thêm mẹ của Vương Huỳnh bị rắn cắn, con trai nhỏ của Vương Huỳnh không chịu bú sữa, không chịu ăn.Toàn bộ những chuyện này, thực sự không cần bà Bạch nghĩ nhiều.Nhưng bà ấy không có chứng cứ.Bà Bạch thật sự không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã, Sở Phong với Sở Thâm nhìn thấy cũng không chịu nổi.Bọn họ cùng tiến lên, Sở Phong cầm lấy chày gỗ giặt quần áo trong tay bà ấy: "Bà Bạch, bọn cháu giặt giúp bà."Bà Bạch sửng sốt, vội vã quay lưng lại lau khô nước mắt, sau đó nói: "Không có chuyện gì, để bà giặt, trời lạnh, chút nữa sẽ khiến các cháu lạnh cóng đấy."Sở Thâm dùng xà phòng vò quần áo, cậu ấy nói: "Không sao đâu, mẹ cháu nói, người già không nên chạm vào nước lạnh. Bà đừng lo lắng, cháu và em gái không có chuyện gì, trước đó bọn cháu bắt không ít xác ve ở trong phần đất nhà bà, đây là việc chúng cháu nên làm."Bà Bạch thấy không lay chuyển được bọn họ, mới dừng tay.Bà Bạch thẫn thờ nhìn chằm chằm dòng nước mát trong hồ cá, thấy bà ấy không có ý định tìm Phúc Đoàn tính sổ, lúc này Sở Phong và Sở Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.Bọn họ lo lắng là bà Bạch ăn thiệt thòi của Phúc Đoàn.Vì sao? Vì trước đây con dâu của bà Bạch rất tin Phúc Đoàn, cũng chính bởi vì thư của cô ta, Phúc Đoàn mới thu thập Vương Huỳnh dễ dàng như vậy.Có sự tồn tại của Vương Huỳnh, bà Bạch không nên đối đầu với Phúc Đoàn.Sở Phong với Sở Thâm yên lặng giặt quần áo, bà Bạch lẳng lặng nhìn mặt nước, giống như đang chịu đựng gì đó.Bà ấy đã chấp nhận. Sở Phong và Sở Thâm vò vò quần áo, bột giặt không đủ, chỗ này cách nhà bọn họ không xa, hai người về nhà lấy một chút để giặt quần áo.Sự việc cũng trùng hợp như vậy.Khi bọn họ bắt đầu rời khỏi tảng đá xanh không bao lâu, Phúc Đoàn và hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ cũng đến tảng đá xanh này.Trương Thiến cũng mang một đống quần áo đến.Sau khi Trương Thiến gả tới không lâu, hiện tại chính là lúc phải thể hiện tốt một chút, cô ấy mượn được hơi của Sở Chí Bình rồi, cũng giả vờ yêu quý hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ.Bình thường không chút so đo để Sở Học Văn, Sở Học Võ chơi cùng với Phúc Đoàn.Con người của Trương Thiến này, khẩu phật tâm xà, cô ấy coi Sở Chí Bình, cùng với toàn bộ mọi người trong đội cùng với hai anh em Sở Học Văn này có liên quan tới chuyện mẹ ruột ly hôn.