Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…
Chương 163: Trước Giờ Cha Con Luôn Giữ Lời 2
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Tống Cảnh Chỉ vẫn nhớ như in tâm trạng khi lần đầu tiên anh cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi, khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác như mình thật sự trở thành một người cha.Đường Tiêu Tiêu cười, đặt tay lên bụng mình, bây giờ bụng cô còn to hơn cả Lý Mẫn - người chỉ cách ngày dự sinh có một tháng nữa.Lúc đi khám thai lần trước, bác sĩ nói bọn nhỏ phát triển rất tốt, bảo cô ăn ít hơn chút, sợ bọn trẻ lớn quá sẽ không dễ cho việc sinh nở. Cũng vì chuyện này mà mẹ Tống đã giảm bớt lượng cơm mỗi bữa cho cô.Mặc dù bụng Đường Tiêu Tiêu to, nhưng thật ra cơ thể cô lại không béo một chút nào, mẹ Tống còn trêu rằng thịt trên người cô đắp hết lên bọn nhỏ rồi.Hôm nay Tống Cảnh Chi trực đêm, mẹ Tống ngủ với cô.Đường Tiêu Tiêu lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, mẹ Tống sợ đêm cô gặp chuyện gì, ngại gọi mình nên mắt bà cứ mở thao láo."Có chuyện gì vậy? Bụng không thoải mái à?" Mẹ Tống ngồi dậy, mở đèn."Mẹ, mông con đau quá, không ngủ nổi." Cô nói với giọng ấm ức."Ai nha, tại bọn nhỏ lớn quá, mà con lại gây nên bị đè nặng."Vẫn chưa thể chữa khỏi cái tật xấu bị đau mông của Đường Tiêu Tiêu, chỉ là ngày thường Tống Cảnh Chi thường mát xa giúp cô, anh sẽ xoa bóp đến khi cô chìm vào giấc ngủ."Trong thời gian ở cữ con phải ngồi đàng hoàng, nếu không cái tật xấu đau mông này sẽ theo con cả đời đấy." Mẹ Tống vừa nói vừa mát xa cho cô."Mẹ, cảm ơn mẹ." Cô thấp giọng nói.Mẹ Tống đối xử với cô rất tốt, có một số người còn không tận tâm với con gái ruột của mình như cách mẹ Tống chăm sóc cô."Con gái ngốc, cảm ơn gì chứ." Mẹ Tống nở nụ cười, giơ tay tắt đèn, vừa mát xa cho cô vừa nói."Ngủ đi, mẹ ở đây rồi.""Mẹ, qua thời gian con ở cữ là cha mẹ về sao?" Đường Tiêu Tiêu thấp giọng hỏi, thật lòng cô không hề muốn hai ông bà về chút nào."Ừm, phải về thôi, mẹ với cha con còn trẻ, vẫn làm việc thêm vài năm nữa được. Đợi đứa bé ra đời rồi, áp lực của các con sẽ lớn hơn đấy." Thật ra mẹ Tống cũng muốn ở lại chăm sóc bọn trẻ giúp cặp vợ chồng son.Nhưng cha Tống lại nói với bà rằng không nên tăng thêm gánh nặng cho gia đình bọn nhỏ."Cha con nói đợi khi nào cấp trên cho làm ăn buôn bán nhỏ thì chúng ta sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta và cha con cùng buôn bán vài thứ nhỏ, vậy cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho hai đứa." Mẹ Tống cười nói."Thật ạ?" Đường Tiêu tiêu không ngờ cha Tống có kế hoạch như vậy."Thật, trước giờ cha con luôn giữ lời mà." Mẹ Tống vuốt tóc cô, bà nói: "Mau ngủ đi."Bấy giờ Đường Tiêu Tiêu mới nhắm mắt lại, dan chìm vào giấc ngủ. Tết năm nay Đường Tiêu Tiêu không uống trà xay vì không có cây trà và bát xay, vì ở phương Bắc nên năm nay mẹ Tống mang rất nhiều sủi cảo tới.Bởi vì Đường Tiêu Tiêu thích vị chua nên bà gói rất nhiều dưa chua thịt heo, còn có cả rau hẹ và trứng gà.Sáng sớm mùng một, tiếng pháo trúc nổ rung trời, Đường Tiêu Tiêu đang nằm trên giường bị đánh thức bởi tiếng pháo bùm bùm, bọn nhỏ trong bụng nghe thấy tiếng pháo trúc cũng khua chiêng gõ trống một trận."Có chuyện gì vậy? Không thoải mái à?" Tống Cảnh Chi nhìn hàng lông mày đẹp đang nhíu chặt của vợ."Bọn nhỏ nghe thấy tiếng pháo trúc nên đang khiêu vũ trong bụng em này." Cô khẽ lắc đầu, thật ra cũng không phải cô không thoải mái."Ngoan nào, đợi sau này các con chào đời rồi, cha sẽ thưởng cho các con."Từ khi thai nhi trong bụng Đường Tiêu Tiêu bắt đầu động, Tống Cảnh Chi chưa từng đề cập đến chuyện anh muốn một đứa bé gái. Bởi khoảnh khắc đó, anh cảm thấy dù là bé trai hay bé gái thì vẫn là con của mình với Đường Tiêu Tiêu, vậy cũng đủ khiến anh vui rồi.Mùng một, Tống Cảnh Chỉ tới nhà chính uỷ và tư lệnh để chúc tết, Đường Tiêu Tiêu chỉ ngồi ở tâng ba.Bởi vì trên tầng ba có hai thai phụ, Diêu Lệ và Thôi Tịnh không cho con đốt pháo trúc ở lối đi.Bọn trẻ ở viện gia chúc đốt pháo trúc ở tầng dưới, cả viện gia chúc vô cùng náo nhiệt.
Tống Cảnh Chỉ vẫn nhớ như in tâm trạng khi lần đầu tiên anh cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi, khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác như mình thật sự trở thành một người cha.
Đường Tiêu Tiêu cười, đặt tay lên bụng mình, bây giờ bụng cô còn to hơn cả Lý Mẫn - người chỉ cách ngày dự sinh có một tháng nữa.
Lúc đi khám thai lần trước, bác sĩ nói bọn nhỏ phát triển rất tốt, bảo cô ăn ít hơn chút, sợ bọn trẻ lớn quá sẽ không dễ cho việc sinh nở. Cũng vì chuyện này mà mẹ Tống đã giảm bớt lượng cơm mỗi bữa cho cô.
Mặc dù bụng Đường Tiêu Tiêu to, nhưng thật ra cơ thể cô lại không béo một chút nào, mẹ Tống còn trêu rằng thịt trên người cô đắp hết lên bọn nhỏ rồi.
Hôm nay Tống Cảnh Chi trực đêm, mẹ Tống ngủ với cô.
Đường Tiêu Tiêu lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, mẹ Tống sợ đêm cô gặp chuyện gì, ngại gọi mình nên mắt bà cứ mở thao láo.
"Có chuyện gì vậy? Bụng không thoải mái à?" Mẹ Tống ngồi dậy, mở đèn.
"Mẹ, mông con đau quá, không ngủ nổi." Cô nói với giọng ấm ức.
"Ai nha, tại bọn nhỏ lớn quá, mà con lại gây nên bị đè nặng."
Vẫn chưa thể chữa khỏi cái tật xấu bị đau mông của Đường Tiêu Tiêu, chỉ là ngày thường Tống Cảnh Chi thường mát xa giúp cô, anh sẽ xoa bóp đến khi cô chìm vào giấc ngủ.
"Trong thời gian ở cữ con phải ngồi đàng hoàng, nếu không cái tật xấu đau mông này sẽ theo con cả đời đấy." Mẹ Tống vừa nói vừa mát xa cho cô.
"Mẹ, cảm ơn mẹ." Cô thấp giọng nói.
Mẹ Tống đối xử với cô rất tốt, có một số người còn không tận tâm với con gái ruột của mình như cách mẹ Tống chăm sóc cô.
"Con gái ngốc, cảm ơn gì chứ." Mẹ Tống nở nụ cười, giơ tay tắt đèn, vừa mát xa cho cô vừa nói.
"Ngủ đi, mẹ ở đây rồi."
"Mẹ, qua thời gian con ở cữ là cha mẹ về sao?" Đường Tiêu Tiêu thấp giọng hỏi, thật lòng cô không hề muốn hai ông bà về chút nào.
"Ừm, phải về thôi, mẹ với cha con còn trẻ, vẫn làm việc thêm vài năm nữa được. Đợi đứa bé ra đời rồi, áp lực của các con sẽ lớn hơn đấy." Thật ra mẹ Tống cũng muốn ở lại chăm sóc bọn trẻ giúp cặp vợ chồng son.
Nhưng cha Tống lại nói với bà rằng không nên tăng thêm gánh nặng cho gia đình bọn nhỏ.
"Cha con nói đợi khi nào cấp trên cho làm ăn buôn bán nhỏ thì chúng ta sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta và cha con cùng buôn bán vài thứ nhỏ, vậy cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho hai đứa." Mẹ Tống cười nói.
"Thật ạ?" Đường Tiêu tiêu không ngờ cha Tống có kế hoạch như vậy.
"Thật, trước giờ cha con luôn giữ lời mà." Mẹ Tống vuốt tóc cô, bà nói: "Mau ngủ đi."
Bấy giờ Đường Tiêu Tiêu mới nhắm mắt lại, dan chìm vào giấc ngủ. Tết năm nay Đường Tiêu Tiêu không uống trà xay vì không có cây trà và bát xay, vì ở phương Bắc nên năm nay mẹ Tống mang rất nhiều sủi cảo tới.
Bởi vì Đường Tiêu Tiêu thích vị chua nên bà gói rất nhiều dưa chua thịt heo, còn có cả rau hẹ và trứng gà.
Sáng sớm mùng một, tiếng pháo trúc nổ rung trời, Đường Tiêu Tiêu đang nằm trên giường bị đánh thức bởi tiếng pháo bùm bùm, bọn nhỏ trong bụng nghe thấy tiếng pháo trúc cũng khua chiêng gõ trống một trận.
"Có chuyện gì vậy? Không thoải mái à?" Tống Cảnh Chi nhìn hàng lông mày đẹp đang nhíu chặt của vợ.
"Bọn nhỏ nghe thấy tiếng pháo trúc nên đang khiêu vũ trong bụng em này." Cô khẽ lắc đầu, thật ra cũng không phải cô không thoải mái.
"Ngoan nào, đợi sau này các con chào đời rồi, cha sẽ thưởng cho các con."
Từ khi thai nhi trong bụng Đường Tiêu Tiêu bắt đầu động, Tống Cảnh Chi chưa từng đề cập đến chuyện anh muốn một đứa bé gái. Bởi khoảnh khắc đó, anh cảm thấy dù là bé trai hay bé gái thì vẫn là con của mình với Đường Tiêu Tiêu, vậy cũng đủ khiến anh vui rồi.
Mùng một, Tống Cảnh Chỉ tới nhà chính uỷ và tư lệnh để chúc tết, Đường Tiêu Tiêu chỉ ngồi ở tâng ba.
Bởi vì trên tầng ba có hai thai phụ, Diêu Lệ và Thôi Tịnh không cho con đốt pháo trúc ở lối đi.
Bọn trẻ ở viện gia chúc đốt pháo trúc ở tầng dưới, cả viện gia chúc vô cùng náo nhiệt.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Tống Cảnh Chỉ vẫn nhớ như in tâm trạng khi lần đầu tiên anh cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi, khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác như mình thật sự trở thành một người cha.Đường Tiêu Tiêu cười, đặt tay lên bụng mình, bây giờ bụng cô còn to hơn cả Lý Mẫn - người chỉ cách ngày dự sinh có một tháng nữa.Lúc đi khám thai lần trước, bác sĩ nói bọn nhỏ phát triển rất tốt, bảo cô ăn ít hơn chút, sợ bọn trẻ lớn quá sẽ không dễ cho việc sinh nở. Cũng vì chuyện này mà mẹ Tống đã giảm bớt lượng cơm mỗi bữa cho cô.Mặc dù bụng Đường Tiêu Tiêu to, nhưng thật ra cơ thể cô lại không béo một chút nào, mẹ Tống còn trêu rằng thịt trên người cô đắp hết lên bọn nhỏ rồi.Hôm nay Tống Cảnh Chi trực đêm, mẹ Tống ngủ với cô.Đường Tiêu Tiêu lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, mẹ Tống sợ đêm cô gặp chuyện gì, ngại gọi mình nên mắt bà cứ mở thao láo."Có chuyện gì vậy? Bụng không thoải mái à?" Mẹ Tống ngồi dậy, mở đèn."Mẹ, mông con đau quá, không ngủ nổi." Cô nói với giọng ấm ức."Ai nha, tại bọn nhỏ lớn quá, mà con lại gây nên bị đè nặng."Vẫn chưa thể chữa khỏi cái tật xấu bị đau mông của Đường Tiêu Tiêu, chỉ là ngày thường Tống Cảnh Chi thường mát xa giúp cô, anh sẽ xoa bóp đến khi cô chìm vào giấc ngủ."Trong thời gian ở cữ con phải ngồi đàng hoàng, nếu không cái tật xấu đau mông này sẽ theo con cả đời đấy." Mẹ Tống vừa nói vừa mát xa cho cô."Mẹ, cảm ơn mẹ." Cô thấp giọng nói.Mẹ Tống đối xử với cô rất tốt, có một số người còn không tận tâm với con gái ruột của mình như cách mẹ Tống chăm sóc cô."Con gái ngốc, cảm ơn gì chứ." Mẹ Tống nở nụ cười, giơ tay tắt đèn, vừa mát xa cho cô vừa nói."Ngủ đi, mẹ ở đây rồi.""Mẹ, qua thời gian con ở cữ là cha mẹ về sao?" Đường Tiêu Tiêu thấp giọng hỏi, thật lòng cô không hề muốn hai ông bà về chút nào."Ừm, phải về thôi, mẹ với cha con còn trẻ, vẫn làm việc thêm vài năm nữa được. Đợi đứa bé ra đời rồi, áp lực của các con sẽ lớn hơn đấy." Thật ra mẹ Tống cũng muốn ở lại chăm sóc bọn trẻ giúp cặp vợ chồng son.Nhưng cha Tống lại nói với bà rằng không nên tăng thêm gánh nặng cho gia đình bọn nhỏ."Cha con nói đợi khi nào cấp trên cho làm ăn buôn bán nhỏ thì chúng ta sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta và cha con cùng buôn bán vài thứ nhỏ, vậy cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho hai đứa." Mẹ Tống cười nói."Thật ạ?" Đường Tiêu tiêu không ngờ cha Tống có kế hoạch như vậy."Thật, trước giờ cha con luôn giữ lời mà." Mẹ Tống vuốt tóc cô, bà nói: "Mau ngủ đi."Bấy giờ Đường Tiêu Tiêu mới nhắm mắt lại, dan chìm vào giấc ngủ. Tết năm nay Đường Tiêu Tiêu không uống trà xay vì không có cây trà và bát xay, vì ở phương Bắc nên năm nay mẹ Tống mang rất nhiều sủi cảo tới.Bởi vì Đường Tiêu Tiêu thích vị chua nên bà gói rất nhiều dưa chua thịt heo, còn có cả rau hẹ và trứng gà.Sáng sớm mùng một, tiếng pháo trúc nổ rung trời, Đường Tiêu Tiêu đang nằm trên giường bị đánh thức bởi tiếng pháo bùm bùm, bọn nhỏ trong bụng nghe thấy tiếng pháo trúc cũng khua chiêng gõ trống một trận."Có chuyện gì vậy? Không thoải mái à?" Tống Cảnh Chi nhìn hàng lông mày đẹp đang nhíu chặt của vợ."Bọn nhỏ nghe thấy tiếng pháo trúc nên đang khiêu vũ trong bụng em này." Cô khẽ lắc đầu, thật ra cũng không phải cô không thoải mái."Ngoan nào, đợi sau này các con chào đời rồi, cha sẽ thưởng cho các con."Từ khi thai nhi trong bụng Đường Tiêu Tiêu bắt đầu động, Tống Cảnh Chi chưa từng đề cập đến chuyện anh muốn một đứa bé gái. Bởi khoảnh khắc đó, anh cảm thấy dù là bé trai hay bé gái thì vẫn là con của mình với Đường Tiêu Tiêu, vậy cũng đủ khiến anh vui rồi.Mùng một, Tống Cảnh Chỉ tới nhà chính uỷ và tư lệnh để chúc tết, Đường Tiêu Tiêu chỉ ngồi ở tâng ba.Bởi vì trên tầng ba có hai thai phụ, Diêu Lệ và Thôi Tịnh không cho con đốt pháo trúc ở lối đi.Bọn trẻ ở viện gia chúc đốt pháo trúc ở tầng dưới, cả viện gia chúc vô cùng náo nhiệt.