Ly Quốc ở độc lập tại phía nam, phong cảnh độc đáo, dân cư rất ít. Mà kỳ lạ nhất là nam nữ đều có thể thụ thai. Ly Quốc trong hai mươi tám năm, chiến sự không ngừng, loạn trong giặc ngoài. Hoàng đế Ly Túc ngự giá thân chinh, chết trận tại Vân Lệ giang. Năm ấy bốn tuổi thái tử Ly Huân kế vị, bởi vì thái tử tuổi nhỏ, triều đình cục diện chính trị tát loạn. Cố mệnh tiên hoàng đường đệ Ly Khải lên làm nhiếp chính vương, phụ tá thái tử, củng cố triều cương. Tới nay đã là năm thứ 10, Ly Khải ôm một tay cánh tay bi thương, máu loãng càng không ngừng theo miệng vết thương chảy ra. Hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ khẽ mở mắt nhìn chằm chằm đại quản gia nói: "Đây là mới tới ám vệ?" Đại quản gia lo lắng nhìn miệng vết thương của Khải vương gia,đau sót than: "Vương gia, vẫn là tuyên Thái y đến xem?" "Không cần!" Ly Khải phiền não lắc đầu, tại vương phủ này không biết đã chết bao nhiêu phiên ám vệ, đừng tưởng hắn không biết, đều là do bút tích của vị trên kia. Hoàng đế đủ mười bốn, cảm thấy…
Chương 15: Chấn phu cương
Vương Gia Công Thị Vệ Thụ Chi Sủng Ngươi Nhất ThếTác giả: Ướp Lạnh Nước SôiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngLy Quốc ở độc lập tại phía nam, phong cảnh độc đáo, dân cư rất ít. Mà kỳ lạ nhất là nam nữ đều có thể thụ thai. Ly Quốc trong hai mươi tám năm, chiến sự không ngừng, loạn trong giặc ngoài. Hoàng đế Ly Túc ngự giá thân chinh, chết trận tại Vân Lệ giang. Năm ấy bốn tuổi thái tử Ly Huân kế vị, bởi vì thái tử tuổi nhỏ, triều đình cục diện chính trị tát loạn. Cố mệnh tiên hoàng đường đệ Ly Khải lên làm nhiếp chính vương, phụ tá thái tử, củng cố triều cương. Tới nay đã là năm thứ 10, Ly Khải ôm một tay cánh tay bi thương, máu loãng càng không ngừng theo miệng vết thương chảy ra. Hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ khẽ mở mắt nhìn chằm chằm đại quản gia nói: "Đây là mới tới ám vệ?" Đại quản gia lo lắng nhìn miệng vết thương của Khải vương gia,đau sót than: "Vương gia, vẫn là tuyên Thái y đến xem?" "Không cần!" Ly Khải phiền não lắc đầu, tại vương phủ này không biết đã chết bao nhiêu phiên ám vệ, đừng tưởng hắn không biết, đều là do bút tích của vị trên kia. Hoàng đế đủ mười bốn, cảm thấy… Vương gia thật lâu không có để ý đến hắn, Dạ Nhất liền lâm vào khủng hoảng trầm trọng, Vương gia có phải hay không sẽ bỏ mặc hắn?Trong khoảng thời gian này,hắn vẫn ăn không ngon ngủ không được.Dạ Nhất nhẹ nhàng vỗ về bụng, khoả sinh tử quả thứ hai hắn đã ăn rồi, không bao lâu nữa, có thể kiểm tra được đứa nhỏ.Mặc kệ chủ tử có cần hắn nữa không, đứa nhỏ này hắn nhất định phải sinh hạ ra, về sau nếu chủ tử vứt bỏ hắn, còn có đứa nhỏ có thể bồi hắn.Dạ Nhất nằm ở trên giường nhỏ có chút đăm chiêu, từ lần trước hắn kê đơn, chủ tử liền đem hắn đuổi ra ngoài. Lại phải quay lại tiểu thất. Dạ Nhất khẩu khí thở dài, hắn hối hận, thật sự hối hận. Không biết chủ tử có thể tha thứ cho hắn hay không.Cố lấy hết dũng khí đi đến bên ngoài thư phòng của chủ tử, Dạ Nhất đang tính đi vào giải thích, cầu chủ tử tha thứ hắn. Quản gia từ xa thấy được Dạ Nhất đi tới."Ngươi tới nơi này làm gì a?" Quản gia hỏi."Ta tìm đến Vương gia."Quản gia thấu hiểu nhân sinh,hiền hảo tâm nhắc nhở,"Vương gia gần đây tâm tình thật sự không tốt, ngươi phải cẩn thận."Dạ Nhất cúi đầu, Vương gia vì cái gì tâm tình không tốt, hắn rất rõ ràng.Đi vào trong thư phòng, thấy Ly Khải đang xem một quyển sách.Dạ Nhất do dự một hồi, quỳ thụp xuống.Ly Khải lại ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút,Một hồi lâu sau. Dạ Nhất quỳ có điểm mệt mỏi, bụng còn ẩm ỉ đau. Hắn vươn tay xoa xoa, Ly Khải ngẩng đầu nhìn hắn. Vẫn là thương tiếc hắn vừa sinh con không bao lâu."Thôi, ngươi đứng lên đi."Dạ Nhất chậm rãi đứng lên, nhưng là vì lại mới có mang, thai nhi còn yếu, hơn nữa mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không tốt, thể lực liền chống đỡ hết nổi, nên vừa đứng lên trước mắt tối sầm cả người vô lực, ngã đổ về phía trước.Ly Khải vội vàng chạy qua tiếp được hắn, sau đó đem hắn đặt ở trên giường."Người tới, nhanh đi thỉnh đại phu!"Ly Khải ngồi ở trước giường, nhìn Dạ Nhất, thân hình gầy gò, đáy mắt cũng lộ một vòng thanh sắc. [E mất ngủ nên thâm mắt đây mà]Đứa hài tử ngốc này, một chút cũng không tự chăm sóc tốt bản thân mình."Vương gia.""Đại phu đến đây, mau nhìn xem hắn sao lại thế này?"Sau một hồi bắt mạch lão đại phu nói"Vương gia, công tử mang thai, mới hơn một tháng, đây là động thai khí...hơn nữa còn thiếu dinh dưỡng nên mới có thể xanh xao như vậy. Lão phu khai cho hắn đơn thuốc dưỡng thai bổ khí,uống xong liền tốt lên thôi."Ly Khải có chút kinh ngạc, một tháng, đúng là buổi tối ngày đó.Kinh ngạc qua đi, lại khoát tay,"Người tới, đưa đại phu trở về."Mang thai, đứa nhỏ này lại mang thai?Ly Khải nhẹ nhàng vỗ về bụng Dạ Nhất, bất giác nở nụ cười.Lúc này Dạ Nhất tỉnh lại, liền vịn mép giường ngồi dậy,cẩn trọng nói:"Thực xin lỗi, phiền chủ tử rồi,ta bây giờ liền đi"Ly Khải đem người túm trở về "Ngươi muốn đi đâu?""Chủ tử nói, nói không cần ta. Về sau cũng không cho phép ta lên giường ngài. Hôm nay bất đắc dĩ, ta phải đi." Dạ Nhất cố nén nước mắt, tiếp tục nói.Ly Khải bất đắc dĩ thở dài, y hối hận rồi, sớm biết trước thì đã không nói vậy.Lúc này Dạ Nhất đột nhiên khóc lớn lên,"Chủ tử ta sai rồi, ta về sau cũng không dám nữa, đừng vứt bỏ ta như vậy....."Nhìn đứa nhỏ này khóc lớn, Ly Khải có chút chân tay luống cuống, trước kia Dạ Nhất chưa từng bộc lộ cảm xúc kích động như vậy.Ly Khải đành phải ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng hống,"Đừng khóc, ta không không hề bỏ mặc ngươi. Khóc lâu đối với thân thể không tốt.""Nhưng là chủ tử thực sinh khí a, còn vẫn luôn không để ý tới ta. Ta cũng không dám nữa, thực xin lỗi." Dạ Nhất vẫn không thuận theo, không buông tha mà khóc lớn.Ly Khải không có cách nào khác, đứa nhỏ này vừa động thai khí, giờ khóc lớn như vậy nên dỗ thế nào đây?Chớp chớp mắt, Ly Khải đành phải nhận mệnh nói "Ta không có giận ngươi, ta còn muốn sủng ngươi không hết ấy là. Dùng cái dược kia ta cảm thấy thực thoải mái, rất có cảm giác. Khi vừa vào cửa ta đã biết, nhưng ta không vạch trần ngươi! Không chỉ có không vạch trần ngươi, ta còn cam tâm tình nguyện bị ngươi tính kế. Hiện tại bắt ta đen suy nghĩ trong lòng nói ra, ngươi có vừa lòng? Còn muốn khóc sao?" Nói xong những lời này, nét mặt Ly Khải liền đỏ lên.Dạ Nhất nhanh chóng lau khô nước mắt, nằm lại trên giường, kéo chăn chùm kín người nhắm mắt giả chết. Chủ tử nếu thẹn quá thành giận, không thể đùa tiếp.Ly Khải cũng không biết làm thế nào mới tốt, nay đem những lời này nói ra, về sau y sẽ không thể phi cương được nữa rồi!
Vương gia thật lâu không có để ý đến hắn, Dạ Nhất liền lâm vào khủng hoảng trầm trọng, Vương gia có phải hay không sẽ bỏ mặc hắn?
Trong khoảng thời gian này,hắn vẫn ăn không ngon ngủ không được.
Dạ Nhất nhẹ nhàng vỗ về bụng, khoả sinh tử quả thứ hai hắn đã ăn rồi, không bao lâu nữa, có thể kiểm tra được đứa nhỏ.
Mặc kệ chủ tử có cần hắn nữa không, đứa nhỏ này hắn nhất định phải sinh hạ ra, về sau nếu chủ tử vứt bỏ hắn, còn có đứa nhỏ có thể bồi hắn.
Dạ Nhất nằm ở trên giường nhỏ có chút đăm chiêu, từ lần trước hắn kê đơn, chủ tử liền đem hắn đuổi ra ngoài. Lại phải quay lại tiểu thất. Dạ Nhất khẩu khí thở dài, hắn hối hận, thật sự hối hận. Không biết chủ tử có thể tha thứ cho hắn hay không.
Cố lấy hết dũng khí đi đến bên ngoài thư phòng của chủ tử, Dạ Nhất đang tính đi vào giải thích, cầu chủ tử tha thứ hắn. Quản gia từ xa thấy được Dạ Nhất đi tới.
"Ngươi tới nơi này làm gì a?" Quản gia hỏi.
"Ta tìm đến Vương gia."
Quản gia thấu hiểu nhân sinh,hiền hảo tâm nhắc nhở,"Vương gia gần đây tâm tình thật sự không tốt, ngươi phải cẩn thận."
Dạ Nhất cúi đầu, Vương gia vì cái gì tâm tình không tốt, hắn rất rõ ràng.
Đi vào trong thư phòng, thấy Ly Khải đang xem một quyển sách.
Dạ Nhất do dự một hồi, quỳ thụp xuống.
Ly Khải lại ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút,
Một hồi lâu sau. Dạ Nhất quỳ có điểm mệt mỏi, bụng còn ẩm ỉ đau. Hắn vươn tay xoa xoa, Ly Khải ngẩng đầu nhìn hắn. Vẫn là thương tiếc hắn vừa sinh con không bao lâu.
"Thôi, ngươi đứng lên đi."
Dạ Nhất chậm rãi đứng lên, nhưng là vì lại mới có mang, thai nhi còn yếu, hơn nữa mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không tốt, thể lực liền chống đỡ hết nổi, nên vừa đứng lên trước mắt tối sầm cả người vô lực, ngã đổ về phía trước.
Ly Khải vội vàng chạy qua tiếp được hắn, sau đó đem hắn đặt ở trên giường."Người tới, nhanh đi thỉnh đại phu!"
Ly Khải ngồi ở trước giường, nhìn Dạ Nhất, thân hình gầy gò, đáy mắt cũng lộ một vòng thanh sắc. [E mất ngủ nên thâm mắt đây mà]
Đứa hài tử ngốc này, một chút cũng không tự chăm sóc tốt bản thân mình.
"Vương gia."
"Đại phu đến đây, mau nhìn xem hắn sao lại thế này?"
Sau một hồi bắt mạch lão đại phu nói
"Vương gia, công tử mang thai, mới hơn một tháng, đây là động thai khí...hơn nữa còn thiếu dinh dưỡng nên mới có thể xanh xao như vậy. Lão phu khai cho hắn đơn thuốc dưỡng thai bổ khí,uống xong liền tốt lên thôi."
Ly Khải có chút kinh ngạc, một tháng, đúng là buổi tối ngày đó.
Kinh ngạc qua đi, lại khoát tay,"Người tới, đưa đại phu trở về."
Mang thai, đứa nhỏ này lại mang thai?
Ly Khải nhẹ nhàng vỗ về bụng Dạ Nhất, bất giác nở nụ cười.
Lúc này Dạ Nhất tỉnh lại, liền vịn mép giường ngồi dậy,cẩn trọng nói:"Thực xin lỗi, phiền chủ tử rồi,ta bây giờ liền đi"
Ly Khải đem người túm trở về "Ngươi muốn đi đâu?"
"Chủ tử nói, nói không cần ta. Về sau cũng không cho phép ta lên giường ngài. Hôm nay bất đắc dĩ, ta phải đi." Dạ Nhất cố nén nước mắt, tiếp tục nói.
Ly Khải bất đắc dĩ thở dài, y hối hận rồi, sớm biết trước thì đã không nói vậy.
Lúc này Dạ Nhất đột nhiên khóc lớn lên,"Chủ tử ta sai rồi, ta về sau cũng không dám nữa, đừng vứt bỏ ta như vậy....."
Nhìn đứa nhỏ này khóc lớn, Ly Khải có chút chân tay luống cuống, trước kia Dạ Nhất chưa từng bộc lộ cảm xúc kích động như vậy.
Ly Khải đành phải ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng hống,"Đừng khóc, ta không không hề bỏ mặc ngươi. Khóc lâu đối với thân thể không tốt."
"Nhưng là chủ tử thực sinh khí a, còn vẫn luôn không để ý tới ta. Ta cũng không dám nữa, thực xin lỗi." Dạ Nhất vẫn không thuận theo, không buông tha mà khóc lớn.
Ly Khải không có cách nào khác, đứa nhỏ này vừa động thai khí, giờ khóc lớn như vậy nên dỗ thế nào đây?
Chớp chớp mắt, Ly Khải đành phải nhận mệnh nói "Ta không có giận ngươi, ta còn muốn sủng ngươi không hết ấy là. Dùng cái dược kia ta cảm thấy thực thoải mái, rất có cảm giác. Khi vừa vào cửa ta đã biết, nhưng ta không vạch trần ngươi! Không chỉ có không vạch trần ngươi, ta còn cam tâm tình nguyện bị ngươi tính kế. Hiện tại bắt ta đen suy nghĩ trong lòng nói ra, ngươi có vừa lòng? Còn muốn khóc sao?" Nói xong những lời này, nét mặt Ly Khải liền đỏ lên.
Dạ Nhất nhanh chóng lau khô nước mắt, nằm lại trên giường, kéo chăn chùm kín người nhắm mắt giả chết. Chủ tử nếu thẹn quá thành giận, không thể đùa tiếp.
Ly Khải cũng không biết làm thế nào mới tốt, nay đem những lời này nói ra, về sau y sẽ không thể phi cương được nữa rồi!
Vương Gia Công Thị Vệ Thụ Chi Sủng Ngươi Nhất ThếTác giả: Ướp Lạnh Nước SôiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngLy Quốc ở độc lập tại phía nam, phong cảnh độc đáo, dân cư rất ít. Mà kỳ lạ nhất là nam nữ đều có thể thụ thai. Ly Quốc trong hai mươi tám năm, chiến sự không ngừng, loạn trong giặc ngoài. Hoàng đế Ly Túc ngự giá thân chinh, chết trận tại Vân Lệ giang. Năm ấy bốn tuổi thái tử Ly Huân kế vị, bởi vì thái tử tuổi nhỏ, triều đình cục diện chính trị tát loạn. Cố mệnh tiên hoàng đường đệ Ly Khải lên làm nhiếp chính vương, phụ tá thái tử, củng cố triều cương. Tới nay đã là năm thứ 10, Ly Khải ôm một tay cánh tay bi thương, máu loãng càng không ngừng theo miệng vết thương chảy ra. Hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ khẽ mở mắt nhìn chằm chằm đại quản gia nói: "Đây là mới tới ám vệ?" Đại quản gia lo lắng nhìn miệng vết thương của Khải vương gia,đau sót than: "Vương gia, vẫn là tuyên Thái y đến xem?" "Không cần!" Ly Khải phiền não lắc đầu, tại vương phủ này không biết đã chết bao nhiêu phiên ám vệ, đừng tưởng hắn không biết, đều là do bút tích của vị trên kia. Hoàng đế đủ mười bốn, cảm thấy… Vương gia thật lâu không có để ý đến hắn, Dạ Nhất liền lâm vào khủng hoảng trầm trọng, Vương gia có phải hay không sẽ bỏ mặc hắn?Trong khoảng thời gian này,hắn vẫn ăn không ngon ngủ không được.Dạ Nhất nhẹ nhàng vỗ về bụng, khoả sinh tử quả thứ hai hắn đã ăn rồi, không bao lâu nữa, có thể kiểm tra được đứa nhỏ.Mặc kệ chủ tử có cần hắn nữa không, đứa nhỏ này hắn nhất định phải sinh hạ ra, về sau nếu chủ tử vứt bỏ hắn, còn có đứa nhỏ có thể bồi hắn.Dạ Nhất nằm ở trên giường nhỏ có chút đăm chiêu, từ lần trước hắn kê đơn, chủ tử liền đem hắn đuổi ra ngoài. Lại phải quay lại tiểu thất. Dạ Nhất khẩu khí thở dài, hắn hối hận, thật sự hối hận. Không biết chủ tử có thể tha thứ cho hắn hay không.Cố lấy hết dũng khí đi đến bên ngoài thư phòng của chủ tử, Dạ Nhất đang tính đi vào giải thích, cầu chủ tử tha thứ hắn. Quản gia từ xa thấy được Dạ Nhất đi tới."Ngươi tới nơi này làm gì a?" Quản gia hỏi."Ta tìm đến Vương gia."Quản gia thấu hiểu nhân sinh,hiền hảo tâm nhắc nhở,"Vương gia gần đây tâm tình thật sự không tốt, ngươi phải cẩn thận."Dạ Nhất cúi đầu, Vương gia vì cái gì tâm tình không tốt, hắn rất rõ ràng.Đi vào trong thư phòng, thấy Ly Khải đang xem một quyển sách.Dạ Nhất do dự một hồi, quỳ thụp xuống.Ly Khải lại ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút,Một hồi lâu sau. Dạ Nhất quỳ có điểm mệt mỏi, bụng còn ẩm ỉ đau. Hắn vươn tay xoa xoa, Ly Khải ngẩng đầu nhìn hắn. Vẫn là thương tiếc hắn vừa sinh con không bao lâu."Thôi, ngươi đứng lên đi."Dạ Nhất chậm rãi đứng lên, nhưng là vì lại mới có mang, thai nhi còn yếu, hơn nữa mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không tốt, thể lực liền chống đỡ hết nổi, nên vừa đứng lên trước mắt tối sầm cả người vô lực, ngã đổ về phía trước.Ly Khải vội vàng chạy qua tiếp được hắn, sau đó đem hắn đặt ở trên giường."Người tới, nhanh đi thỉnh đại phu!"Ly Khải ngồi ở trước giường, nhìn Dạ Nhất, thân hình gầy gò, đáy mắt cũng lộ một vòng thanh sắc. [E mất ngủ nên thâm mắt đây mà]Đứa hài tử ngốc này, một chút cũng không tự chăm sóc tốt bản thân mình."Vương gia.""Đại phu đến đây, mau nhìn xem hắn sao lại thế này?"Sau một hồi bắt mạch lão đại phu nói"Vương gia, công tử mang thai, mới hơn một tháng, đây là động thai khí...hơn nữa còn thiếu dinh dưỡng nên mới có thể xanh xao như vậy. Lão phu khai cho hắn đơn thuốc dưỡng thai bổ khí,uống xong liền tốt lên thôi."Ly Khải có chút kinh ngạc, một tháng, đúng là buổi tối ngày đó.Kinh ngạc qua đi, lại khoát tay,"Người tới, đưa đại phu trở về."Mang thai, đứa nhỏ này lại mang thai?Ly Khải nhẹ nhàng vỗ về bụng Dạ Nhất, bất giác nở nụ cười.Lúc này Dạ Nhất tỉnh lại, liền vịn mép giường ngồi dậy,cẩn trọng nói:"Thực xin lỗi, phiền chủ tử rồi,ta bây giờ liền đi"Ly Khải đem người túm trở về "Ngươi muốn đi đâu?""Chủ tử nói, nói không cần ta. Về sau cũng không cho phép ta lên giường ngài. Hôm nay bất đắc dĩ, ta phải đi." Dạ Nhất cố nén nước mắt, tiếp tục nói.Ly Khải bất đắc dĩ thở dài, y hối hận rồi, sớm biết trước thì đã không nói vậy.Lúc này Dạ Nhất đột nhiên khóc lớn lên,"Chủ tử ta sai rồi, ta về sau cũng không dám nữa, đừng vứt bỏ ta như vậy....."Nhìn đứa nhỏ này khóc lớn, Ly Khải có chút chân tay luống cuống, trước kia Dạ Nhất chưa từng bộc lộ cảm xúc kích động như vậy.Ly Khải đành phải ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng hống,"Đừng khóc, ta không không hề bỏ mặc ngươi. Khóc lâu đối với thân thể không tốt.""Nhưng là chủ tử thực sinh khí a, còn vẫn luôn không để ý tới ta. Ta cũng không dám nữa, thực xin lỗi." Dạ Nhất vẫn không thuận theo, không buông tha mà khóc lớn.Ly Khải không có cách nào khác, đứa nhỏ này vừa động thai khí, giờ khóc lớn như vậy nên dỗ thế nào đây?Chớp chớp mắt, Ly Khải đành phải nhận mệnh nói "Ta không có giận ngươi, ta còn muốn sủng ngươi không hết ấy là. Dùng cái dược kia ta cảm thấy thực thoải mái, rất có cảm giác. Khi vừa vào cửa ta đã biết, nhưng ta không vạch trần ngươi! Không chỉ có không vạch trần ngươi, ta còn cam tâm tình nguyện bị ngươi tính kế. Hiện tại bắt ta đen suy nghĩ trong lòng nói ra, ngươi có vừa lòng? Còn muốn khóc sao?" Nói xong những lời này, nét mặt Ly Khải liền đỏ lên.Dạ Nhất nhanh chóng lau khô nước mắt, nằm lại trên giường, kéo chăn chùm kín người nhắm mắt giả chết. Chủ tử nếu thẹn quá thành giận, không thể đùa tiếp.Ly Khải cũng không biết làm thế nào mới tốt, nay đem những lời này nói ra, về sau y sẽ không thể phi cương được nữa rồi!