Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…
Chương 142
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… "Tôi còn có việc nên về trước." Tiết Ngọc Dung xoay người rời đi.Cô ta vốn muốn đến gặp Tống Cảnh Chi rồi nói với anh vài câu, không ngờ anh đi cùng Tiêu Kiệt Minh, càng không ngờ đúng lúc Đường Tiêu Tiêu xuống lầu đổ rác."Chà chà, chắc có chút đẳng cấp." Đường Tiêu Tiêu nhìn bóng của cô ta thì lắc đầu."Vợ à, anh không biết cô ta." Tống Cảnh Chi nhanh chóng nói rõ lập trường của mình."Phụt." Tiêu Kiệt Minh nhìn anh tay cam thùng rác nhưng nghiêm túc giải thích với Đường Tiêu Tiêu thì không nhịn được cười."Cười cái gì, còn không lên lầu đi, chị dâu đang chờ anh về ăn cơm đấy." Tống Cảnh Chi trừng mắt nhìn anh ấy nói."Lên lầu, lên lâu nào." Tiêu Kiệt Minh nhìn anh bằng ánh mắt chúc may mắn rồi chạy lên lầu.Sau khi đôi vợ chồng trẻ đổ rác xong cũng lên lầu. Mãi đến khi đóng cửa, Tống Cảnh Chi cẩn thận nhìn Đường Tiêu Tiêu."Vợ à~""Rửa tay ăn cơm đi." Cô nhìn anh rồi cười."Vợ à, anh thật sự không biết cô ta." Anh lại nói."Em biết rồi." Cô nhìn anh rồi đi vào phòng bếp rửa tay.Anh đi theo phía sau cô: “Em không tức giận sao?”"Có gì mà phải tức giận?" Cô quay lại, mỉm cười nhìn anh: "Có người thích anh, đó là vì anh tốt, chỉ cần anh thích mình em là được.""Anh yêu em." Anh ôm eo cô, nhẹ giọng thổ lộ.Cô võ vai anh: "Còn anh, cứ yên tâm huấn luyện đi. Còn loại bông sen trắng bé nhỏ này đối với em chẳng là gì."Anh sợ cô ta sẽ làm em khó chịu." Anh áp trán mình vào trán cô rồi nói."Nếu muốn thì vừa rồi đã giải quyết rồi. Dù sao cũng nên thêm chút gia vị cho cuộc sống chứ-""Nhưng mà anh không muốn thêm loại gia vị này vợ à." Tống Cảnh Chi cảm thấy ấm ức. Gia vị mà anh muốn là ôm, hôn rồi sinh em bé chứ có phải loại này đâu?Nhưng gia vị mà Đường Tiêu Tiêu nói cũng không như cô muốn, bởi vì Đặng Trung Quốc đã giúp cô giải quyết.Bên kia, Tiết Ngọc Dung vừa vào nhà, Đặng Trung Quốc cũng vừa về đến."Không phải cháu đến xã cung ứng sao? Không mua gì à?" Kim Ngọc Mai từ phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, hỏi Tiết Ngọc Dung."Cô đi xã cung ứng sao? Cô đến tòa nhà phía bắc tìm Tống Cảnh Chi thì có." Đặng Trung Quốc ném chìa khóa lên bàn."Cháu đến tòa phía bắc?" Kim Ngọc Mai nhìn Tiết Ngọc Dung."Cháu gái của bà đúng là có bản lĩnh, Tiêu Kiệt Minh đã lảng tránh rồi mà vẫn muốn nói chuyện riêng với Tống Cảnh Chi, hơn nữa còn đúng chạm mặt với vợ người ta chứ." Đặng Trung Quốc chỉ vào Tiết Ngọc Dung nói.Khi đó cũng là giờ tan tâm, đúng lúc Đặng Trung Quốc và chính ủy Liêu cùng nhau về tòa phía nam, họ đã nhìn rõ mọi chuyện.Chỉ là ông ta không ra mặt, chính ủy Liêu cũng muốn giữ mặt mũi cho ông ta nên chỉ nhìn một cái rồi không nói gì.Tiết Ngọc Dung không ngờ sẽ bị Đặng Trung Quốc nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi."Cháu, sao cháu lại đi tìm Tống Cảnh Chi? Nó đã kết hôn rồi." Kim Ngọc Mai nhìn cô ta nói."Dì nhỏ à, cháu muốn hỏi một chuyện, có phải anh ấy kết hôn vì muốn chịu trách nhiệm không mà thôi." Giọng cô ta rất nhỏ, nước mắt cũng dần xuất hiện.Cô ta ra vẻ vốn dĩ mình và Tống Cảnh Chi là một cặp nhưng bị Đường Tiêu Tiêu chia rẽ."Có là vậy thì liên quan gì đến cô? Ngay từ đầu Tống Cảnh Chi đã không đồng ý xem mắt với cô. Mà cô vừa ly hôn đã không biết xấu hổ, đúng là mất mặt." Đặng Trung Quốc đập một cái xuống bàn khiến hai dì cháu giật mình."Không ăn cơm nữa. Bà dẫn cô ta đi ngay lập tức." Ông ta nói với Kim Ngọc Mai."Chú à, cháu, cháu có thể đi đâu được?"“Tôi không quan tâm. Cô cũng có cha ruột." Cô ta thật sự nghĩ nhà ông là nơi làm từ thiện?
"Tôi còn có việc nên về trước." Tiết Ngọc Dung xoay người rời đi.
Cô ta vốn muốn đến gặp Tống Cảnh Chi rồi nói với anh vài câu, không ngờ anh đi cùng Tiêu Kiệt Minh, càng không ngờ đúng lúc Đường Tiêu Tiêu xuống lầu đổ rác.
"Chà chà, chắc có chút đẳng cấp." Đường Tiêu Tiêu nhìn bóng của cô ta thì lắc đầu.
"Vợ à, anh không biết cô ta." Tống Cảnh Chi nhanh chóng nói rõ lập trường của mình.
"Phụt." Tiêu Kiệt Minh nhìn anh tay cam thùng rác nhưng nghiêm túc giải thích với Đường Tiêu Tiêu thì không nhịn được cười.
"Cười cái gì, còn không lên lầu đi, chị dâu đang chờ anh về ăn cơm đấy." Tống Cảnh Chi trừng mắt nhìn anh ấy nói.
"Lên lầu, lên lâu nào." Tiêu Kiệt Minh nhìn anh bằng ánh mắt chúc may mắn rồi chạy lên lầu.
Sau khi đôi vợ chồng trẻ đổ rác xong cũng lên lầu. Mãi đến khi đóng cửa, Tống Cảnh Chi cẩn thận nhìn Đường Tiêu Tiêu.
"Vợ à~"
"Rửa tay ăn cơm đi." Cô nhìn anh rồi cười.
"Vợ à, anh thật sự không biết cô ta." Anh lại nói.
"Em biết rồi." Cô nhìn anh rồi đi vào phòng bếp rửa tay.
Anh đi theo phía sau cô: “Em không tức giận sao?”
"Có gì mà phải tức giận?" Cô quay lại, mỉm cười nhìn anh: "Có người thích anh, đó là vì anh tốt, chỉ cần anh thích mình em là được."
"Anh yêu em." Anh ôm eo cô, nhẹ giọng thổ lộ.
Cô võ vai anh: "Còn anh, cứ yên tâm huấn luyện đi. Còn loại bông sen trắng bé nhỏ này đối với em chẳng là gì."
Anh sợ cô ta sẽ làm em khó chịu." Anh áp trán mình vào trán cô rồi nói.
"Nếu muốn thì vừa rồi đã giải quyết rồi. Dù sao cũng nên thêm chút gia vị cho cuộc sống chứ-"
"Nhưng mà anh không muốn thêm loại gia vị này vợ à." Tống Cảnh Chi cảm thấy ấm ức. Gia vị mà anh muốn là ôm, hôn rồi sinh em bé chứ có phải loại này đâu?
Nhưng gia vị mà Đường Tiêu Tiêu nói cũng không như cô muốn, bởi vì Đặng Trung Quốc đã giúp cô giải quyết.
Bên kia, Tiết Ngọc Dung vừa vào nhà, Đặng Trung Quốc cũng vừa về đến.
"Không phải cháu đến xã cung ứng sao? Không mua gì à?" Kim Ngọc Mai từ phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, hỏi Tiết Ngọc Dung.
"Cô đi xã cung ứng sao? Cô đến tòa nhà phía bắc tìm Tống Cảnh Chi thì có." Đặng Trung Quốc ném chìa khóa lên bàn.
"Cháu đến tòa phía bắc?" Kim Ngọc Mai nhìn Tiết Ngọc Dung.
"Cháu gái của bà đúng là có bản lĩnh, Tiêu Kiệt Minh đã lảng tránh rồi mà vẫn muốn nói chuyện riêng với Tống Cảnh Chi, hơn nữa còn đúng chạm mặt với vợ người ta chứ." Đặng Trung Quốc chỉ vào Tiết Ngọc Dung nói.
Khi đó cũng là giờ tan tâm, đúng lúc Đặng Trung Quốc và chính ủy Liêu cùng nhau về tòa phía nam, họ đã nhìn rõ mọi chuyện.
Chỉ là ông ta không ra mặt, chính ủy Liêu cũng muốn giữ mặt mũi cho ông ta nên chỉ nhìn một cái rồi không nói gì.
Tiết Ngọc Dung không ngờ sẽ bị Đặng Trung Quốc nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Cháu, sao cháu lại đi tìm Tống Cảnh Chi? Nó đã kết hôn rồi." Kim Ngọc Mai nhìn cô ta nói.
"Dì nhỏ à, cháu muốn hỏi một chuyện, có phải anh ấy kết hôn vì muốn chịu trách nhiệm không mà thôi." Giọng cô ta rất nhỏ, nước mắt cũng dần xuất hiện.
Cô ta ra vẻ vốn dĩ mình và Tống Cảnh Chi là một cặp nhưng bị Đường Tiêu Tiêu chia rẽ.
"Có là vậy thì liên quan gì đến cô? Ngay từ đầu Tống Cảnh Chi đã không đồng ý xem mắt với cô. Mà cô vừa ly hôn đã không biết xấu hổ, đúng là mất mặt." Đặng Trung Quốc đập một cái xuống bàn khiến hai dì cháu giật mình.
"Không ăn cơm nữa. Bà dẫn cô ta đi ngay lập tức." Ông ta nói với Kim Ngọc Mai.
"Chú à, cháu, cháu có thể đi đâu được?"
“Tôi không quan tâm. Cô cũng có cha ruột." Cô ta thật sự nghĩ nhà ông là nơi làm từ thiện?
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… "Tôi còn có việc nên về trước." Tiết Ngọc Dung xoay người rời đi.Cô ta vốn muốn đến gặp Tống Cảnh Chi rồi nói với anh vài câu, không ngờ anh đi cùng Tiêu Kiệt Minh, càng không ngờ đúng lúc Đường Tiêu Tiêu xuống lầu đổ rác."Chà chà, chắc có chút đẳng cấp." Đường Tiêu Tiêu nhìn bóng của cô ta thì lắc đầu."Vợ à, anh không biết cô ta." Tống Cảnh Chi nhanh chóng nói rõ lập trường của mình."Phụt." Tiêu Kiệt Minh nhìn anh tay cam thùng rác nhưng nghiêm túc giải thích với Đường Tiêu Tiêu thì không nhịn được cười."Cười cái gì, còn không lên lầu đi, chị dâu đang chờ anh về ăn cơm đấy." Tống Cảnh Chi trừng mắt nhìn anh ấy nói."Lên lầu, lên lâu nào." Tiêu Kiệt Minh nhìn anh bằng ánh mắt chúc may mắn rồi chạy lên lầu.Sau khi đôi vợ chồng trẻ đổ rác xong cũng lên lầu. Mãi đến khi đóng cửa, Tống Cảnh Chi cẩn thận nhìn Đường Tiêu Tiêu."Vợ à~""Rửa tay ăn cơm đi." Cô nhìn anh rồi cười."Vợ à, anh thật sự không biết cô ta." Anh lại nói."Em biết rồi." Cô nhìn anh rồi đi vào phòng bếp rửa tay.Anh đi theo phía sau cô: “Em không tức giận sao?”"Có gì mà phải tức giận?" Cô quay lại, mỉm cười nhìn anh: "Có người thích anh, đó là vì anh tốt, chỉ cần anh thích mình em là được.""Anh yêu em." Anh ôm eo cô, nhẹ giọng thổ lộ.Cô võ vai anh: "Còn anh, cứ yên tâm huấn luyện đi. Còn loại bông sen trắng bé nhỏ này đối với em chẳng là gì."Anh sợ cô ta sẽ làm em khó chịu." Anh áp trán mình vào trán cô rồi nói."Nếu muốn thì vừa rồi đã giải quyết rồi. Dù sao cũng nên thêm chút gia vị cho cuộc sống chứ-""Nhưng mà anh không muốn thêm loại gia vị này vợ à." Tống Cảnh Chi cảm thấy ấm ức. Gia vị mà anh muốn là ôm, hôn rồi sinh em bé chứ có phải loại này đâu?Nhưng gia vị mà Đường Tiêu Tiêu nói cũng không như cô muốn, bởi vì Đặng Trung Quốc đã giúp cô giải quyết.Bên kia, Tiết Ngọc Dung vừa vào nhà, Đặng Trung Quốc cũng vừa về đến."Không phải cháu đến xã cung ứng sao? Không mua gì à?" Kim Ngọc Mai từ phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, hỏi Tiết Ngọc Dung."Cô đi xã cung ứng sao? Cô đến tòa nhà phía bắc tìm Tống Cảnh Chi thì có." Đặng Trung Quốc ném chìa khóa lên bàn."Cháu đến tòa phía bắc?" Kim Ngọc Mai nhìn Tiết Ngọc Dung."Cháu gái của bà đúng là có bản lĩnh, Tiêu Kiệt Minh đã lảng tránh rồi mà vẫn muốn nói chuyện riêng với Tống Cảnh Chi, hơn nữa còn đúng chạm mặt với vợ người ta chứ." Đặng Trung Quốc chỉ vào Tiết Ngọc Dung nói.Khi đó cũng là giờ tan tâm, đúng lúc Đặng Trung Quốc và chính ủy Liêu cùng nhau về tòa phía nam, họ đã nhìn rõ mọi chuyện.Chỉ là ông ta không ra mặt, chính ủy Liêu cũng muốn giữ mặt mũi cho ông ta nên chỉ nhìn một cái rồi không nói gì.Tiết Ngọc Dung không ngờ sẽ bị Đặng Trung Quốc nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi."Cháu, sao cháu lại đi tìm Tống Cảnh Chi? Nó đã kết hôn rồi." Kim Ngọc Mai nhìn cô ta nói."Dì nhỏ à, cháu muốn hỏi một chuyện, có phải anh ấy kết hôn vì muốn chịu trách nhiệm không mà thôi." Giọng cô ta rất nhỏ, nước mắt cũng dần xuất hiện.Cô ta ra vẻ vốn dĩ mình và Tống Cảnh Chi là một cặp nhưng bị Đường Tiêu Tiêu chia rẽ."Có là vậy thì liên quan gì đến cô? Ngay từ đầu Tống Cảnh Chi đã không đồng ý xem mắt với cô. Mà cô vừa ly hôn đã không biết xấu hổ, đúng là mất mặt." Đặng Trung Quốc đập một cái xuống bàn khiến hai dì cháu giật mình."Không ăn cơm nữa. Bà dẫn cô ta đi ngay lập tức." Ông ta nói với Kim Ngọc Mai."Chú à, cháu, cháu có thể đi đâu được?"“Tôi không quan tâm. Cô cũng có cha ruột." Cô ta thật sự nghĩ nhà ông là nơi làm từ thiện?