Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…

Chương 159

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… "Cha mẹ, sao hai người tới mà không báo trước với bọn con một tiếng? Như vậy bọn con đã ra nhà ga đón hai người rồi." Đường Tiêu Tiêu đỡ túi lẫn sọt trên người hai vợ chồng già xuống, vội vàng chạy đi lấy cho họ cốc nước ấm."Không cần phải đón, bố mẹ tự có miệng hỏi, đi đâu cũng không sợ lạc." Cha Tống cười nói."Sức khoẻ con giờ ổn không? Đứa bé không làm khó gì con chứ?" Mẹ Tống vừa vào nhà đã đánh giá con dâu, thấy nét mặt cô hồng hào sáng lạn, bà yên tâm hơn rất nhiều."Dạ không, có cây táo chua của mẹ, giờ ăn gì cũng thấy ngon." Đường Tiêu Tiêu cười nói."Lần này mẹ làm rất nhiêu bắp cải muối chua cho con đấy, mẹ mang cả lọ đến cho con đây." Mẹ Tống khẽ vỗ mu bàn tay cô, trước đây, lúc Đường Tiêu Tiêu còn ở tỉnh Hồ Nam, cô rất thích ăn món này.[Bắp cải muối chua, thật ra người dân địa phương ở đây gọi là rau cha, làm món này chỉ cần cắt bắp cải muối chua thành từng miếng rồi bỏ vào lọ, đợi mấy ngày là có thể ăn. Có thể dùng để nấu canh bắp cải cha với thịt băm hoặc là nấu với cá, rau xào đều được hết. ]Vừa hay đến giờ chuẩn bị bữa trưa, cha mẹ Tống nhất quyết không để cô động tay động chân, cha Tống đi nấu cơm, còn mẹ Tống đi theo Đường Tiêu Tiêu, cùng thu dọn phòng ngủ tối nay của bọn họ."Tối qua con ngủ ngon không?" Mẹ Tống hỏi, giờ cô cũng mang thai được bốn tháng rồi, bụng to gần bằng mấy thai phụ năm tháng."Cũng ổn ạ, ngày nào anh Cảnh Chi cũng cho con ngâm chân, mát xa cho con." Cô gật đầu."Đó là việc nó nên làm." Mẹ Tống cười nói, bà rất hài lòng về biểu hiện của con trai."Nhưng mẹ ơi, mông con hơi đau." Đường Tiêu Tiêu hạ thấp giọng nói.Mẹ Tống nhìn về phía con dâu, bà duỗi tay ấn vào mông cô vài cái: "Chỗ này à?""Dạ." Đường Tiêu Tiêu cũng không tỏ vẻ ngại ngùng gì, cơ thể của mẹ chồng với con gái cũng như nhau, thậm chí bà còn chăm sóc cô lúc cô tới kỳ kinh nguyệt, vậy thì còn gì phải ngại nữa."Đây là do con ngồi lâu, ngày nào cũng ngôi giãm máy may." Mẹ Tống nói vô cùng chắc chắn.Dạo gân đây hai vợ chồng già bọn họ nhận được không ít quần áo, bộ đồ bà và cha Tống mặc hôm nay cũng là quần áo mới do con dâu may.Chắc chắn con dâu cũng làm quần áo cho con, vậy chẳng phải ngày nào con dâu cũng ngồi giam máy may sao?"Ở nhà cũng không có chuyện gì để làm." Không phải ngày nào cô cũng ngồi giãm máy may, nhưng đúng là cô ngồi rất nhiều, đọc sách, dệt áo lông cũng ngồi."Con đang mang thai song sinh, hai đứa nhỏ lận, nặng lắm. Lúc ngồi, con có thể ngồi trên giường hoặc là lót cái gối ra sau lưng."Lúc Tống Cảnh Chi quay về, thấy phòng bếp có động tĩnh, anh tưởng cô vợ nhỏ nhà mình đang nấu cơm."Không phải đã nói là đợi anh về nấu rồi ư? Sao em lại vào bếp nấu cơm thế?"Đến khi Tống Cảnh Chi vào bếp lại nhìn thấy ông già nhà mình, anh sửng sốt: "Cha, sao cha lại ở đây?"Cha Tống liếc anh một cái: "Cha không tới để gặp con." "..." Tống Cảnh Chi không nói nên lời, mặc dù đó là sự thật, nhưng lại mang tính sát thương cực cao.“Anh về rồi." Đường Tiêu Tiêu nghe thấy động tĩnh nên chạy ra khỏi phòng, giúp anh đỡ bối rối."Thằng nhóc thối, con vào đây cho mẹ." Mẹ Tống đi phía sau Đường Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy con trai, nét mặt hoà ái dễ gần với con dâu ban nãy lập tức thay đổi."Mẹ." Tống Cảnh Chi hô một tiếng."Nào."Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, anh cười trấn an, bấy giờ cha Tống lại nói: "Không cần phải để ý đến nó."Tống Cảnh Chi vào phòng, anh đứng nhìn mẹ Tống đang ngồi trên mép giường với nét mặt như đang chờ đợi mẹ lên tiếng."Mẹ đã dặn dò con mấy trăm lần rồi? Nhưng con bỏ ngoài tai hết đúng không? Không thèm để tâm tới đúng không?" Mẹ Tống chỉ tay vào anh."Mẹ, con sai rồi." Anh không nói là Đường Tiêu Tiêu muốn sinh sớm hơn chút nên chủ động chăn lại.

"Cha mẹ, sao hai người tới mà không báo trước với bọn con một tiếng? Như vậy bọn con đã ra nhà ga đón hai người rồi." Đường Tiêu Tiêu đỡ túi lẫn sọt trên người hai vợ chồng già xuống, vội vàng chạy đi lấy cho họ cốc nước ấm.

"Không cần phải đón, bố mẹ tự có miệng hỏi, đi đâu cũng không sợ lạc." Cha Tống cười nói.

"Sức khoẻ con giờ ổn không? Đứa bé không làm khó gì con chứ?" Mẹ Tống vừa vào nhà đã đánh giá con dâu, thấy nét mặt cô hồng hào sáng lạn, bà yên tâm hơn rất nhiều.

"Dạ không, có cây táo chua của mẹ, giờ ăn gì cũng thấy ngon." Đường Tiêu Tiêu cười nói.

"Lần này mẹ làm rất nhiêu bắp cải muối chua cho con đấy, mẹ mang cả lọ đến cho con đây." Mẹ Tống khẽ vỗ mu bàn tay cô, trước đây, lúc Đường Tiêu Tiêu còn ở tỉnh Hồ Nam, cô rất thích ăn món này.

[Bắp cải muối chua, thật ra người dân địa phương ở đây gọi là rau cha, làm món này chỉ cần cắt bắp cải muối chua thành từng miếng rồi bỏ vào lọ, đợi mấy ngày là có thể ăn. Có thể dùng để nấu canh bắp cải cha với thịt băm hoặc là nấu với cá, rau xào đều được hết. ]

Vừa hay đến giờ chuẩn bị bữa trưa, cha mẹ Tống nhất quyết không để cô động tay động chân, cha Tống đi nấu cơm, còn mẹ Tống đi theo Đường Tiêu Tiêu, cùng thu dọn phòng ngủ tối nay của bọn họ.

"Tối qua con ngủ ngon không?" Mẹ Tống hỏi, giờ cô cũng mang thai được bốn tháng rồi, bụng to gần bằng mấy thai phụ năm tháng.

"Cũng ổn ạ, ngày nào anh Cảnh Chi cũng cho con ngâm chân, mát xa cho con." Cô gật đầu.

"Đó là việc nó nên làm." Mẹ Tống cười nói, bà rất hài lòng về biểu hiện của con trai.

"Nhưng mẹ ơi, mông con hơi đau." Đường Tiêu Tiêu hạ thấp giọng nói.

Mẹ Tống nhìn về phía con dâu, bà duỗi tay ấn vào mông cô vài cái: "Chỗ này à?"

"Dạ." Đường Tiêu Tiêu cũng không tỏ vẻ ngại ngùng gì, cơ thể của mẹ chồng với con gái cũng như nhau, thậm chí bà còn chăm sóc cô lúc cô tới kỳ kinh nguyệt, vậy thì còn gì phải ngại nữa.

"Đây là do con ngồi lâu, ngày nào cũng ngôi giãm máy may." Mẹ Tống nói vô cùng chắc chắn.

Dạo gân đây hai vợ chồng già bọn họ nhận được không ít quần áo, bộ đồ bà và cha Tống mặc hôm nay cũng là quần áo mới do con dâu may.

Chắc chắn con dâu cũng làm quần áo cho con, vậy chẳng phải ngày nào con dâu cũng ngồi giam máy may sao?

"Ở nhà cũng không có chuyện gì để làm." Không phải ngày nào cô cũng ngồi giãm máy may, nhưng đúng là cô ngồi rất nhiều, đọc sách, dệt áo lông cũng ngồi.

"Con đang mang thai song sinh, hai đứa nhỏ lận, nặng lắm. Lúc ngồi, con có thể ngồi trên giường hoặc là lót cái gối ra sau lưng."

Lúc Tống Cảnh Chi quay về, thấy phòng bếp có động tĩnh, anh tưởng cô vợ nhỏ nhà mình đang nấu cơm.

"Không phải đã nói là đợi anh về nấu rồi ư? Sao em lại vào bếp nấu cơm thế?"

Đến khi Tống Cảnh Chi vào bếp lại nhìn thấy ông già nhà mình, anh sửng sốt: "Cha, sao cha lại ở đây?"

Cha Tống liếc anh một cái: "Cha không tới để gặp con." "..." Tống Cảnh Chi không nói nên lời, mặc dù đó là sự thật, nhưng lại mang tính sát thương cực cao.

“Anh về rồi." Đường Tiêu Tiêu nghe thấy động tĩnh nên chạy ra khỏi phòng, giúp anh đỡ bối rối.

"Thằng nhóc thối, con vào đây cho mẹ." Mẹ Tống đi phía sau Đường Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy con trai, nét mặt hoà ái dễ gần với con dâu ban nãy lập tức thay đổi.

"Mẹ." Tống Cảnh Chi hô một tiếng.

"Nào."

Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, anh cười trấn an, bấy giờ cha Tống lại nói: "Không cần phải để ý đến nó."

Tống Cảnh Chi vào phòng, anh đứng nhìn mẹ Tống đang ngồi trên mép giường với nét mặt như đang chờ đợi mẹ lên tiếng.

"Mẹ đã dặn dò con mấy trăm lần rồi? Nhưng con bỏ ngoài tai hết đúng không? Không thèm để tâm tới đúng không?" Mẹ Tống chỉ tay vào anh.

"Mẹ, con sai rồi." Anh không nói là Đường Tiêu Tiêu muốn sinh sớm hơn chút nên chủ động chăn lại.

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… "Cha mẹ, sao hai người tới mà không báo trước với bọn con một tiếng? Như vậy bọn con đã ra nhà ga đón hai người rồi." Đường Tiêu Tiêu đỡ túi lẫn sọt trên người hai vợ chồng già xuống, vội vàng chạy đi lấy cho họ cốc nước ấm."Không cần phải đón, bố mẹ tự có miệng hỏi, đi đâu cũng không sợ lạc." Cha Tống cười nói."Sức khoẻ con giờ ổn không? Đứa bé không làm khó gì con chứ?" Mẹ Tống vừa vào nhà đã đánh giá con dâu, thấy nét mặt cô hồng hào sáng lạn, bà yên tâm hơn rất nhiều."Dạ không, có cây táo chua của mẹ, giờ ăn gì cũng thấy ngon." Đường Tiêu Tiêu cười nói."Lần này mẹ làm rất nhiêu bắp cải muối chua cho con đấy, mẹ mang cả lọ đến cho con đây." Mẹ Tống khẽ vỗ mu bàn tay cô, trước đây, lúc Đường Tiêu Tiêu còn ở tỉnh Hồ Nam, cô rất thích ăn món này.[Bắp cải muối chua, thật ra người dân địa phương ở đây gọi là rau cha, làm món này chỉ cần cắt bắp cải muối chua thành từng miếng rồi bỏ vào lọ, đợi mấy ngày là có thể ăn. Có thể dùng để nấu canh bắp cải cha với thịt băm hoặc là nấu với cá, rau xào đều được hết. ]Vừa hay đến giờ chuẩn bị bữa trưa, cha mẹ Tống nhất quyết không để cô động tay động chân, cha Tống đi nấu cơm, còn mẹ Tống đi theo Đường Tiêu Tiêu, cùng thu dọn phòng ngủ tối nay của bọn họ."Tối qua con ngủ ngon không?" Mẹ Tống hỏi, giờ cô cũng mang thai được bốn tháng rồi, bụng to gần bằng mấy thai phụ năm tháng."Cũng ổn ạ, ngày nào anh Cảnh Chi cũng cho con ngâm chân, mát xa cho con." Cô gật đầu."Đó là việc nó nên làm." Mẹ Tống cười nói, bà rất hài lòng về biểu hiện của con trai."Nhưng mẹ ơi, mông con hơi đau." Đường Tiêu Tiêu hạ thấp giọng nói.Mẹ Tống nhìn về phía con dâu, bà duỗi tay ấn vào mông cô vài cái: "Chỗ này à?""Dạ." Đường Tiêu Tiêu cũng không tỏ vẻ ngại ngùng gì, cơ thể của mẹ chồng với con gái cũng như nhau, thậm chí bà còn chăm sóc cô lúc cô tới kỳ kinh nguyệt, vậy thì còn gì phải ngại nữa."Đây là do con ngồi lâu, ngày nào cũng ngôi giãm máy may." Mẹ Tống nói vô cùng chắc chắn.Dạo gân đây hai vợ chồng già bọn họ nhận được không ít quần áo, bộ đồ bà và cha Tống mặc hôm nay cũng là quần áo mới do con dâu may.Chắc chắn con dâu cũng làm quần áo cho con, vậy chẳng phải ngày nào con dâu cũng ngồi giam máy may sao?"Ở nhà cũng không có chuyện gì để làm." Không phải ngày nào cô cũng ngồi giãm máy may, nhưng đúng là cô ngồi rất nhiều, đọc sách, dệt áo lông cũng ngồi."Con đang mang thai song sinh, hai đứa nhỏ lận, nặng lắm. Lúc ngồi, con có thể ngồi trên giường hoặc là lót cái gối ra sau lưng."Lúc Tống Cảnh Chi quay về, thấy phòng bếp có động tĩnh, anh tưởng cô vợ nhỏ nhà mình đang nấu cơm."Không phải đã nói là đợi anh về nấu rồi ư? Sao em lại vào bếp nấu cơm thế?"Đến khi Tống Cảnh Chi vào bếp lại nhìn thấy ông già nhà mình, anh sửng sốt: "Cha, sao cha lại ở đây?"Cha Tống liếc anh một cái: "Cha không tới để gặp con." "..." Tống Cảnh Chi không nói nên lời, mặc dù đó là sự thật, nhưng lại mang tính sát thương cực cao.“Anh về rồi." Đường Tiêu Tiêu nghe thấy động tĩnh nên chạy ra khỏi phòng, giúp anh đỡ bối rối."Thằng nhóc thối, con vào đây cho mẹ." Mẹ Tống đi phía sau Đường Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy con trai, nét mặt hoà ái dễ gần với con dâu ban nãy lập tức thay đổi."Mẹ." Tống Cảnh Chi hô một tiếng."Nào."Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, anh cười trấn an, bấy giờ cha Tống lại nói: "Không cần phải để ý đến nó."Tống Cảnh Chi vào phòng, anh đứng nhìn mẹ Tống đang ngồi trên mép giường với nét mặt như đang chờ đợi mẹ lên tiếng."Mẹ đã dặn dò con mấy trăm lần rồi? Nhưng con bỏ ngoài tai hết đúng không? Không thèm để tâm tới đúng không?" Mẹ Tống chỉ tay vào anh."Mẹ, con sai rồi." Anh không nói là Đường Tiêu Tiêu muốn sinh sớm hơn chút nên chủ động chăn lại.

Chương 159