Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…

Chương 152

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Sau buổi cơm tối, Đường Tiêu Tiêu không muốn đi ra ngoài tản bộ, chuẩn bị lặp lại trò cũ mà bắt đầu làm nũng, nhưng có làm thế nào Tống Cảnh Chi cũng không đồng ý.“Anh à, anh không yêu em nữa sao?" Cô mở to đôi mắt ngập nước với vẻ lên án, như thể ngay sau đó hạt đậu vàng sẽ rơi xuống ngay.Anh giơ tay che kín đôi mắt của cô: "Anh yêu em, nhưng dù sao cũng phải xuống lầu tản bộ, nói gì cũng vô dụng."“Anh, anh nhìn em này." Cô dùng sức đẩy bàn tay to của anh ra, nhưng làm thế nào cũng không kéo xuống được."Không nhìn, vừa nhìn đã mềm lòng."Tống Cảnh Chi biết, Đường Tiêu Tiêu đã nắm bắt được điểm này của mình."Thật sự không thể thương lượng lại sao?""Không thể." Về điểm này, thái độ của anh rất kiên quyết.Vậy được rồi." Biết anh đã quyết tâm, cô cũng không giãy giụa nữa.Hai vợ chồng đi xuống lầu, đầu tháng mười là lúc thời tiết không nóng không lạnh, viện gia chúc có không ít người ăn uống xong đều đi ra tản bộ, hoặc là tụ tập một chỗ để tám chuyện trong nhà.Nếu gặp được người cũng là quân nhân, Tống Cảnh Chi còn có thể chào hỏi, nếu gặp được gia đình quân nhân thì hai người đều chỉ mỉm cười gật đầu.Ngược lại có không ít người quen biết hai vợ chồng, hai người bọn họ cũng chỉ có thể gọi thím nếu lớn tuổi, gọi chị dâu nếu còn trẻ.Dao quanh viện gia chúc hơn nửa tiếng, Tống Cảnh Chi nhìn đồng hồ, mới đồng ý đề nghị muốn trở về của cô.Sau khi về đến nhà, anh lấy một chậu nước nóng ngâm chân cho cô.Nhìn người đàn ông chà chân cho mình, trong lòng Đường Tiêu Tiêu thấy ấm áp."Anh, em còn muốn tắm”" Vừa rồi tản bộ có đổ một chút mồ hôi, không tắm thì cô không ngủ được."Được, lát nữa giúp em tắm." Anh ngẩng đầu nói."Không cần không cần, hiện tại em mới chỉ ba tháng thôi, cũng không phải là hành động bất tiện." Nói giỡn sao, Tống Cảnh Chi cấm dục đã một tháng, cô dám để anh giúp cô tắm?"Vậy có việc gì thì gọi anh." Anh giúp cô lấy nước đi vệ sinh, vẫn đứng ở bên ngoài chờ cô.Chờ sau khi cô tắm xong thì đỡ cô lên giường, bắt đầu giúp cô mát xa chân và đùi."Không cần làm vậy đâu." Bây giờ cô còn chưa xuất hiện hiện tượng sưng phù."Ngày đó anh đã hỏi Lưu Quân rồi, anh ta nói lúc vợ anh ta mang thai, anh ta có mát xa nên lúc vợ anh ta mang thai sẽ không xuất hiện hiện tượng chân sưng phù. Sau này chỉ cần anh không trực ban, không làm nhiệm vụ thì sẽ giúp em mát xa.""Anh, anh tới đây." Cô ngoắc ngoắc tay với anh."Sao vậy?" Anh đứng dậy tiến lại gần, Đường Tiêu Tiêu hôn lên mặt anh một cái. Anh cười nhìn về phía cô: “Anh nói cho em biết, tốt nhất em đừng trêu chọc anh."Nói xong, hôn lên môi cô một cái, rồi anh lại tiếp tục mát xa cho cô.Buổi sáng thứ bảy, Đường Tiêu Tiêu đang ở trong phòng may quần áo, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng là mấy người hàng xóm ở lầu ba.Không ngờ lúc mở cửa, cha mẹ Đường đang cầm túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa."Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?" Nói không bất ngờ là giả, vội vàng đón hai ông bà vào cửa.Cô vừa định đi rót nước cho cha mẹ, đã bị mẹ Đường ngăn lại: "Muốn uống thì để cha mẹ tự rót, con mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.""Từ lúc nhận được thư thì mẹ con đã vội vã muốn đến thăm con, đúng lúc khoảng thời gian đó trong xưởng lại bận rộn, làm xong đợi tới cuối tuần thì cha mẹ tới đây." Cha Đường giải thích."Hai người đến bằng xe lửa sao?" Cô hỏi."Chúng ta đi xe tuyến tới đây." Cha Đường nói.Bởi vì Kinh Thị và Tân Thị ở gần nhau nên đã có xe tuyến qua lại giữa hai bên.Mẹ Đường ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào bụng cô, nhìn thế nào cũng không giống bụng ba tháng tuổi."Mẹ, bác sĩ nói có thể là song thai." Cô nhìn ra suy nghĩ của mẹ Đường."Mẹ nói mà.”Mẹ Đường và cha Đường nở nụ cười, nhưng không lâu sau mẹ Đường cũng có chút lo lắng.

Sau buổi cơm tối, Đường Tiêu Tiêu không muốn đi ra ngoài tản bộ, chuẩn bị lặp lại trò cũ mà bắt đầu làm nũng, nhưng có làm thế nào Tống Cảnh Chi cũng không đồng ý.

“Anh à, anh không yêu em nữa sao?" Cô mở to đôi mắt ngập nước với vẻ lên án, như thể ngay sau đó hạt đậu vàng sẽ rơi xuống ngay.

Anh giơ tay che kín đôi mắt của cô: "Anh yêu em, nhưng dù sao cũng phải xuống lầu tản bộ, nói gì cũng vô dụng."

“Anh, anh nhìn em này." Cô dùng sức đẩy bàn tay to của anh ra, nhưng làm thế nào cũng không kéo xuống được.

"Không nhìn, vừa nhìn đã mềm lòng."

Tống Cảnh Chi biết, Đường Tiêu Tiêu đã nắm bắt được điểm này của mình.

"Thật sự không thể thương lượng lại sao?"

"Không thể." Về điểm này, thái độ của anh rất kiên quyết.

Vậy được rồi." Biết anh đã quyết tâm, cô cũng không giãy giụa nữa.

Hai vợ chồng đi xuống lầu, đầu tháng mười là lúc thời tiết không nóng không lạnh, viện gia chúc có không ít người ăn uống xong đều đi ra tản bộ, hoặc là tụ tập một chỗ để tám chuyện trong nhà.

Nếu gặp được người cũng là quân nhân, Tống Cảnh Chi còn có thể chào hỏi, nếu gặp được gia đình quân nhân thì hai người đều chỉ mỉm cười gật đầu.

Ngược lại có không ít người quen biết hai vợ chồng, hai người bọn họ cũng chỉ có thể gọi thím nếu lớn tuổi, gọi chị dâu nếu còn trẻ.

Dao quanh viện gia chúc hơn nửa tiếng, Tống Cảnh Chi nhìn đồng hồ, mới đồng ý đề nghị muốn trở về của cô.

Sau khi về đến nhà, anh lấy một chậu nước nóng ngâm chân cho cô.

Nhìn người đàn ông chà chân cho mình, trong lòng Đường Tiêu Tiêu thấy ấm áp.

"Anh, em còn muốn tắm”" Vừa rồi tản bộ có đổ một chút mồ hôi, không tắm thì cô không ngủ được.

"Được, lát nữa giúp em tắm." Anh ngẩng đầu nói.

"Không cần không cần, hiện tại em mới chỉ ba tháng thôi, cũng không phải là hành động bất tiện." Nói giỡn sao, Tống Cảnh Chi cấm dục đã một tháng, cô dám để anh giúp cô tắm?

"Vậy có việc gì thì gọi anh." Anh giúp cô lấy nước đi vệ sinh, vẫn đứng ở bên ngoài chờ cô.

Chờ sau khi cô tắm xong thì đỡ cô lên giường, bắt đầu giúp cô mát xa chân và đùi.

"Không cần làm vậy đâu." Bây giờ cô còn chưa xuất hiện hiện tượng sưng phù.

"Ngày đó anh đã hỏi Lưu Quân rồi, anh ta nói lúc vợ anh ta mang thai, anh ta có mát xa nên lúc vợ anh ta mang thai sẽ không xuất hiện hiện tượng chân sưng phù. Sau này chỉ cần anh không trực ban, không làm nhiệm vụ thì sẽ giúp em mát xa."

"Anh, anh tới đây." Cô ngoắc ngoắc tay với anh.

"Sao vậy?" Anh đứng dậy tiến lại gần, Đường Tiêu Tiêu hôn lên mặt anh một cái. Anh cười nhìn về phía cô: “Anh nói cho em biết, tốt nhất em đừng trêu chọc anh."

Nói xong, hôn lên môi cô một cái, rồi anh lại tiếp tục mát xa cho cô.

Buổi sáng thứ bảy, Đường Tiêu Tiêu đang ở trong phòng may quần áo, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng là mấy người hàng xóm ở lầu ba.

Không ngờ lúc mở cửa, cha mẹ Đường đang cầm túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa.

"Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?" Nói không bất ngờ là giả, vội vàng đón hai ông bà vào cửa.

Cô vừa định đi rót nước cho cha mẹ, đã bị mẹ Đường ngăn lại: "Muốn uống thì để cha mẹ tự rót, con mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

"Từ lúc nhận được thư thì mẹ con đã vội vã muốn đến thăm con, đúng lúc khoảng thời gian đó trong xưởng lại bận rộn, làm xong đợi tới cuối tuần thì cha mẹ tới đây." Cha Đường giải thích.

"Hai người đến bằng xe lửa sao?" Cô hỏi.

"Chúng ta đi xe tuyến tới đây." Cha Đường nói.

Bởi vì Kinh Thị và Tân Thị ở gần nhau nên đã có xe tuyến qua lại giữa hai bên.

Mẹ Đường ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào bụng cô, nhìn thế nào cũng không giống bụng ba tháng tuổi.

"Mẹ, bác sĩ nói có thể là song thai." Cô nhìn ra suy nghĩ của mẹ Đường.

"Mẹ nói mà.”

Mẹ Đường và cha Đường nở nụ cười, nhưng không lâu sau mẹ Đường cũng có chút lo lắng.

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Sau buổi cơm tối, Đường Tiêu Tiêu không muốn đi ra ngoài tản bộ, chuẩn bị lặp lại trò cũ mà bắt đầu làm nũng, nhưng có làm thế nào Tống Cảnh Chi cũng không đồng ý.“Anh à, anh không yêu em nữa sao?" Cô mở to đôi mắt ngập nước với vẻ lên án, như thể ngay sau đó hạt đậu vàng sẽ rơi xuống ngay.Anh giơ tay che kín đôi mắt của cô: "Anh yêu em, nhưng dù sao cũng phải xuống lầu tản bộ, nói gì cũng vô dụng."“Anh, anh nhìn em này." Cô dùng sức đẩy bàn tay to của anh ra, nhưng làm thế nào cũng không kéo xuống được."Không nhìn, vừa nhìn đã mềm lòng."Tống Cảnh Chi biết, Đường Tiêu Tiêu đã nắm bắt được điểm này của mình."Thật sự không thể thương lượng lại sao?""Không thể." Về điểm này, thái độ của anh rất kiên quyết.Vậy được rồi." Biết anh đã quyết tâm, cô cũng không giãy giụa nữa.Hai vợ chồng đi xuống lầu, đầu tháng mười là lúc thời tiết không nóng không lạnh, viện gia chúc có không ít người ăn uống xong đều đi ra tản bộ, hoặc là tụ tập một chỗ để tám chuyện trong nhà.Nếu gặp được người cũng là quân nhân, Tống Cảnh Chi còn có thể chào hỏi, nếu gặp được gia đình quân nhân thì hai người đều chỉ mỉm cười gật đầu.Ngược lại có không ít người quen biết hai vợ chồng, hai người bọn họ cũng chỉ có thể gọi thím nếu lớn tuổi, gọi chị dâu nếu còn trẻ.Dao quanh viện gia chúc hơn nửa tiếng, Tống Cảnh Chi nhìn đồng hồ, mới đồng ý đề nghị muốn trở về của cô.Sau khi về đến nhà, anh lấy một chậu nước nóng ngâm chân cho cô.Nhìn người đàn ông chà chân cho mình, trong lòng Đường Tiêu Tiêu thấy ấm áp."Anh, em còn muốn tắm”" Vừa rồi tản bộ có đổ một chút mồ hôi, không tắm thì cô không ngủ được."Được, lát nữa giúp em tắm." Anh ngẩng đầu nói."Không cần không cần, hiện tại em mới chỉ ba tháng thôi, cũng không phải là hành động bất tiện." Nói giỡn sao, Tống Cảnh Chi cấm dục đã một tháng, cô dám để anh giúp cô tắm?"Vậy có việc gì thì gọi anh." Anh giúp cô lấy nước đi vệ sinh, vẫn đứng ở bên ngoài chờ cô.Chờ sau khi cô tắm xong thì đỡ cô lên giường, bắt đầu giúp cô mát xa chân và đùi."Không cần làm vậy đâu." Bây giờ cô còn chưa xuất hiện hiện tượng sưng phù."Ngày đó anh đã hỏi Lưu Quân rồi, anh ta nói lúc vợ anh ta mang thai, anh ta có mát xa nên lúc vợ anh ta mang thai sẽ không xuất hiện hiện tượng chân sưng phù. Sau này chỉ cần anh không trực ban, không làm nhiệm vụ thì sẽ giúp em mát xa.""Anh, anh tới đây." Cô ngoắc ngoắc tay với anh."Sao vậy?" Anh đứng dậy tiến lại gần, Đường Tiêu Tiêu hôn lên mặt anh một cái. Anh cười nhìn về phía cô: “Anh nói cho em biết, tốt nhất em đừng trêu chọc anh."Nói xong, hôn lên môi cô một cái, rồi anh lại tiếp tục mát xa cho cô.Buổi sáng thứ bảy, Đường Tiêu Tiêu đang ở trong phòng may quần áo, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng là mấy người hàng xóm ở lầu ba.Không ngờ lúc mở cửa, cha mẹ Đường đang cầm túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa."Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?" Nói không bất ngờ là giả, vội vàng đón hai ông bà vào cửa.Cô vừa định đi rót nước cho cha mẹ, đã bị mẹ Đường ngăn lại: "Muốn uống thì để cha mẹ tự rót, con mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.""Từ lúc nhận được thư thì mẹ con đã vội vã muốn đến thăm con, đúng lúc khoảng thời gian đó trong xưởng lại bận rộn, làm xong đợi tới cuối tuần thì cha mẹ tới đây." Cha Đường giải thích."Hai người đến bằng xe lửa sao?" Cô hỏi."Chúng ta đi xe tuyến tới đây." Cha Đường nói.Bởi vì Kinh Thị và Tân Thị ở gần nhau nên đã có xe tuyến qua lại giữa hai bên.Mẹ Đường ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào bụng cô, nhìn thế nào cũng không giống bụng ba tháng tuổi."Mẹ, bác sĩ nói có thể là song thai." Cô nhìn ra suy nghĩ của mẹ Đường."Mẹ nói mà.”Mẹ Đường và cha Đường nở nụ cười, nhưng không lâu sau mẹ Đường cũng có chút lo lắng.

Chương 152