“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 441: Bùa Hộ Mệnh (3)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhìn thấy Phúc Đoàn giãy giụa ở trong nước, trong lòng Sở Phong rất sảng khoái, cô bé cảm thấy cái đồ yêu tinh chuyên hại người này cuối cùng cũng gặp quả báo.Nhưng khoái cảm của cô bé chỉ duy trì trong giây lát, liền rơi vào giấy giụa và bủn rủn. Cô bé thậm chí trong một khoảnh khắc cảm thấy chính mình thật xấu xa, còn cho rằng bản thân so với Phúc Đoàn cũng không khác biệt.Bất cứ ai nhìn thấy sinh mệnh đang giằng co trên bờ vực sinh tử, đều sẽ không đành lòng, ngoại trừ loại người như Phúc Đoàn người có thể tìm được cảm giác ưu việt từ nó.Sở Phong không ngừng tự trách mình, về tới nhà, cô bé liền đem chân ngân vào trong nước đá, coi như dẫn vặt tự trừng phạt bản thân.Sở Thâm không biết ở bên trong em gái đã xảy ra chuyện gì, kêu một tiếng, Sở Phong lúc này như ở trong mơ tỉnh dậy.Cô bé đã làm sai cái gì chứ? Cô bé không có làm gì sai cả.Năng lực của Phúc Đoàn vốn dĩ là đã kỳ quái hoang đường, bất chấp pháp luật coi thường đạo đức, nếu cô bê còn tự trói buộc cho mình thêm nhiều xiềng xích như vậy, thì cô bé cùng với người nhà, kiếp này cũng sẽ giống kiếp trước đều bị ức hiếp cho đến chết.Cần phải có ai đó làm chuyện xấu, cần phải có ai đó đủ tàn ác thì mới có thể bảo vệ được gia đình.Sở Phong tình nguyện chính mình trở thành người như này.Trong tâm cô bé lần nữa kiên định trở lại, đem nước lạnh đổ đi, ra ngoài cùng với Sở Thâm.Cứ như vậy sau vài giờ, Sở Phong vẫn đang chờ "Phúc khí lúc nào mới trả thù lại mình, nhưng không ngờ, chờ tới lại là một sự kiện trọng đại khác.Bà Bạch mới vừa tỉnh lại không quan tâm đến bệnh thể của mình, mang theo tấm bùa hộ mệnh do mẹ bà ấy truyền lại cho bà, đi đến nhà Phúc Đoàn.Bùa hộ mệnh này là vật mê tính phong kiến, trước đây không được phép lấy ra ngoài, bà Bạch vẫn luôn giữ nó bên người, vì muốn giữ lại một kỉ niệm với mẹ.Nhưng để rồi tới hôm nay, bà ấy thực sự không thể nhịn nỗi nữa.Bà ấy nghĩ, cả đời bà ấy số khổ, nhưng ngay cả khi bà ấy là một cái ấm sành làm bằng bùn nhão đi nữa, thì cũng nên đối xử với bà ấy như cái ấm sành làm bằng bùn nhão, không thể để người khác nghĩ có thể giày xéo thì giày xéo.Lần này bà Bạch nháo một trận rất âm ï.Bà ấy lớn tuổi, con cháu dưới gối chạy quanh đầu gối, ngoại trừ cô con dâu út Vương Huỳnh một phải nhất quyết phải sinh được đứa con trai, những đứa cháu trai cháu gái của bà Bạch đều đã trưởng thành.Con trai của bà ấy cưới con dâu, con gái của bà ấy gả cho con rể, cháu chắt từng đứa cũng đều lập gia đình.Ở nông thôn, có quy định bất thành văn: Gia đình nào nhân khẩu càng đông, thì càng nắm giữ quyền ngôn luận.Sau khi nghe cảnh ngộ của bà Bạch, thì cả gia đình sắc mặt đều âm u bất định, giận không thể nén được, con gái lớn của bà Bạch tức đến mức ném bay quả dưa: "Chỉ là một đứa bé, con không tin là có thể lên trời được!""Nó cứ một hai nhắm vào chúng ta, chúng ta hôm nay nhất quyết phải chiến đấu với nó đến cùng!" Cô ấy nói với chồng: "Chuyện này chúng ta nhất định phải ra sức, mẹ em mấy năm nay đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."Chồng cô ấy nói: "Em nói cái gì kỳ cục vậy, chúng ta đều là người một nhà, sao không giúp được? Việc của mẹ cũng chính là việc của chúng ta."Vì thế, cả gia đình tập hợp lại với nhau, mênh mông cuồn cuồn xuất phát đến nhà Niên Xuân Hoa.Lý Tú Cầm ra ngoài mua nước tương vừa hay thấy trận chiến này, liên phát hoảng, sau khi nhận ra bọn họ đang đi vê hướng nhà mình, ánh mắt càng lập lòe, ngay cả tương cũng không mua, bám vào vách tường nhanh chân chạy về nhà.Lý Tú Cầm vừa chạy về đến nhà, liền bảo các con nhanh chân chạy trốn ra bên ngoài, sau đó dặn dò những người còn lại: "Chị dâu thứ, mẹ, mau mau lên, người của nhà họ Bạch lẫn nhà họ triều đều tới đây, chúng ta nhanh chóng ra ngoài trốn đi"Không thể gây vào được.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhìn thấy Phúc Đoàn giãy giụa ở trong nước, trong lòng Sở Phong rất sảng khoái, cô bé cảm thấy cái đồ yêu tinh chuyên hại người này cuối cùng cũng gặp quả báo.Nhưng khoái cảm của cô bé chỉ duy trì trong giây lát, liền rơi vào giấy giụa và bủn rủn. Cô bé thậm chí trong một khoảnh khắc cảm thấy chính mình thật xấu xa, còn cho rằng bản thân so với Phúc Đoàn cũng không khác biệt.Bất cứ ai nhìn thấy sinh mệnh đang giằng co trên bờ vực sinh tử, đều sẽ không đành lòng, ngoại trừ loại người như Phúc Đoàn người có thể tìm được cảm giác ưu việt từ nó.Sở Phong không ngừng tự trách mình, về tới nhà, cô bé liền đem chân ngân vào trong nước đá, coi như dẫn vặt tự trừng phạt bản thân.Sở Thâm không biết ở bên trong em gái đã xảy ra chuyện gì, kêu một tiếng, Sở Phong lúc này như ở trong mơ tỉnh dậy.Cô bé đã làm sai cái gì chứ? Cô bé không có làm gì sai cả.Năng lực của Phúc Đoàn vốn dĩ là đã kỳ quái hoang đường, bất chấp pháp luật coi thường đạo đức, nếu cô bê còn tự trói buộc cho mình thêm nhiều xiềng xích như vậy, thì cô bé cùng với người nhà, kiếp này cũng sẽ giống kiếp trước đều bị ức hiếp cho đến chết.Cần phải có ai đó làm chuyện xấu, cần phải có ai đó đủ tàn ác thì mới có thể bảo vệ được gia đình.Sở Phong tình nguyện chính mình trở thành người như này.Trong tâm cô bé lần nữa kiên định trở lại, đem nước lạnh đổ đi, ra ngoài cùng với Sở Thâm.Cứ như vậy sau vài giờ, Sở Phong vẫn đang chờ "Phúc khí lúc nào mới trả thù lại mình, nhưng không ngờ, chờ tới lại là một sự kiện trọng đại khác.Bà Bạch mới vừa tỉnh lại không quan tâm đến bệnh thể của mình, mang theo tấm bùa hộ mệnh do mẹ bà ấy truyền lại cho bà, đi đến nhà Phúc Đoàn.Bùa hộ mệnh này là vật mê tính phong kiến, trước đây không được phép lấy ra ngoài, bà Bạch vẫn luôn giữ nó bên người, vì muốn giữ lại một kỉ niệm với mẹ.Nhưng để rồi tới hôm nay, bà ấy thực sự không thể nhịn nỗi nữa.Bà ấy nghĩ, cả đời bà ấy số khổ, nhưng ngay cả khi bà ấy là một cái ấm sành làm bằng bùn nhão đi nữa, thì cũng nên đối xử với bà ấy như cái ấm sành làm bằng bùn nhão, không thể để người khác nghĩ có thể giày xéo thì giày xéo.Lần này bà Bạch nháo một trận rất âm ï.Bà ấy lớn tuổi, con cháu dưới gối chạy quanh đầu gối, ngoại trừ cô con dâu út Vương Huỳnh một phải nhất quyết phải sinh được đứa con trai, những đứa cháu trai cháu gái của bà Bạch đều đã trưởng thành.Con trai của bà ấy cưới con dâu, con gái của bà ấy gả cho con rể, cháu chắt từng đứa cũng đều lập gia đình.Ở nông thôn, có quy định bất thành văn: Gia đình nào nhân khẩu càng đông, thì càng nắm giữ quyền ngôn luận.Sau khi nghe cảnh ngộ của bà Bạch, thì cả gia đình sắc mặt đều âm u bất định, giận không thể nén được, con gái lớn của bà Bạch tức đến mức ném bay quả dưa: "Chỉ là một đứa bé, con không tin là có thể lên trời được!""Nó cứ một hai nhắm vào chúng ta, chúng ta hôm nay nhất quyết phải chiến đấu với nó đến cùng!" Cô ấy nói với chồng: "Chuyện này chúng ta nhất định phải ra sức, mẹ em mấy năm nay đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."Chồng cô ấy nói: "Em nói cái gì kỳ cục vậy, chúng ta đều là người một nhà, sao không giúp được? Việc của mẹ cũng chính là việc của chúng ta."Vì thế, cả gia đình tập hợp lại với nhau, mênh mông cuồn cuồn xuất phát đến nhà Niên Xuân Hoa.Lý Tú Cầm ra ngoài mua nước tương vừa hay thấy trận chiến này, liên phát hoảng, sau khi nhận ra bọn họ đang đi vê hướng nhà mình, ánh mắt càng lập lòe, ngay cả tương cũng không mua, bám vào vách tường nhanh chân chạy về nhà.Lý Tú Cầm vừa chạy về đến nhà, liền bảo các con nhanh chân chạy trốn ra bên ngoài, sau đó dặn dò những người còn lại: "Chị dâu thứ, mẹ, mau mau lên, người của nhà họ Bạch lẫn nhà họ triều đều tới đây, chúng ta nhanh chóng ra ngoài trốn đi"Không thể gây vào được.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nhìn thấy Phúc Đoàn giãy giụa ở trong nước, trong lòng Sở Phong rất sảng khoái, cô bé cảm thấy cái đồ yêu tinh chuyên hại người này cuối cùng cũng gặp quả báo.Nhưng khoái cảm của cô bé chỉ duy trì trong giây lát, liền rơi vào giấy giụa và bủn rủn. Cô bé thậm chí trong một khoảnh khắc cảm thấy chính mình thật xấu xa, còn cho rằng bản thân so với Phúc Đoàn cũng không khác biệt.Bất cứ ai nhìn thấy sinh mệnh đang giằng co trên bờ vực sinh tử, đều sẽ không đành lòng, ngoại trừ loại người như Phúc Đoàn người có thể tìm được cảm giác ưu việt từ nó.Sở Phong không ngừng tự trách mình, về tới nhà, cô bé liền đem chân ngân vào trong nước đá, coi như dẫn vặt tự trừng phạt bản thân.Sở Thâm không biết ở bên trong em gái đã xảy ra chuyện gì, kêu một tiếng, Sở Phong lúc này như ở trong mơ tỉnh dậy.Cô bé đã làm sai cái gì chứ? Cô bé không có làm gì sai cả.Năng lực của Phúc Đoàn vốn dĩ là đã kỳ quái hoang đường, bất chấp pháp luật coi thường đạo đức, nếu cô bê còn tự trói buộc cho mình thêm nhiều xiềng xích như vậy, thì cô bé cùng với người nhà, kiếp này cũng sẽ giống kiếp trước đều bị ức hiếp cho đến chết.Cần phải có ai đó làm chuyện xấu, cần phải có ai đó đủ tàn ác thì mới có thể bảo vệ được gia đình.Sở Phong tình nguyện chính mình trở thành người như này.Trong tâm cô bé lần nữa kiên định trở lại, đem nước lạnh đổ đi, ra ngoài cùng với Sở Thâm.Cứ như vậy sau vài giờ, Sở Phong vẫn đang chờ "Phúc khí lúc nào mới trả thù lại mình, nhưng không ngờ, chờ tới lại là một sự kiện trọng đại khác.Bà Bạch mới vừa tỉnh lại không quan tâm đến bệnh thể của mình, mang theo tấm bùa hộ mệnh do mẹ bà ấy truyền lại cho bà, đi đến nhà Phúc Đoàn.Bùa hộ mệnh này là vật mê tính phong kiến, trước đây không được phép lấy ra ngoài, bà Bạch vẫn luôn giữ nó bên người, vì muốn giữ lại một kỉ niệm với mẹ.Nhưng để rồi tới hôm nay, bà ấy thực sự không thể nhịn nỗi nữa.Bà ấy nghĩ, cả đời bà ấy số khổ, nhưng ngay cả khi bà ấy là một cái ấm sành làm bằng bùn nhão đi nữa, thì cũng nên đối xử với bà ấy như cái ấm sành làm bằng bùn nhão, không thể để người khác nghĩ có thể giày xéo thì giày xéo.Lần này bà Bạch nháo một trận rất âm ï.Bà ấy lớn tuổi, con cháu dưới gối chạy quanh đầu gối, ngoại trừ cô con dâu út Vương Huỳnh một phải nhất quyết phải sinh được đứa con trai, những đứa cháu trai cháu gái của bà Bạch đều đã trưởng thành.Con trai của bà ấy cưới con dâu, con gái của bà ấy gả cho con rể, cháu chắt từng đứa cũng đều lập gia đình.Ở nông thôn, có quy định bất thành văn: Gia đình nào nhân khẩu càng đông, thì càng nắm giữ quyền ngôn luận.Sau khi nghe cảnh ngộ của bà Bạch, thì cả gia đình sắc mặt đều âm u bất định, giận không thể nén được, con gái lớn của bà Bạch tức đến mức ném bay quả dưa: "Chỉ là một đứa bé, con không tin là có thể lên trời được!""Nó cứ một hai nhắm vào chúng ta, chúng ta hôm nay nhất quyết phải chiến đấu với nó đến cùng!" Cô ấy nói với chồng: "Chuyện này chúng ta nhất định phải ra sức, mẹ em mấy năm nay đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."Chồng cô ấy nói: "Em nói cái gì kỳ cục vậy, chúng ta đều là người một nhà, sao không giúp được? Việc của mẹ cũng chính là việc của chúng ta."Vì thế, cả gia đình tập hợp lại với nhau, mênh mông cuồn cuồn xuất phát đến nhà Niên Xuân Hoa.Lý Tú Cầm ra ngoài mua nước tương vừa hay thấy trận chiến này, liên phát hoảng, sau khi nhận ra bọn họ đang đi vê hướng nhà mình, ánh mắt càng lập lòe, ngay cả tương cũng không mua, bám vào vách tường nhanh chân chạy về nhà.Lý Tú Cầm vừa chạy về đến nhà, liền bảo các con nhanh chân chạy trốn ra bên ngoài, sau đó dặn dò những người còn lại: "Chị dâu thứ, mẹ, mau mau lên, người của nhà họ Bạch lẫn nhà họ triều đều tới đây, chúng ta nhanh chóng ra ngoài trốn đi"Không thể gây vào được.

Chương 441: Bùa Hộ Mệnh (3)