Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…
Chương 137
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Ngày hôm sau, khi đôi vợ chồng trẻ thức dậy khi bố mẹ Đường vẫn đang ngủ, cô để lại cho họ một mảnh giấy ghi lời nhắn.Hai người lái xe đi đến đó. Hôm này là cuối tuần nên lúc đến đã có không ít người.Lá cờ đỏ năm sao từ từ được kéo lên, Tống Cảnh Chi mặc quân trang, tay phải chào theo kiểu quân đội, tay trái thì nắm tay Đường Tiêu Tiêu.Nhìn lá cờ được kéo đến chỗ cao nhất, anh nhẹ nhàng nói: "Nguyện vì phồn vinh, hưng thịnh sự của Tổ quốc.""Anh sẽ làm được." Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi cười nói.Tống Cảnh Chi cúi đầu cười với cô, được, nhất định sẽ làm được.Xem qua nghi thức giương cờ, bọn họ cũng không về ngay. Cô dẫn anh đi vào một con ngõ nhỏ."Em đưa anh đi nếm thử bữa sáng ở Kinh Thị."Mãi đến khi nhìn thấy một cái sân nhỏ, cô mới dừng lại.Sau khi đẩy cửa đi vào, lão bà bà lập tức chào hỏi. Khi nhìn thấy người đến là Đường Tiêu Tiêu, bà lão mỉm cười, nhưng nhìn Tống Cảnh Chi mặc quân trang bên cạnh thì lập tức biến sắc."Bà bà, đừng căng thẳng, đây là chồng con." Cô cười giải thích.Bây giờ còn chưa cho phép buôn bán công khai nên khi lão bà bà nhìn thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang thì nghĩ anh đến bắt mình."Con bé này, lâu rồi không thấy con đến đây." Lúc này lão bà bà mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói."Vâng, con đi xuống nông thôn, sau đó thì nhập ngũ quân.""Lão bà bà, cho con hai bát nước đậu, bốn cái bánh quẩy, ba cái bánh rán." Bói xong, Đường Tiêu Tiêu dẫn anh đến căn nhà nhỏ trong sân, tìm một chỗ ngồi xuống."Hồi học cao trung em thường ăn sáng ở đây, chỉ bán cho người quen. Chỗ này chỉ bán cho người quen, cha thường dẫn em tới. Con trai của lão bà bà trước kia là công nhân xưởng sắt thép, sau này bị bệnh qua đời, con dâu cũng đã tái giá." Cô nói với Tống Cảnh Chi.Anh gật đầu rồi nhìn quanh, mặc dù ngôi nhà trông hơi cũ nhưng rất sạch sẽ."Bà ấy nuôi hai cháu trai và một cháu gái bằng cách bán nước đậu, bánh quẩy, lấy tiền cho các cháu đi học."Thực ra sau khi con trai của lão bà bà qua đời, cha Đường có kêu gọi mọi người quyên góp tiên nhưng lão bà bà không muốn. Lúc đó bà nói thế này: "Tôi vẫn chưa già đến mức không nuôi được cháu trai, cháu gái."Rất nhanh, một cậu bé khoảng mười mấy tuổi bưng hai bát nước đậu, phía sau là cô bé cũng tầm tuổi ấy bưng bánh quẩy và bánh rán, nhìn kỹ thì hai đứa có chút giống nhau."Cảm ơn các em." Đường Tiêu Tiêu cười nói."Không có gì đâu chị." Bọn trẻ rất lễ phép, đặt đồ đạc lên bàn rồi rời đi.Thấy anh tò mò nhìn bóng dáng của bọn trẻ, cô giải thích: "Chúng là anh em sinh đôi đấy".Mắt Tống Cảnh Chi sáng lên, nếu anh và cô vợ nhỏ cũng sinh đôi long phượng thì vợ anh không cần sinh con thứ hai nữa. "Anh nếm thử xem." Đường Tiêu Tiêu không anh đang nghĩ gì, chỉ sợ anh không quen uống nước đậu. Anh cầm bát lên uống một ngụm, khẽ cau mày. "Nếu anh không quen thì đừng uống nữa." Khi thấy anh nhấp ngụm thứ hai, cô nói. "Không sao, anh uống được." Sau khi gia nhập quân ngũ, anh không chú ý nhiều như vậy. Mặc dù uống không quen, nhưng không đến mức không uống được. Đường Tiêu Tiêu chỉ ăn một cái bánh quẩy và một cái bánh rán, còn lại đầu bị Tống Cảnh Chi gói lại. Trước khi rời đi, anh nhìn cô và nói: "Vợ ơi, cho anh một ít tiền." Cô biết anh muốn làm gì, cười rồi lấy ra một tờ đại đoàn kết để ở dưới bát chén. "Nếu trả thêm, lão bà bà sẽ đuổi chúng ta về nhà đấy."
Ngày hôm sau, khi đôi vợ chồng trẻ thức dậy khi bố mẹ Đường vẫn đang ngủ, cô để lại cho họ một mảnh giấy ghi lời nhắn.
Hai người lái xe đi đến đó. Hôm này là cuối tuần nên lúc đến đã có không ít người.
Lá cờ đỏ năm sao từ từ được kéo lên, Tống Cảnh Chi mặc quân trang, tay phải chào theo kiểu quân đội, tay trái thì nắm tay Đường Tiêu Tiêu.
Nhìn lá cờ được kéo đến chỗ cao nhất, anh nhẹ nhàng nói: "Nguyện vì phồn vinh, hưng thịnh sự của Tổ quốc."
"Anh sẽ làm được." Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi cười nói.
Tống Cảnh Chi cúi đầu cười với cô, được, nhất định sẽ làm được.
Xem qua nghi thức giương cờ, bọn họ cũng không về ngay. Cô dẫn anh đi vào một con ngõ nhỏ.
"Em đưa anh đi nếm thử bữa sáng ở Kinh Thị."
Mãi đến khi nhìn thấy một cái sân nhỏ, cô mới dừng lại.
Sau khi đẩy cửa đi vào, lão bà bà lập tức chào hỏi. Khi nhìn thấy người đến là Đường Tiêu Tiêu, bà lão mỉm cười, nhưng nhìn Tống Cảnh Chi mặc quân trang bên cạnh thì lập tức biến sắc.
"Bà bà, đừng căng thẳng, đây là chồng con." Cô cười giải thích.
Bây giờ còn chưa cho phép buôn bán công khai nên khi lão bà bà nhìn thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang thì nghĩ anh đến bắt mình.
"Con bé này, lâu rồi không thấy con đến đây." Lúc này lão bà bà mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói.
"Vâng, con đi xuống nông thôn, sau đó thì nhập ngũ quân."
"Lão bà bà, cho con hai bát nước đậu, bốn cái bánh quẩy, ba cái bánh rán." Bói xong, Đường Tiêu Tiêu dẫn anh đến căn nhà nhỏ trong sân, tìm một chỗ ngồi xuống.
"Hồi học cao trung em thường ăn sáng ở đây, chỉ bán cho người quen. Chỗ này chỉ bán cho người quen, cha thường dẫn em tới. Con trai của lão bà bà trước kia là công nhân xưởng sắt thép, sau này bị bệnh qua đời, con dâu cũng đã tái giá." Cô nói với Tống Cảnh Chi.
Anh gật đầu rồi nhìn quanh, mặc dù ngôi nhà trông hơi cũ nhưng rất sạch sẽ.
"Bà ấy nuôi hai cháu trai và một cháu gái bằng cách bán nước đậu, bánh quẩy, lấy tiền cho các cháu đi học."
Thực ra sau khi con trai của lão bà bà qua đời, cha Đường có kêu gọi mọi người quyên góp tiên nhưng lão bà bà không muốn. Lúc đó bà nói thế này: "Tôi vẫn chưa già đến mức không nuôi được cháu trai, cháu gái."
Rất nhanh, một cậu bé khoảng mười mấy tuổi bưng hai bát nước đậu, phía sau là cô bé cũng tầm tuổi ấy bưng bánh quẩy và bánh rán, nhìn kỹ thì hai đứa có chút giống nhau.
"Cảm ơn các em." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
"Không có gì đâu chị." Bọn trẻ rất lễ phép, đặt đồ đạc lên bàn rồi rời đi.
Thấy anh tò mò nhìn bóng dáng của bọn trẻ, cô giải thích: "Chúng là anh em sinh đôi đấy".
Mắt Tống Cảnh Chi sáng lên, nếu anh và cô vợ nhỏ cũng sinh đôi long phượng thì vợ anh không cần sinh con thứ hai nữa. "Anh nếm thử xem." Đường Tiêu Tiêu không anh đang nghĩ gì, chỉ sợ anh không quen uống nước đậu. Anh cầm bát lên uống một ngụm, khẽ cau mày. "Nếu anh không quen thì đừng uống nữa." Khi thấy anh nhấp ngụm thứ hai, cô nói. "Không sao, anh uống được." Sau khi gia nhập quân ngũ, anh không chú ý nhiều như vậy. Mặc dù uống không quen, nhưng không đến mức không uống được. Đường Tiêu Tiêu chỉ ăn một cái bánh quẩy và một cái bánh rán, còn lại đầu bị Tống Cảnh Chi gói lại. Trước khi rời đi, anh nhìn cô và nói: "Vợ ơi, cho anh một ít tiền." Cô biết anh muốn làm gì, cười rồi lấy ra một tờ đại đoàn kết để ở dưới bát chén. "Nếu trả thêm, lão bà bà sẽ đuổi chúng ta về nhà đấy."
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Ngày hôm sau, khi đôi vợ chồng trẻ thức dậy khi bố mẹ Đường vẫn đang ngủ, cô để lại cho họ một mảnh giấy ghi lời nhắn.Hai người lái xe đi đến đó. Hôm này là cuối tuần nên lúc đến đã có không ít người.Lá cờ đỏ năm sao từ từ được kéo lên, Tống Cảnh Chi mặc quân trang, tay phải chào theo kiểu quân đội, tay trái thì nắm tay Đường Tiêu Tiêu.Nhìn lá cờ được kéo đến chỗ cao nhất, anh nhẹ nhàng nói: "Nguyện vì phồn vinh, hưng thịnh sự của Tổ quốc.""Anh sẽ làm được." Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi cười nói.Tống Cảnh Chi cúi đầu cười với cô, được, nhất định sẽ làm được.Xem qua nghi thức giương cờ, bọn họ cũng không về ngay. Cô dẫn anh đi vào một con ngõ nhỏ."Em đưa anh đi nếm thử bữa sáng ở Kinh Thị."Mãi đến khi nhìn thấy một cái sân nhỏ, cô mới dừng lại.Sau khi đẩy cửa đi vào, lão bà bà lập tức chào hỏi. Khi nhìn thấy người đến là Đường Tiêu Tiêu, bà lão mỉm cười, nhưng nhìn Tống Cảnh Chi mặc quân trang bên cạnh thì lập tức biến sắc."Bà bà, đừng căng thẳng, đây là chồng con." Cô cười giải thích.Bây giờ còn chưa cho phép buôn bán công khai nên khi lão bà bà nhìn thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang thì nghĩ anh đến bắt mình."Con bé này, lâu rồi không thấy con đến đây." Lúc này lão bà bà mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói."Vâng, con đi xuống nông thôn, sau đó thì nhập ngũ quân.""Lão bà bà, cho con hai bát nước đậu, bốn cái bánh quẩy, ba cái bánh rán." Bói xong, Đường Tiêu Tiêu dẫn anh đến căn nhà nhỏ trong sân, tìm một chỗ ngồi xuống."Hồi học cao trung em thường ăn sáng ở đây, chỉ bán cho người quen. Chỗ này chỉ bán cho người quen, cha thường dẫn em tới. Con trai của lão bà bà trước kia là công nhân xưởng sắt thép, sau này bị bệnh qua đời, con dâu cũng đã tái giá." Cô nói với Tống Cảnh Chi.Anh gật đầu rồi nhìn quanh, mặc dù ngôi nhà trông hơi cũ nhưng rất sạch sẽ."Bà ấy nuôi hai cháu trai và một cháu gái bằng cách bán nước đậu, bánh quẩy, lấy tiền cho các cháu đi học."Thực ra sau khi con trai của lão bà bà qua đời, cha Đường có kêu gọi mọi người quyên góp tiên nhưng lão bà bà không muốn. Lúc đó bà nói thế này: "Tôi vẫn chưa già đến mức không nuôi được cháu trai, cháu gái."Rất nhanh, một cậu bé khoảng mười mấy tuổi bưng hai bát nước đậu, phía sau là cô bé cũng tầm tuổi ấy bưng bánh quẩy và bánh rán, nhìn kỹ thì hai đứa có chút giống nhau."Cảm ơn các em." Đường Tiêu Tiêu cười nói."Không có gì đâu chị." Bọn trẻ rất lễ phép, đặt đồ đạc lên bàn rồi rời đi.Thấy anh tò mò nhìn bóng dáng của bọn trẻ, cô giải thích: "Chúng là anh em sinh đôi đấy".Mắt Tống Cảnh Chi sáng lên, nếu anh và cô vợ nhỏ cũng sinh đôi long phượng thì vợ anh không cần sinh con thứ hai nữa. "Anh nếm thử xem." Đường Tiêu Tiêu không anh đang nghĩ gì, chỉ sợ anh không quen uống nước đậu. Anh cầm bát lên uống một ngụm, khẽ cau mày. "Nếu anh không quen thì đừng uống nữa." Khi thấy anh nhấp ngụm thứ hai, cô nói. "Không sao, anh uống được." Sau khi gia nhập quân ngũ, anh không chú ý nhiều như vậy. Mặc dù uống không quen, nhưng không đến mức không uống được. Đường Tiêu Tiêu chỉ ăn một cái bánh quẩy và một cái bánh rán, còn lại đầu bị Tống Cảnh Chi gói lại. Trước khi rời đi, anh nhìn cô và nói: "Vợ ơi, cho anh một ít tiền." Cô biết anh muốn làm gì, cười rồi lấy ra một tờ đại đoàn kết để ở dưới bát chén. "Nếu trả thêm, lão bà bà sẽ đuổi chúng ta về nhà đấy."