Tôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau. Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình. Tôi chọc anh ấy, anh ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh. Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có thể. Cho đến một ngày, khi tôi đi làm và ngủ gật, đầu tôi nghiêng qua, miệng vô tình đập vào bàn và bị sưng lên. Chỉ vài phút sau, kẻ thù không đội trời chung của tôi vội vã chạy đến. Anh ấy nâng mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải, rồi lớn tiếng quát trước mặt mọi người: “Tên khốn nào vừa dám hôn người của tôi vậy!” 1 Giữa trưa nắng gay gắt. Tôi đang ngồi ngoài phòng họp ăn cơm siêu cay, cay đến mức nước mắt tuôn rơi. Trong khi đó, qua cửa kính, Phí Trân đang ngồi nghe thuyết trình PPT ở bàn họp. Nhìn thấy giọt nước mắt to lăn dài trên má anh ấy, cuối cùng tôi bật ra tiếng cười đầu tiên trong ngày. Nhân viên thuyết trình PPT chu đáo đưa cho Phí Trân một tờ khăn giấy, “Phí… Phí tổng, bài PPT của tôi cảm động đến thế sao?” Phí Trân siết chặt đôi tay đang…

Chương 2

Thần Giao Cách Cảm - Phong Lương Minh NguyệtTác giả: Phong Lương Minh NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau. Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình. Tôi chọc anh ấy, anh ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh. Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có thể. Cho đến một ngày, khi tôi đi làm và ngủ gật, đầu tôi nghiêng qua, miệng vô tình đập vào bàn và bị sưng lên. Chỉ vài phút sau, kẻ thù không đội trời chung của tôi vội vã chạy đến. Anh ấy nâng mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải, rồi lớn tiếng quát trước mặt mọi người: “Tên khốn nào vừa dám hôn người của tôi vậy!” 1 Giữa trưa nắng gay gắt. Tôi đang ngồi ngoài phòng họp ăn cơm siêu cay, cay đến mức nước mắt tuôn rơi. Trong khi đó, qua cửa kính, Phí Trân đang ngồi nghe thuyết trình PPT ở bàn họp. Nhìn thấy giọt nước mắt to lăn dài trên má anh ấy, cuối cùng tôi bật ra tiếng cười đầu tiên trong ngày. Nhân viên thuyết trình PPT chu đáo đưa cho Phí Trân một tờ khăn giấy, “Phí… Phí tổng, bài PPT của tôi cảm động đến thế sao?” Phí Trân siết chặt đôi tay đang… Không ngoài dự đoán, sau khi Phí Trân họp xong, anh ấy gọi tôi vào văn phòng.Tôi cứ tưởng sẽ lại bị anh ấy chọc tức, nhưng không ngờ anh ấy chỉ chỉ vào lọ thuốc dạ dày trên bàn.“Uống thuốc đi, đừng để tối về đau bụng sau khi ăn cay.”Ồ, hóa ra anh ấy lo cho dạ dày của mình.Đúng vậy, chúng tôi đã có cảm giác liên thông từ nhiều năm trước.Chuyện này có lẽ bắt đầu từ khi tôi có thể nhớ mọi thứ.Vì tôi mà anh ấy phải từ bỏ quyền tham gia các môn thể thao như boxing, còn tôi cũng vì anh ấy mà từ bỏ một số thứ.Ví dụ như chuyện yêu đương.Chính vì vậy mà mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng nhiều, dần trở thành kẻ thù không đội trời chung.“Biết rồi,” tôi đáp.“Ngày mai tôi phải đi công tác, đừng có làm loạn ở công ty đấy,” giọng Phí Trân bình thản, “Hiểu chưa?”Tôi nhếch mép: “Vậy anh đuổi tôi luôn đi cho rồi.”“Chỉ khi công ty tôi phá sản.”“…”Thương lượng không thành, chúng tôi im lặng một lúc trước khi tôi nhắc nhở: “Nếu mắc tiểu thì đi ngay đi, chẳng lẽ anh không thấy khó chịu sao?”Phí Trân há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bực mình đáp: “Ra ngoài.”“Ồ… nhớ đi tiểu nhé. Không thì tôi cũng khó chịu đấy.”Tôi thấy anh ấy từ từ ngẩng đầu lên.Ngay trước khi anh kịp nói ra từ “Cút,” tôi nhanh chóng đóng sập cửa văn phòng lại.

Không ngoài dự đoán, sau khi Phí Trân họp xong, anh ấy gọi tôi vào văn phòng.

Tôi cứ tưởng sẽ lại bị anh ấy chọc tức, nhưng không ngờ anh ấy chỉ chỉ vào lọ thuốc dạ dày trên bàn.

“Uống thuốc đi, đừng để tối về đau bụng sau khi ăn cay.”

Ồ, hóa ra anh ấy lo cho dạ dày của mình.

Đúng vậy, chúng tôi đã có cảm giác liên thông từ nhiều năm trước.

Chuyện này có lẽ bắt đầu từ khi tôi có thể nhớ mọi thứ.

Vì tôi mà anh ấy phải từ bỏ quyền tham gia các môn thể thao như boxing, còn tôi cũng vì anh ấy mà từ bỏ một số thứ.

Ví dụ như chuyện yêu đương.

Chính vì vậy mà mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng nhiều, dần trở thành kẻ thù không đội trời chung.

“Biết rồi,” tôi đáp.

“Ngày mai tôi phải đi công tác, đừng có làm loạn ở công ty đấy,” giọng Phí Trân bình thản, “Hiểu chưa?”

Tôi nhếch mép: “Vậy anh đuổi tôi luôn đi cho rồi.”

“Chỉ khi công ty tôi phá sản.”

“…”

Thương lượng không thành, chúng tôi im lặng một lúc trước khi tôi nhắc nhở: “Nếu mắc tiểu thì đi ngay đi, chẳng lẽ anh không thấy khó chịu sao?”

Phí Trân há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bực mình đáp: “Ra ngoài.”

“Ồ… nhớ đi tiểu nhé. Không thì tôi cũng khó chịu đấy.”

Tôi thấy anh ấy từ từ ngẩng đầu lên.

Ngay trước khi anh kịp nói ra từ “Cút,” tôi nhanh chóng đóng sập cửa văn phòng lại.

Thần Giao Cách Cảm - Phong Lương Minh NguyệtTác giả: Phong Lương Minh NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau. Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình. Tôi chọc anh ấy, anh ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh. Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có thể. Cho đến một ngày, khi tôi đi làm và ngủ gật, đầu tôi nghiêng qua, miệng vô tình đập vào bàn và bị sưng lên. Chỉ vài phút sau, kẻ thù không đội trời chung của tôi vội vã chạy đến. Anh ấy nâng mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải, rồi lớn tiếng quát trước mặt mọi người: “Tên khốn nào vừa dám hôn người của tôi vậy!” 1 Giữa trưa nắng gay gắt. Tôi đang ngồi ngoài phòng họp ăn cơm siêu cay, cay đến mức nước mắt tuôn rơi. Trong khi đó, qua cửa kính, Phí Trân đang ngồi nghe thuyết trình PPT ở bàn họp. Nhìn thấy giọt nước mắt to lăn dài trên má anh ấy, cuối cùng tôi bật ra tiếng cười đầu tiên trong ngày. Nhân viên thuyết trình PPT chu đáo đưa cho Phí Trân một tờ khăn giấy, “Phí… Phí tổng, bài PPT của tôi cảm động đến thế sao?” Phí Trân siết chặt đôi tay đang… Không ngoài dự đoán, sau khi Phí Trân họp xong, anh ấy gọi tôi vào văn phòng.Tôi cứ tưởng sẽ lại bị anh ấy chọc tức, nhưng không ngờ anh ấy chỉ chỉ vào lọ thuốc dạ dày trên bàn.“Uống thuốc đi, đừng để tối về đau bụng sau khi ăn cay.”Ồ, hóa ra anh ấy lo cho dạ dày của mình.Đúng vậy, chúng tôi đã có cảm giác liên thông từ nhiều năm trước.Chuyện này có lẽ bắt đầu từ khi tôi có thể nhớ mọi thứ.Vì tôi mà anh ấy phải từ bỏ quyền tham gia các môn thể thao như boxing, còn tôi cũng vì anh ấy mà từ bỏ một số thứ.Ví dụ như chuyện yêu đương.Chính vì vậy mà mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng nhiều, dần trở thành kẻ thù không đội trời chung.“Biết rồi,” tôi đáp.“Ngày mai tôi phải đi công tác, đừng có làm loạn ở công ty đấy,” giọng Phí Trân bình thản, “Hiểu chưa?”Tôi nhếch mép: “Vậy anh đuổi tôi luôn đi cho rồi.”“Chỉ khi công ty tôi phá sản.”“…”Thương lượng không thành, chúng tôi im lặng một lúc trước khi tôi nhắc nhở: “Nếu mắc tiểu thì đi ngay đi, chẳng lẽ anh không thấy khó chịu sao?”Phí Trân há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bực mình đáp: “Ra ngoài.”“Ồ… nhớ đi tiểu nhé. Không thì tôi cũng khó chịu đấy.”Tôi thấy anh ấy từ từ ngẩng đầu lên.Ngay trước khi anh kịp nói ra từ “Cút,” tôi nhanh chóng đóng sập cửa văn phòng lại.

Chương 2