Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…

Chương 154

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Chiều  hôm sau cha mẹ Đường ngồi xe tuyến về Kinh Thị.Hiện tại Đường Tiêu Tiêu đều uống cố định một ly sữa vào buổi sáng và một ly sữa vào buổi tối. Trên phương diện ăn uống, Tống Cảnh Chi cũng cực kỳ chú ý kết hợp giữa món mặn và món chay.Hôm nay lại là ngày Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh cùng nhau trực ban, hai người phụ nữ có thai là Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn, buổi trưa tụ tập cùng một chỗ để ăn lẩu.Nồi là do Đường Tiêu Tiêu bảo Tống Cảnh Chi cải tạo theo nồi uyên ương ở trong kiếp sau, bởi vì Lý Mãn không thể ăn cay, cho nên cô ấy ăn lẩu không cay, mà từ sau khi Đường Tiêu Tiêu mang thai thì không chỉ thích chua còn thích cay, nên cô làm một nồi hơi cay.Đồ ăn cũng do hai người gom góp, trong nhà có cái gì thì lấy một ít."Mùa thu này ăn lẩu rất đã." Lý Mẫn gắp một miếng thịt lên.Đường Tiêu Tiêu cho chút dưa chua vào nước dùng cay, tùy tiện đun nóng, cô rất thích ăn như thế."Ừ, em cũng cảm thấy như vậy." Hôm nay bọn họ không chuẩn bị món chính.Bởi vì có nguyên một con cá quả, buổi sáng Tống Cảnh Chi đã chặt sẵn cá thành từng miếng."Ngày mai chờ lão Tiêu được nghỉ, chị phải bảo anh ấy đưa chị ra bờ biển mới được, gần đây thèm ăn hải sản quá." Lý Mẫn nói."Chị Mẫn, mang thai có rất nhiều hải sản không được ăn, nhất là cua.""A, thật sao, nếu em không nói chị cũng không biết luôn." Lý Mẫn ngạc nhiên nhìn cô, cô ấy cực kỳ thích ăn cua, đang chuẩn bị mua nhiều cua một chút.Dù sao cũng không phải sinh ra ở bờ biển, nên ở thời đại này, bị thiếu hụt những kiến thức đó. Nếu không phải theo quân đến đây, cô ấy còn chưa từng ăn hải sản nữa."Nhưng tôm lớn thì có thể ăn một ít, có thể bổ sung canxi, nhưng cũng không thể quá liều." Đường Tiêu Tiêu nhắc nhở, cô cũng chuẩn bị chờ Tống Cảnh Chi được nghỉ, lại đến cảng biển mua thêm một ít tôm lớn và nghêu về làm thành tôm khô và nghêu khô.Tôm khô có thể làm đồ ăn vặt, một ngày ăn mấy miếng nghêu khô có thể dùng để hầm canh, nếu may mắn có hải sâm và bào ngư thì lại càng tốt.Đường Tiêu Tiêu lại nấu một ít nấm khô và mộc nhĩ, những thứ này đều là cha Tống mẹ Tống gửi tới.Miền Nam có mưa nhiều, biết cô thích ăn những thứ này, bọn họ đều hái rồi phơi khô gửi tới cho cô. Lúc muốn ăn, chỉ cần ngâm là được.Ăn xong nồi lẩu, hai người thu dọn một chút, rồi ngồi cùng nhau bắt đầu đan áo len.Đường Tiêu Tiêu làm cho mình áo len mặc lúc mang thai, chờ sau khi sinh đứa bé ra thì có thể tháo ra đan lại."Lúc mới mang thai, từ chức ở trường, còn tưởng rằng ở nhà sẽ rất nhàm chán, không ngờ khi mang thai lại có nhiều thứ phải chuẩn bị như vậy."Áo len trong tay Lý Mẫn, là do cô ấy tháo một chiếc áo len màu đỏ của mình lúc trước ra. Chiếc áo len này được làm lúc cô ấy và Tiêu Kiệt Minh kết hôn, bởi vì màu sắc quá rực rỡ nên ít khi mặc."Bây giờ em cảm thấy cái gì cũng thiếu." Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười, cô còn có một không gian, mà vẫn cảm thấy cái gì cũng không đủ."Ha ha, chị cũng vậy, muốn chuyển cả cửa hàng bách hóa về luôn."Hai người vừa đan áo len vừa trò chuyện, không bao lâu sau bỗng nghe thấy tiếng chuông báo động.Hai người nhìn nhau, lại tiếp tục đan áo len.Tại phòng trực ban của đại đội cứu hỏa, sau khi đám người Tống Cảnh Chi nghe được tiếng chuông thì nhanh chóng xuất cảnh.Gần đây ngoại ô Tân Thị đang kéo dây điện, sự cố này chính là xuất hiện ở ngoại ô thành phố.Nhân viên công tác kẹt ở đỉnh cột điện không xuống được, mà phía dưới lại là một đống dây điện, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống điện giật."Mau cứu tôi với." Nhân viên công tác bất lực hô lên.Hoa quốc vào lúc này, đối với những việc thi công điện lực này còn đang trong trạng thái vừa thực thị, vừa tìm tòi.

Chiều  hôm sau cha mẹ Đường ngồi xe tuyến về Kinh Thị.

Hiện tại Đường Tiêu Tiêu đều uống cố định một ly sữa vào buổi sáng và một ly sữa vào buổi tối. Trên phương diện ăn uống, Tống Cảnh Chi cũng cực kỳ chú ý kết hợp giữa món mặn và món chay.

Hôm nay lại là ngày Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh cùng nhau trực ban, hai người phụ nữ có thai là Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn, buổi trưa tụ tập cùng một chỗ để ăn lẩu.

Nồi là do Đường Tiêu Tiêu bảo Tống Cảnh Chi cải tạo theo nồi uyên ương ở trong kiếp sau, bởi vì Lý Mãn không thể ăn cay, cho nên cô ấy ăn lẩu không cay, mà từ sau khi Đường Tiêu Tiêu mang thai thì không chỉ thích chua còn thích cay, nên cô làm một nồi hơi cay.

Đồ ăn cũng do hai người gom góp, trong nhà có cái gì thì lấy một ít.

"Mùa thu này ăn lẩu rất đã." Lý Mẫn gắp một miếng thịt lên.

Đường Tiêu Tiêu cho chút dưa chua vào nước dùng cay, tùy tiện đun nóng, cô rất thích ăn như thế.

"Ừ, em cũng cảm thấy như vậy." Hôm nay bọn họ không chuẩn bị món chính.

Bởi vì có nguyên một con cá quả, buổi sáng Tống Cảnh Chi đã chặt sẵn cá thành từng miếng.

"Ngày mai chờ lão Tiêu được nghỉ, chị phải bảo anh ấy đưa chị ra bờ biển mới được, gần đây thèm ăn hải sản quá." Lý Mẫn nói.

"Chị Mẫn, mang thai có rất nhiều hải sản không được ăn, nhất là cua."

"A, thật sao, nếu em không nói chị cũng không biết luôn." Lý Mẫn ngạc nhiên nhìn cô, cô ấy cực kỳ thích ăn cua, đang chuẩn bị mua nhiều cua một chút.

Dù sao cũng không phải sinh ra ở bờ biển, nên ở thời đại này, bị thiếu hụt những kiến thức đó. Nếu không phải theo quân đến đây, cô ấy còn chưa từng ăn hải sản nữa.

"Nhưng tôm lớn thì có thể ăn một ít, có thể bổ sung canxi, nhưng cũng không thể quá liều." Đường Tiêu Tiêu nhắc nhở, cô cũng chuẩn bị chờ Tống Cảnh Chi được nghỉ, lại đến cảng biển mua thêm một ít tôm lớn và nghêu về làm thành tôm khô và nghêu khô.

Tôm khô có thể làm đồ ăn vặt, một ngày ăn mấy miếng nghêu khô có thể dùng để hầm canh, nếu may mắn có hải sâm và bào ngư thì lại càng tốt.

Đường Tiêu Tiêu lại nấu một ít nấm khô và mộc nhĩ, những thứ này đều là cha Tống mẹ Tống gửi tới.

Miền Nam có mưa nhiều, biết cô thích ăn những thứ này, bọn họ đều hái rồi phơi khô gửi tới cho cô. Lúc muốn ăn, chỉ cần ngâm là được.

Ăn xong nồi lẩu, hai người thu dọn một chút, rồi ngồi cùng nhau bắt đầu đan áo len.

Đường Tiêu Tiêu làm cho mình áo len mặc lúc mang thai, chờ sau khi sinh đứa bé ra thì có thể tháo ra đan lại.

"Lúc mới mang thai, từ chức ở trường, còn tưởng rằng ở nhà sẽ rất nhàm chán, không ngờ khi mang thai lại có nhiều thứ phải chuẩn bị như vậy."

Áo len trong tay Lý Mẫn, là do cô ấy tháo một chiếc áo len màu đỏ của mình lúc trước ra. Chiếc áo len này được làm lúc cô ấy và Tiêu Kiệt Minh kết hôn, bởi vì màu sắc quá rực rỡ nên ít khi mặc.

"Bây giờ em cảm thấy cái gì cũng thiếu." Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười, cô còn có một không gian, mà vẫn cảm thấy cái gì cũng không đủ.

"Ha ha, chị cũng vậy, muốn chuyển cả cửa hàng bách hóa về luôn."

Hai người vừa đan áo len vừa trò chuyện, không bao lâu sau bỗng nghe thấy tiếng chuông báo động.

Hai người nhìn nhau, lại tiếp tục đan áo len.

Tại phòng trực ban của đại đội cứu hỏa, sau khi đám người Tống Cảnh Chi nghe được tiếng chuông thì nhanh chóng xuất cảnh.

Gần đây ngoại ô Tân Thị đang kéo dây điện, sự cố này chính là xuất hiện ở ngoại ô thành phố.

Nhân viên công tác kẹt ở đỉnh cột điện không xuống được, mà phía dưới lại là một đống dây điện, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống điện giật.

"Mau cứu tôi với." Nhân viên công tác bất lực hô lên.

Hoa quốc vào lúc này, đối với những việc thi công điện lực này còn đang trong trạng thái vừa thực thị, vừa tìm tòi.

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Chiều  hôm sau cha mẹ Đường ngồi xe tuyến về Kinh Thị.Hiện tại Đường Tiêu Tiêu đều uống cố định một ly sữa vào buổi sáng và một ly sữa vào buổi tối. Trên phương diện ăn uống, Tống Cảnh Chi cũng cực kỳ chú ý kết hợp giữa món mặn và món chay.Hôm nay lại là ngày Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh cùng nhau trực ban, hai người phụ nữ có thai là Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn, buổi trưa tụ tập cùng một chỗ để ăn lẩu.Nồi là do Đường Tiêu Tiêu bảo Tống Cảnh Chi cải tạo theo nồi uyên ương ở trong kiếp sau, bởi vì Lý Mãn không thể ăn cay, cho nên cô ấy ăn lẩu không cay, mà từ sau khi Đường Tiêu Tiêu mang thai thì không chỉ thích chua còn thích cay, nên cô làm một nồi hơi cay.Đồ ăn cũng do hai người gom góp, trong nhà có cái gì thì lấy một ít."Mùa thu này ăn lẩu rất đã." Lý Mẫn gắp một miếng thịt lên.Đường Tiêu Tiêu cho chút dưa chua vào nước dùng cay, tùy tiện đun nóng, cô rất thích ăn như thế."Ừ, em cũng cảm thấy như vậy." Hôm nay bọn họ không chuẩn bị món chính.Bởi vì có nguyên một con cá quả, buổi sáng Tống Cảnh Chi đã chặt sẵn cá thành từng miếng."Ngày mai chờ lão Tiêu được nghỉ, chị phải bảo anh ấy đưa chị ra bờ biển mới được, gần đây thèm ăn hải sản quá." Lý Mẫn nói."Chị Mẫn, mang thai có rất nhiều hải sản không được ăn, nhất là cua.""A, thật sao, nếu em không nói chị cũng không biết luôn." Lý Mẫn ngạc nhiên nhìn cô, cô ấy cực kỳ thích ăn cua, đang chuẩn bị mua nhiều cua một chút.Dù sao cũng không phải sinh ra ở bờ biển, nên ở thời đại này, bị thiếu hụt những kiến thức đó. Nếu không phải theo quân đến đây, cô ấy còn chưa từng ăn hải sản nữa."Nhưng tôm lớn thì có thể ăn một ít, có thể bổ sung canxi, nhưng cũng không thể quá liều." Đường Tiêu Tiêu nhắc nhở, cô cũng chuẩn bị chờ Tống Cảnh Chi được nghỉ, lại đến cảng biển mua thêm một ít tôm lớn và nghêu về làm thành tôm khô và nghêu khô.Tôm khô có thể làm đồ ăn vặt, một ngày ăn mấy miếng nghêu khô có thể dùng để hầm canh, nếu may mắn có hải sâm và bào ngư thì lại càng tốt.Đường Tiêu Tiêu lại nấu một ít nấm khô và mộc nhĩ, những thứ này đều là cha Tống mẹ Tống gửi tới.Miền Nam có mưa nhiều, biết cô thích ăn những thứ này, bọn họ đều hái rồi phơi khô gửi tới cho cô. Lúc muốn ăn, chỉ cần ngâm là được.Ăn xong nồi lẩu, hai người thu dọn một chút, rồi ngồi cùng nhau bắt đầu đan áo len.Đường Tiêu Tiêu làm cho mình áo len mặc lúc mang thai, chờ sau khi sinh đứa bé ra thì có thể tháo ra đan lại."Lúc mới mang thai, từ chức ở trường, còn tưởng rằng ở nhà sẽ rất nhàm chán, không ngờ khi mang thai lại có nhiều thứ phải chuẩn bị như vậy."Áo len trong tay Lý Mẫn, là do cô ấy tháo một chiếc áo len màu đỏ của mình lúc trước ra. Chiếc áo len này được làm lúc cô ấy và Tiêu Kiệt Minh kết hôn, bởi vì màu sắc quá rực rỡ nên ít khi mặc."Bây giờ em cảm thấy cái gì cũng thiếu." Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười, cô còn có một không gian, mà vẫn cảm thấy cái gì cũng không đủ."Ha ha, chị cũng vậy, muốn chuyển cả cửa hàng bách hóa về luôn."Hai người vừa đan áo len vừa trò chuyện, không bao lâu sau bỗng nghe thấy tiếng chuông báo động.Hai người nhìn nhau, lại tiếp tục đan áo len.Tại phòng trực ban của đại đội cứu hỏa, sau khi đám người Tống Cảnh Chi nghe được tiếng chuông thì nhanh chóng xuất cảnh.Gần đây ngoại ô Tân Thị đang kéo dây điện, sự cố này chính là xuất hiện ở ngoại ô thành phố.Nhân viên công tác kẹt ở đỉnh cột điện không xuống được, mà phía dưới lại là một đống dây điện, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống điện giật."Mau cứu tôi với." Nhân viên công tác bất lực hô lên.Hoa quốc vào lúc này, đối với những việc thi công điện lực này còn đang trong trạng thái vừa thực thị, vừa tìm tòi.

Chương 154