“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 466: Nhân Quả (3)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Không giống bà nội chút nào mà giống như là người hầu của Phúc Đoàn.Nhưng Niên Xuân Hoa có thể làm thế nào được đây?Bà ta đã chạy tới bước rồi đường này cũng không còn đường rút lui nữa.Vì thế Niên Xuân Hoa chỉ có thể an ủi lại Phúc Đoàn đồng thời chỉ biết im miệng, không bao giờ nói ra chuyện tụi Sở Phong có thể đi lên thành phố học trung học.Phía bên kia Sở Phong, Sở Thâm cũng đang ở trong nhà thảo luận với Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc con đường tương lai sẽ đi như thế nào.Sở Chí Quốc có vẻ rất vui mừng, thành tích của Sở Phong, Sở Thâm tốt như vậy nên đó cũng là điều khiến anh ấy vui vẻ nhất.Từ đây Sở Chí Quốc có thể chắc chắn rằng những lời mắng chửi, nguyên rủa của mẹ anh ấy hoàn toàn không tính là gì hết.Trần Dung Phương cũng nói: "Hai đứa các con có muốn đi lên thành phố học tập không?”Mỗi ngày Niên Xuân Hoa đều tâm tâm niệm niệm muốn cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học trung học, Trần Dung Phương, Sở Chí Quốc cũng muốn Sở Phong, Sở Thâm có thể đi.Bọn họ cảm thấy hai đứa nhỏ vừa vặn có thiên phú học tập, vậy thì không thể lãng phí được.Sở Phong và Sở Thâm cũng đã sớm dự đoán được ba mẹ sẽ có quyết định này, hai đứa nhỏ cũng đã thảo luận từ trước.Sở Phong nói: "Bọn con không đi thành phố đâu, cứ học luôn ở trấn trên là được." Sở Thâm cũng gật đầu: "Con với em gái cũng có cùng một ý kiến.""Vì sao?" Trần Dung Phương hỏi: "Mẹ với ba con có thể tạo điều kiện cho các con được."Sở Phong giải thích: "Thành phố cách chúng ta xa quá, khi những người khác đi vào điều đầu tiên đụng gặp phải chính là hoàn cảnh cùng việc không thích ứng với mọi người. Con với anh trai đều không muốn có loại cảm giác không thích ứng này. Bọn con học ở trong trấn cũng sẽ gần ba mẹ hơn một chút, về sau thi đi ra ngoài thật tốt là được."Những đứa trẻ nghèo khó phải lập tức đi tới một môi trường ngập tràn những người thành phố.Kiểu dáng quần áo của bọn chúng đều lạc hậu, khẩu âm khác nhau, đều sẽ nhận được sự ghét bỏ.Không phải Sở Phong và Sở Thâm không thể đối diện trực tiếp với những sự thống khổ mà là bọn chúng cảm thấy không cần thiết.Học ở trong trấn thì gánh nặng của ba mẹ cũng nhẹ đi một chút, cũng có thể gần tụi Nhị Ni hơn một chút.Có gì mà không thể chứ?Thấy hai đứa nhỏ đã đưa ra quyết định như vậy, Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc lại cẩn thận hỏi kỹ bọn chúng rất nhiều lần trước khi từ bỏ ý định cho bọn chúng đi lên thành phố học tập.Thật ra điểm mấu chốt nhất chính là: Sở Phong không muốn lại giống như đời trước.Cô bé muốn lại một lần nữa đi trên một con đường mới, không muốn giống như đã từng trước kia.Trước kia bọn họ bị bắt buộc phải chu cấp nuôi dưỡng cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học trung học. Sở Chí Quốc tức giận nên cũng để cho Sở Phong, Sở Thâm đi, kết quả Sở Thâm bị chặt đứt một chân còn Sở Phong thì phát điên.Cả nhà bọn họ đều trở thành cục đá kê chân.Lần này Sở Phong đi thẳng lên trấn học tập, cô đã chuẩn bị chuyên tâm vào chuyện học tập của mình rồi.Tranh giành với Phúc Đoàn cũng chỉ vô dụng, chẳng lẽ tranh giành thiên vị? Hay là tranh cái gì?Thế giới lớn như vậy, bọn họ có tay có chân muốn gì cũng có thể tự mình kiếm mà không phải dựa vào được thiên vị mà có được.Phải nhìn xa trông rộng một chút, từ trước tới nay đối thủ của bọn họ cũng không phải là Phúc Đoàn mà chính là ngọn núi lớn và sự nghèo đói.Cứ như vậy, Sở Phong, Sở Thâm cùng tụi Nhị Ni, Tam Ni cùng đi học trung học ở trên trấn.Trường trung học trên trấn trên kém hơn so với trường trung học trên thành phố, chủ yếu là do điều kiện thực nghiệm của trường trung học trên thành phố tương đối tốt còn trong trấn lại không có nhiều thiết bị thực nghiệm như vậy.Nhưng mà đối với thời đại này mà nói thì cũng đủ rồi.
Không giống bà nội chút nào mà giống như là người hầu của Phúc Đoàn.
Nhưng Niên Xuân Hoa có thể làm thế nào được đây?
Bà ta đã chạy tới bước rồi đường này cũng không còn đường rút lui nữa.
Vì thế Niên Xuân Hoa chỉ có thể an ủi lại Phúc Đoàn đồng thời chỉ biết im miệng, không bao giờ nói ra chuyện tụi Sở Phong có thể đi lên thành phố học trung học.
Phía bên kia Sở Phong, Sở Thâm cũng đang ở trong nhà thảo luận với Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc con đường tương lai sẽ đi như thế nào.
Sở Chí Quốc có vẻ rất vui mừng, thành tích của Sở Phong, Sở Thâm tốt như vậy nên đó cũng là điều khiến anh ấy vui vẻ nhất.
Từ đây Sở Chí Quốc có thể chắc chắn rằng những lời mắng chửi, nguyên rủa của mẹ anh ấy hoàn toàn không tính là gì hết.
Trần Dung Phương cũng nói: "Hai đứa các con có muốn đi lên thành phố học tập không?”
Mỗi ngày Niên Xuân Hoa đều tâm tâm niệm niệm muốn cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học trung học, Trần Dung Phương, Sở Chí Quốc cũng muốn Sở Phong, Sở Thâm có thể đi.
Bọn họ cảm thấy hai đứa nhỏ vừa vặn có thiên phú học tập, vậy thì không thể lãng phí được.
Sở Phong và Sở Thâm cũng đã sớm dự đoán được ba mẹ sẽ có quyết định này, hai đứa nhỏ cũng đã thảo luận từ trước.
Sở Phong nói: "Bọn con không đi thành phố đâu, cứ học luôn ở trấn trên là được." Sở Thâm cũng gật đầu: "Con với em gái cũng có cùng một ý kiến."
"Vì sao?" Trần Dung Phương hỏi: "Mẹ với ba con có thể tạo điều kiện cho các con được."
Sở Phong giải thích: "Thành phố cách chúng ta xa quá, khi những người khác đi vào điều đầu tiên đụng gặp phải chính là hoàn cảnh cùng việc không thích ứng với mọi người. Con với anh trai đều không muốn có loại cảm giác không thích ứng này. Bọn con học ở trong trấn cũng sẽ gần ba mẹ hơn một chút, về sau thi đi ra ngoài thật tốt là được."
Những đứa trẻ nghèo khó phải lập tức đi tới một môi trường ngập tràn những người thành phố.
Kiểu dáng quần áo của bọn chúng đều lạc hậu, khẩu âm khác nhau, đều sẽ nhận được sự ghét bỏ.
Không phải Sở Phong và Sở Thâm không thể đối diện trực tiếp với những sự thống khổ mà là bọn chúng cảm thấy không cần thiết.
Học ở trong trấn thì gánh nặng của ba mẹ cũng nhẹ đi một chút, cũng có thể gần tụi Nhị Ni hơn một chút.
Có gì mà không thể chứ?
Thấy hai đứa nhỏ đã đưa ra quyết định như vậy, Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc lại cẩn thận hỏi kỹ bọn chúng rất nhiều lần trước khi từ bỏ ý định cho bọn chúng đi lên thành phố học tập.
Thật ra điểm mấu chốt nhất chính là: Sở Phong không muốn lại giống như đời trước.
Cô bé muốn lại một lần nữa đi trên một con đường mới, không muốn giống như đã từng trước kia.
Trước kia bọn họ bị bắt buộc phải chu cấp nuôi dưỡng cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học trung học. Sở Chí Quốc tức giận nên cũng để cho Sở Phong, Sở Thâm đi, kết quả Sở Thâm bị chặt đứt một chân còn Sở Phong thì phát điên.
Cả nhà bọn họ đều trở thành cục đá kê chân.
Lần này Sở Phong đi thẳng lên trấn học tập, cô đã chuẩn bị chuyên tâm vào chuyện học tập của mình rồi.
Tranh giành với Phúc Đoàn cũng chỉ vô dụng, chẳng lẽ tranh giành thiên vị? Hay là tranh cái gì?
Thế giới lớn như vậy, bọn họ có tay có chân muốn gì cũng có thể tự mình kiếm mà không phải dựa vào được thiên vị mà có được.
Phải nhìn xa trông rộng một chút, từ trước tới nay đối thủ của bọn họ cũng không phải là Phúc Đoàn mà chính là ngọn núi lớn và sự nghèo đói.
Cứ như vậy, Sở Phong, Sở Thâm cùng tụi Nhị Ni, Tam Ni cùng đi học trung học ở trên trấn.
Trường trung học trên trấn trên kém hơn so với trường trung học trên thành phố, chủ yếu là do điều kiện thực nghiệm của trường trung học trên thành phố tương đối tốt còn trong trấn lại không có nhiều thiết bị thực nghiệm như vậy.
Nhưng mà đối với thời đại này mà nói thì cũng đủ rồi.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Không giống bà nội chút nào mà giống như là người hầu của Phúc Đoàn.Nhưng Niên Xuân Hoa có thể làm thế nào được đây?Bà ta đã chạy tới bước rồi đường này cũng không còn đường rút lui nữa.Vì thế Niên Xuân Hoa chỉ có thể an ủi lại Phúc Đoàn đồng thời chỉ biết im miệng, không bao giờ nói ra chuyện tụi Sở Phong có thể đi lên thành phố học trung học.Phía bên kia Sở Phong, Sở Thâm cũng đang ở trong nhà thảo luận với Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc con đường tương lai sẽ đi như thế nào.Sở Chí Quốc có vẻ rất vui mừng, thành tích của Sở Phong, Sở Thâm tốt như vậy nên đó cũng là điều khiến anh ấy vui vẻ nhất.Từ đây Sở Chí Quốc có thể chắc chắn rằng những lời mắng chửi, nguyên rủa của mẹ anh ấy hoàn toàn không tính là gì hết.Trần Dung Phương cũng nói: "Hai đứa các con có muốn đi lên thành phố học tập không?”Mỗi ngày Niên Xuân Hoa đều tâm tâm niệm niệm muốn cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học trung học, Trần Dung Phương, Sở Chí Quốc cũng muốn Sở Phong, Sở Thâm có thể đi.Bọn họ cảm thấy hai đứa nhỏ vừa vặn có thiên phú học tập, vậy thì không thể lãng phí được.Sở Phong và Sở Thâm cũng đã sớm dự đoán được ba mẹ sẽ có quyết định này, hai đứa nhỏ cũng đã thảo luận từ trước.Sở Phong nói: "Bọn con không đi thành phố đâu, cứ học luôn ở trấn trên là được." Sở Thâm cũng gật đầu: "Con với em gái cũng có cùng một ý kiến.""Vì sao?" Trần Dung Phương hỏi: "Mẹ với ba con có thể tạo điều kiện cho các con được."Sở Phong giải thích: "Thành phố cách chúng ta xa quá, khi những người khác đi vào điều đầu tiên đụng gặp phải chính là hoàn cảnh cùng việc không thích ứng với mọi người. Con với anh trai đều không muốn có loại cảm giác không thích ứng này. Bọn con học ở trong trấn cũng sẽ gần ba mẹ hơn một chút, về sau thi đi ra ngoài thật tốt là được."Những đứa trẻ nghèo khó phải lập tức đi tới một môi trường ngập tràn những người thành phố.Kiểu dáng quần áo của bọn chúng đều lạc hậu, khẩu âm khác nhau, đều sẽ nhận được sự ghét bỏ.Không phải Sở Phong và Sở Thâm không thể đối diện trực tiếp với những sự thống khổ mà là bọn chúng cảm thấy không cần thiết.Học ở trong trấn thì gánh nặng của ba mẹ cũng nhẹ đi một chút, cũng có thể gần tụi Nhị Ni hơn một chút.Có gì mà không thể chứ?Thấy hai đứa nhỏ đã đưa ra quyết định như vậy, Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc lại cẩn thận hỏi kỹ bọn chúng rất nhiều lần trước khi từ bỏ ý định cho bọn chúng đi lên thành phố học tập.Thật ra điểm mấu chốt nhất chính là: Sở Phong không muốn lại giống như đời trước.Cô bé muốn lại một lần nữa đi trên một con đường mới, không muốn giống như đã từng trước kia.Trước kia bọn họ bị bắt buộc phải chu cấp nuôi dưỡng cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học trung học. Sở Chí Quốc tức giận nên cũng để cho Sở Phong, Sở Thâm đi, kết quả Sở Thâm bị chặt đứt một chân còn Sở Phong thì phát điên.Cả nhà bọn họ đều trở thành cục đá kê chân.Lần này Sở Phong đi thẳng lên trấn học tập, cô đã chuẩn bị chuyên tâm vào chuyện học tập của mình rồi.Tranh giành với Phúc Đoàn cũng chỉ vô dụng, chẳng lẽ tranh giành thiên vị? Hay là tranh cái gì?Thế giới lớn như vậy, bọn họ có tay có chân muốn gì cũng có thể tự mình kiếm mà không phải dựa vào được thiên vị mà có được.Phải nhìn xa trông rộng một chút, từ trước tới nay đối thủ của bọn họ cũng không phải là Phúc Đoàn mà chính là ngọn núi lớn và sự nghèo đói.Cứ như vậy, Sở Phong, Sở Thâm cùng tụi Nhị Ni, Tam Ni cùng đi học trung học ở trên trấn.Trường trung học trên trấn trên kém hơn so với trường trung học trên thành phố, chủ yếu là do điều kiện thực nghiệm của trường trung học trên thành phố tương đối tốt còn trong trấn lại không có nhiều thiết bị thực nghiệm như vậy.Nhưng mà đối với thời đại này mà nói thì cũng đủ rồi.