Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…
Chương 179: Xa Mặt Cách Lòng 2
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Hai bên căng thẳng rất lâu, tiếng cãi nhau cũng càng ngày càng lớn. Bởi vì ban đầu thím Từ không đóng cửa nên Thôi Tịnh là người đầu tiên nghe được động tĩnh."Tiên an ủi thì cha mẹ và đứa con đều có phần mà, cô ta có tư cách gì mà đòi chia một nửa?" Diêu Lệ vỗ bàn."Điểm chính có phải là tiên đâu? Điểm chính là con trai thím Từ chỉ mới hy sinh một tháng, cô ta đã muốn đi tìm mối mới." Lý Mẫn nhìn về phía cô ấy."Trước đây chị còn cảm thấy con dâu nhà thím Từ là một người rất tốt." Trước kia Thôi Tịnh cũng có qua lại với cô con dâu của thím Từ."Xa mặt cách lòng." Đường Tiêu Tiêu lắc đầu.Ở thời đại sau này, không phải cô chưa từng thấy qua chuyện vợ vừa chết mà chồng đã lập tức tìm người khác, nhưng cô thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào vừa mới góa chồng đã muốn gả đi.Phụ nữ sẽ có nhiều nỗi băn khoăn hơn so với đàn ông, những chuyện như tình cảm với chồng, danh tiếng, con trẻ các thứ đều là chuyện mà phụ nữ sẽ suy tính.Huống chỉ con trai thím Từ còn là quân nhân, hai người còn có một đứa con trai mới hơn một tuổi."Mẹ, lần này tôi tới chỉ có hai mục đích. Một là đưa thằng bé về đây, thứ hai là lấy một nửa tiền an ủi, lấy xong tôi sẽ đi ngay." Con dâu thím Từ cũng không lớn lắm, nhìn có vẻ chỉ mới tâm hai mươi.Thấy người của Hội ủy viên tới, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, cô ta không muốn đợi lâu thêm nữa.Đứa bé giờ đã biết đi. Cậu bé bị mẹ lén lút đưa về ở với một bà nội có chút xa lạ, không khóc không quậy, nhìn người mẹ có chút hung dữ trước mặt, cậu bé mếu máo nhưng cũng không khóc.Trước tiên thím Từ trấn an đứa bé mấy câu rồi mới nhìn con dâu."Tôi chỉ hỏi cô, khi Từ Thành nhà tôi được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, cô có đi hay không?”"Tôi, tôi dẫn Tiểu Bảo về nhà mẹ." Ánh mắt cô ta có chút né tránh.Lúc ấy tin tức Từ Thành hy sinh được truyên vê quân khu, có thông báo cho cô ta đi nghĩa trang liệt sĩ.Nhưng cô ta không có đi, cũng không thông báo với ông bà Từ mà việc đầu tiên là thu dọn đồ đạc, ôm đứa bé trở về nhà mẹ.Người ở quân khu thì cho là cô ta trở ve nhà chồng, lại bởi vì cha Từ Thành cũng là quân nhân nên mới chuyển tiền an ủi đến tài khoản của chỉ huy trưởng Từ, còn chuyển cả tiền chu cấp nuôi dưỡng cháu bé.Bởi vì giao thông ở thời đại này không thuận lợi, hơn nữa tin tức quả thật đã được truyền đi, nên những đồng đội phụ trách tang lễ Từ Thành chỉ nghĩ là người nhà Từ Thành không tới vì giao thông bất tiện.Nhưng thật ra khi hai vợ chồng thím Từ nhận được tiền an ủi vào tài khoản, họ mới biết tin con trai đã hy sinh.Lúc này, tro cốt Từ Thành đã được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, hai ông bà cũng bỏ lỡ cơ hội được thấy con trai lần cuối."Tào Muội, những chuyện đó tôi có thể tha thứ cho cô hết. Bây giờ chẳng qua là tôi nhờ cô chăm sóc Tiểu Bảo đến năm ba tuổi mà thôi, chỉ có một năm rưỡi mà cô không chờ được sao?" Thím Từ nhìn cô con dâu bỗng nhiên rất xa lạ này. Theo như ba ấy thấy, từ khi Tào Muội kết hôn với Từ Thành, hai người bọn ho đối xử với cô ta không tệ. Thế mà con trai bà mới đi một tháng, cô ta đã muốn tái giá."Mẹ, không phải tôi không muốn, nhưng không phải mẹ cũng nên suy nghĩ cho tôi chút sao." Tào Muội nhìn hai người anh của mình."Thím này, nhà chúng tôi đã tìm được một gia đình tốt cho em gái, người đó là con trai của một trưởng nhà máy đó, bỏ qua cơ hội này thì không còn ai khác đâu." Anh trai của Tào Muội nói."Thì ra là như vậy." Cuối cùng thím Từ cũng biết, thì ra là cô ta đã tìm được mối mới.Những người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt bàn luận sôi nổi, ngay cả Trương Vệ Hồng cùng cán bộ Hội ủy viên cũng thấy rất ngạc nhiên."Nếu cô vội vã lập gia đình như thế, vậy chúng ta cứ làm theo như quy tắc đi." Thím Từ nhìn Trương Vệ Hồng: "Vậy thì làm phiên chủ nhiệm Trương phổ cập cho cô ta quy định chia tiền an ủi đi."
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Hai bên căng thẳng rất lâu, tiếng cãi nhau cũng càng ngày càng lớn. Bởi vì ban đầu thím Từ không đóng cửa nên Thôi Tịnh là người đầu tiên nghe được động tĩnh."Tiên an ủi thì cha mẹ và đứa con đều có phần mà, cô ta có tư cách gì mà đòi chia một nửa?" Diêu Lệ vỗ bàn."Điểm chính có phải là tiên đâu? Điểm chính là con trai thím Từ chỉ mới hy sinh một tháng, cô ta đã muốn đi tìm mối mới." Lý Mẫn nhìn về phía cô ấy."Trước đây chị còn cảm thấy con dâu nhà thím Từ là một người rất tốt." Trước kia Thôi Tịnh cũng có qua lại với cô con dâu của thím Từ."Xa mặt cách lòng." Đường Tiêu Tiêu lắc đầu.Ở thời đại sau này, không phải cô chưa từng thấy qua chuyện vợ vừa chết mà chồng đã lập tức tìm người khác, nhưng cô thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào vừa mới góa chồng đã muốn gả đi.Phụ nữ sẽ có nhiều nỗi băn khoăn hơn so với đàn ông, những chuyện như tình cảm với chồng, danh tiếng, con trẻ các thứ đều là chuyện mà phụ nữ sẽ suy tính.Huống chỉ con trai thím Từ còn là quân nhân, hai người còn có một đứa con trai mới hơn một tuổi."Mẹ, lần này tôi tới chỉ có hai mục đích. Một là đưa thằng bé về đây, thứ hai là lấy một nửa tiền an ủi, lấy xong tôi sẽ đi ngay." Con dâu thím Từ cũng không lớn lắm, nhìn có vẻ chỉ mới tâm hai mươi.Thấy người của Hội ủy viên tới, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, cô ta không muốn đợi lâu thêm nữa.Đứa bé giờ đã biết đi. Cậu bé bị mẹ lén lút đưa về ở với một bà nội có chút xa lạ, không khóc không quậy, nhìn người mẹ có chút hung dữ trước mặt, cậu bé mếu máo nhưng cũng không khóc.Trước tiên thím Từ trấn an đứa bé mấy câu rồi mới nhìn con dâu."Tôi chỉ hỏi cô, khi Từ Thành nhà tôi được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, cô có đi hay không?”"Tôi, tôi dẫn Tiểu Bảo về nhà mẹ." Ánh mắt cô ta có chút né tránh.Lúc ấy tin tức Từ Thành hy sinh được truyên vê quân khu, có thông báo cho cô ta đi nghĩa trang liệt sĩ.Nhưng cô ta không có đi, cũng không thông báo với ông bà Từ mà việc đầu tiên là thu dọn đồ đạc, ôm đứa bé trở về nhà mẹ.Người ở quân khu thì cho là cô ta trở ve nhà chồng, lại bởi vì cha Từ Thành cũng là quân nhân nên mới chuyển tiền an ủi đến tài khoản của chỉ huy trưởng Từ, còn chuyển cả tiền chu cấp nuôi dưỡng cháu bé.Bởi vì giao thông ở thời đại này không thuận lợi, hơn nữa tin tức quả thật đã được truyền đi, nên những đồng đội phụ trách tang lễ Từ Thành chỉ nghĩ là người nhà Từ Thành không tới vì giao thông bất tiện.Nhưng thật ra khi hai vợ chồng thím Từ nhận được tiền an ủi vào tài khoản, họ mới biết tin con trai đã hy sinh.Lúc này, tro cốt Từ Thành đã được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, hai ông bà cũng bỏ lỡ cơ hội được thấy con trai lần cuối."Tào Muội, những chuyện đó tôi có thể tha thứ cho cô hết. Bây giờ chẳng qua là tôi nhờ cô chăm sóc Tiểu Bảo đến năm ba tuổi mà thôi, chỉ có một năm rưỡi mà cô không chờ được sao?" Thím Từ nhìn cô con dâu bỗng nhiên rất xa lạ này. Theo như ba ấy thấy, từ khi Tào Muội kết hôn với Từ Thành, hai người bọn ho đối xử với cô ta không tệ. Thế mà con trai bà mới đi một tháng, cô ta đã muốn tái giá."Mẹ, không phải tôi không muốn, nhưng không phải mẹ cũng nên suy nghĩ cho tôi chút sao." Tào Muội nhìn hai người anh của mình."Thím này, nhà chúng tôi đã tìm được một gia đình tốt cho em gái, người đó là con trai của một trưởng nhà máy đó, bỏ qua cơ hội này thì không còn ai khác đâu." Anh trai của Tào Muội nói."Thì ra là như vậy." Cuối cùng thím Từ cũng biết, thì ra là cô ta đã tìm được mối mới.Những người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt bàn luận sôi nổi, ngay cả Trương Vệ Hồng cùng cán bộ Hội ủy viên cũng thấy rất ngạc nhiên."Nếu cô vội vã lập gia đình như thế, vậy chúng ta cứ làm theo như quy tắc đi." Thím Từ nhìn Trương Vệ Hồng: "Vậy thì làm phiên chủ nhiệm Trương phổ cập cho cô ta quy định chia tiền an ủi đi."
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Hai bên căng thẳng rất lâu, tiếng cãi nhau cũng càng ngày càng lớn. Bởi vì ban đầu thím Từ không đóng cửa nên Thôi Tịnh là người đầu tiên nghe được động tĩnh."Tiên an ủi thì cha mẹ và đứa con đều có phần mà, cô ta có tư cách gì mà đòi chia một nửa?" Diêu Lệ vỗ bàn."Điểm chính có phải là tiên đâu? Điểm chính là con trai thím Từ chỉ mới hy sinh một tháng, cô ta đã muốn đi tìm mối mới." Lý Mẫn nhìn về phía cô ấy."Trước đây chị còn cảm thấy con dâu nhà thím Từ là một người rất tốt." Trước kia Thôi Tịnh cũng có qua lại với cô con dâu của thím Từ."Xa mặt cách lòng." Đường Tiêu Tiêu lắc đầu.Ở thời đại sau này, không phải cô chưa từng thấy qua chuyện vợ vừa chết mà chồng đã lập tức tìm người khác, nhưng cô thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào vừa mới góa chồng đã muốn gả đi.Phụ nữ sẽ có nhiều nỗi băn khoăn hơn so với đàn ông, những chuyện như tình cảm với chồng, danh tiếng, con trẻ các thứ đều là chuyện mà phụ nữ sẽ suy tính.Huống chỉ con trai thím Từ còn là quân nhân, hai người còn có một đứa con trai mới hơn một tuổi."Mẹ, lần này tôi tới chỉ có hai mục đích. Một là đưa thằng bé về đây, thứ hai là lấy một nửa tiền an ủi, lấy xong tôi sẽ đi ngay." Con dâu thím Từ cũng không lớn lắm, nhìn có vẻ chỉ mới tâm hai mươi.Thấy người của Hội ủy viên tới, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, cô ta không muốn đợi lâu thêm nữa.Đứa bé giờ đã biết đi. Cậu bé bị mẹ lén lút đưa về ở với một bà nội có chút xa lạ, không khóc không quậy, nhìn người mẹ có chút hung dữ trước mặt, cậu bé mếu máo nhưng cũng không khóc.Trước tiên thím Từ trấn an đứa bé mấy câu rồi mới nhìn con dâu."Tôi chỉ hỏi cô, khi Từ Thành nhà tôi được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, cô có đi hay không?”"Tôi, tôi dẫn Tiểu Bảo về nhà mẹ." Ánh mắt cô ta có chút né tránh.Lúc ấy tin tức Từ Thành hy sinh được truyên vê quân khu, có thông báo cho cô ta đi nghĩa trang liệt sĩ.Nhưng cô ta không có đi, cũng không thông báo với ông bà Từ mà việc đầu tiên là thu dọn đồ đạc, ôm đứa bé trở về nhà mẹ.Người ở quân khu thì cho là cô ta trở ve nhà chồng, lại bởi vì cha Từ Thành cũng là quân nhân nên mới chuyển tiền an ủi đến tài khoản của chỉ huy trưởng Từ, còn chuyển cả tiền chu cấp nuôi dưỡng cháu bé.Bởi vì giao thông ở thời đại này không thuận lợi, hơn nữa tin tức quả thật đã được truyền đi, nên những đồng đội phụ trách tang lễ Từ Thành chỉ nghĩ là người nhà Từ Thành không tới vì giao thông bất tiện.Nhưng thật ra khi hai vợ chồng thím Từ nhận được tiền an ủi vào tài khoản, họ mới biết tin con trai đã hy sinh.Lúc này, tro cốt Từ Thành đã được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, hai ông bà cũng bỏ lỡ cơ hội được thấy con trai lần cuối."Tào Muội, những chuyện đó tôi có thể tha thứ cho cô hết. Bây giờ chẳng qua là tôi nhờ cô chăm sóc Tiểu Bảo đến năm ba tuổi mà thôi, chỉ có một năm rưỡi mà cô không chờ được sao?" Thím Từ nhìn cô con dâu bỗng nhiên rất xa lạ này. Theo như ba ấy thấy, từ khi Tào Muội kết hôn với Từ Thành, hai người bọn ho đối xử với cô ta không tệ. Thế mà con trai bà mới đi một tháng, cô ta đã muốn tái giá."Mẹ, không phải tôi không muốn, nhưng không phải mẹ cũng nên suy nghĩ cho tôi chút sao." Tào Muội nhìn hai người anh của mình."Thím này, nhà chúng tôi đã tìm được một gia đình tốt cho em gái, người đó là con trai của một trưởng nhà máy đó, bỏ qua cơ hội này thì không còn ai khác đâu." Anh trai của Tào Muội nói."Thì ra là như vậy." Cuối cùng thím Từ cũng biết, thì ra là cô ta đã tìm được mối mới.Những người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt bàn luận sôi nổi, ngay cả Trương Vệ Hồng cùng cán bộ Hội ủy viên cũng thấy rất ngạc nhiên."Nếu cô vội vã lập gia đình như thế, vậy chúng ta cứ làm theo như quy tắc đi." Thím Từ nhìn Trương Vệ Hồng: "Vậy thì làm phiên chủ nhiệm Trương phổ cập cho cô ta quy định chia tiền an ủi đi."