Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…
Chương 187
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Người thứ hai chính là Vương Thụy Hoa mà lúc trước khiêu khích Tống Cảnh Chi, sau khi anh ta tới điểm cuối, nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang dãn cơ thì bỗng thấy có gì đó đè trên lồng ngực của mình.Bỗng nhiên cảm thấy hôm trước mình còn khiêu khích ở trước mặt Tống Cảnh Chi, vô cùng buồn cười.Với thành tích 5000 mét của anh mà nói, nếu như mỗi hạng mục thi đấu đơn, mà cục phòng cháy chữa cháy Tân Thị đều cho Tống Cảnh Chi ra xuất chiến thì anh có thể phải giành được hạng nhất trong bốn hạng mục thi đấu.Nhưng từ trước đến nay Tống Cảnh Chi cũng không phải là đội trưởng chú trọng đến biểu hiện của cá nhân, đội viên dưới trướng của anh dù có là ai, cũng tham dự vào thi đấu cá nhân.Trận đấu đoàn đội kế tiếp, biểu hiện của cục phòng cháy chữa cháy Tân Thị, không chỉ làm các đội phòng cháy chữa cháy khác chấn động, mà còn làm chấn động các lãnh đạo ngồi trên khán đài.Động tác của bọn họ vừa to gan lại hết sức ổn định, tốc độ cực nhanh làm cho lãnh đạo ở trên khán đài, cùng với những đội viên cứu hỏa khác không có tham dự vào trận đấu, đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.Bọn họ dùng tất cả hành động để chứng minh cần phải nhanh và chính xác trong quá trình cứu viện.Lúc hiện trường vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt, nhóm Tống Cảnh Chi đã biết, cuộc thi lân này bọn họ đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp.Sau khi trận đấu kết thúc, Tống Cảnh Chi được gọi đến văn phòng tư lệnh tổng cục phòng cháy chữa cháy Kinh Thị.Hai người ngồi trong văn phòng, một là Ngụy Dũng, hai là Từ Thương Hải."Thủ trưởng." Tống Cảnh Chi chào hỏi hai người trước."Tống Cảnh Chi, cậu còn nhớ tôi chứ?" Ngụy Dũng vừa cười vừa nói."Ông là?" Anh nhìn về phía Ngụy Dũng, bỗng nhiên nhớ ra: "Ông là thủ trưởng năm đó đã tuyển thẳng tôi vào.""Đúng, đúng, là tôi, nhưng không ngờ tôi vốn định tuyển cậu đến Kinh Thị, mà lại bị lão Liêu cướp mất." Chuyện này đối với tư lệnh Ngụy mà nói, đã là mối thù nhiều năm với chính ủy Liêu.Tống Cảnh Chi bị nói làm cho có chút ngượng ngùng, chỉ có thể mỉm cười lúng túng."Không phải cậu ấy sắp đến Kinh Thị rồi sao." Chính ủy Từ nhìn tư lệnh một cái, chúng ta có thể nói trọng điểm trước được không?"Là thế này, vốn dĩ đội ngũ nổi bật trong cuộc thi lần này sẽ được điều đến phân đội phòng cháy chữa cháy mới xây ở Kinh Thị, nằm ở ngoại ô." Chính ủy Từ vẫn quyết định dựa vào chính mình."Nhưng mà, trong quá trình thi đấu, chúng tôi đã thấy được biểu hiện của đội các cậu, muốn đội các cậu ở lại tổng cục, gánh vác trọng trách huấn luyện quân lính cứu hỏa từ nhiều nơi đến Kinh Thị." Chính ủy Từ và tư lệnh Ngụy đồng thời nhìn về phía Tống Cảnh Chi.Huấn luyện hoàn hảo, có thể giúp lính cứu hỏa cứu được nhiều mạng người hơn trong nhiệm vụ, cũng có thể giảm bớt sự hy sinh của các lính cứu hỏa."Chúng tôi sẽ nghe theo sắp xếp." Tống Cảnh Chi trịnh trọng nói."Vậy chúng tôi chờ mọi người đến." Tư lệnh và chính ủy đồng thời đứng lên, chào Tống Cảnh Chỉ. Sau khi Tống Cảnh Chi chào theo nghi thức quân đội thì ra khỏi tổng cục phòng cháy chữa cháy.Thời gian ấn định đến Kinh Thị nhậm chức là hai mươi tháng giêng sang năm, bởi vì tất cả đội viên phải tiến hành việc bàn giao ở Tân thị.Bởi vì phải điều đến vị trí công tác mới, chính ủy Từ còn tranh thủ thời gian cho tất cả đội viên nghỉ ngơi, để mọi người có thể về quê đón năm mới.Trước khi trở về Tân Thị, bọn họ có một ngày nghỉ ngơi và hồi phục.Từ sáng sớm Tống Cảnh Chi đã đến cửa hàng bách hóa để mua không ít đồ, bởi vì hôm nay là ngày làm việc, cha Đường và mẹ Đường đều đi làm, anh bèn đến thẳng xưởng thép."Đến phòng thường trực của xưởng thép, bảo vệ thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang, rất khách sáo hỏi anh tìm ai."Xin chào! Tôi là con rể của xưởng trưởng Đường, trùng hợp tôi đến Kinh Thị làm việc, cho nên đến đây thăm cha vợ." Tống Cảnh Chi lễ phép nói."Hóa ra là con rể của xưởng trưởng Đường à."Bởi vì xưởng thép rất lớn, bảo vệ sợ Tống Cảnh Chi tìm không thấy, nên tìm người dẫn anh đến văn phòng của xưởng trưởng.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Người thứ hai chính là Vương Thụy Hoa mà lúc trước khiêu khích Tống Cảnh Chi, sau khi anh ta tới điểm cuối, nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang dãn cơ thì bỗng thấy có gì đó đè trên lồng ngực của mình.Bỗng nhiên cảm thấy hôm trước mình còn khiêu khích ở trước mặt Tống Cảnh Chi, vô cùng buồn cười.Với thành tích 5000 mét của anh mà nói, nếu như mỗi hạng mục thi đấu đơn, mà cục phòng cháy chữa cháy Tân Thị đều cho Tống Cảnh Chi ra xuất chiến thì anh có thể phải giành được hạng nhất trong bốn hạng mục thi đấu.Nhưng từ trước đến nay Tống Cảnh Chi cũng không phải là đội trưởng chú trọng đến biểu hiện của cá nhân, đội viên dưới trướng của anh dù có là ai, cũng tham dự vào thi đấu cá nhân.Trận đấu đoàn đội kế tiếp, biểu hiện của cục phòng cháy chữa cháy Tân Thị, không chỉ làm các đội phòng cháy chữa cháy khác chấn động, mà còn làm chấn động các lãnh đạo ngồi trên khán đài.Động tác của bọn họ vừa to gan lại hết sức ổn định, tốc độ cực nhanh làm cho lãnh đạo ở trên khán đài, cùng với những đội viên cứu hỏa khác không có tham dự vào trận đấu, đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.Bọn họ dùng tất cả hành động để chứng minh cần phải nhanh và chính xác trong quá trình cứu viện.Lúc hiện trường vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt, nhóm Tống Cảnh Chi đã biết, cuộc thi lân này bọn họ đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp.Sau khi trận đấu kết thúc, Tống Cảnh Chi được gọi đến văn phòng tư lệnh tổng cục phòng cháy chữa cháy Kinh Thị.Hai người ngồi trong văn phòng, một là Ngụy Dũng, hai là Từ Thương Hải."Thủ trưởng." Tống Cảnh Chi chào hỏi hai người trước."Tống Cảnh Chi, cậu còn nhớ tôi chứ?" Ngụy Dũng vừa cười vừa nói."Ông là?" Anh nhìn về phía Ngụy Dũng, bỗng nhiên nhớ ra: "Ông là thủ trưởng năm đó đã tuyển thẳng tôi vào.""Đúng, đúng, là tôi, nhưng không ngờ tôi vốn định tuyển cậu đến Kinh Thị, mà lại bị lão Liêu cướp mất." Chuyện này đối với tư lệnh Ngụy mà nói, đã là mối thù nhiều năm với chính ủy Liêu.Tống Cảnh Chi bị nói làm cho có chút ngượng ngùng, chỉ có thể mỉm cười lúng túng."Không phải cậu ấy sắp đến Kinh Thị rồi sao." Chính ủy Từ nhìn tư lệnh một cái, chúng ta có thể nói trọng điểm trước được không?"Là thế này, vốn dĩ đội ngũ nổi bật trong cuộc thi lần này sẽ được điều đến phân đội phòng cháy chữa cháy mới xây ở Kinh Thị, nằm ở ngoại ô." Chính ủy Từ vẫn quyết định dựa vào chính mình."Nhưng mà, trong quá trình thi đấu, chúng tôi đã thấy được biểu hiện của đội các cậu, muốn đội các cậu ở lại tổng cục, gánh vác trọng trách huấn luyện quân lính cứu hỏa từ nhiều nơi đến Kinh Thị." Chính ủy Từ và tư lệnh Ngụy đồng thời nhìn về phía Tống Cảnh Chi.Huấn luyện hoàn hảo, có thể giúp lính cứu hỏa cứu được nhiều mạng người hơn trong nhiệm vụ, cũng có thể giảm bớt sự hy sinh của các lính cứu hỏa."Chúng tôi sẽ nghe theo sắp xếp." Tống Cảnh Chi trịnh trọng nói."Vậy chúng tôi chờ mọi người đến." Tư lệnh và chính ủy đồng thời đứng lên, chào Tống Cảnh Chỉ. Sau khi Tống Cảnh Chi chào theo nghi thức quân đội thì ra khỏi tổng cục phòng cháy chữa cháy.Thời gian ấn định đến Kinh Thị nhậm chức là hai mươi tháng giêng sang năm, bởi vì tất cả đội viên phải tiến hành việc bàn giao ở Tân thị.Bởi vì phải điều đến vị trí công tác mới, chính ủy Từ còn tranh thủ thời gian cho tất cả đội viên nghỉ ngơi, để mọi người có thể về quê đón năm mới.Trước khi trở về Tân Thị, bọn họ có một ngày nghỉ ngơi và hồi phục.Từ sáng sớm Tống Cảnh Chi đã đến cửa hàng bách hóa để mua không ít đồ, bởi vì hôm nay là ngày làm việc, cha Đường và mẹ Đường đều đi làm, anh bèn đến thẳng xưởng thép."Đến phòng thường trực của xưởng thép, bảo vệ thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang, rất khách sáo hỏi anh tìm ai."Xin chào! Tôi là con rể của xưởng trưởng Đường, trùng hợp tôi đến Kinh Thị làm việc, cho nên đến đây thăm cha vợ." Tống Cảnh Chi lễ phép nói."Hóa ra là con rể của xưởng trưởng Đường à."Bởi vì xưởng thép rất lớn, bảo vệ sợ Tống Cảnh Chi tìm không thấy, nên tìm người dẫn anh đến văn phòng của xưởng trưởng.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Người thứ hai chính là Vương Thụy Hoa mà lúc trước khiêu khích Tống Cảnh Chi, sau khi anh ta tới điểm cuối, nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang dãn cơ thì bỗng thấy có gì đó đè trên lồng ngực của mình.Bỗng nhiên cảm thấy hôm trước mình còn khiêu khích ở trước mặt Tống Cảnh Chi, vô cùng buồn cười.Với thành tích 5000 mét của anh mà nói, nếu như mỗi hạng mục thi đấu đơn, mà cục phòng cháy chữa cháy Tân Thị đều cho Tống Cảnh Chi ra xuất chiến thì anh có thể phải giành được hạng nhất trong bốn hạng mục thi đấu.Nhưng từ trước đến nay Tống Cảnh Chi cũng không phải là đội trưởng chú trọng đến biểu hiện của cá nhân, đội viên dưới trướng của anh dù có là ai, cũng tham dự vào thi đấu cá nhân.Trận đấu đoàn đội kế tiếp, biểu hiện của cục phòng cháy chữa cháy Tân Thị, không chỉ làm các đội phòng cháy chữa cháy khác chấn động, mà còn làm chấn động các lãnh đạo ngồi trên khán đài.Động tác của bọn họ vừa to gan lại hết sức ổn định, tốc độ cực nhanh làm cho lãnh đạo ở trên khán đài, cùng với những đội viên cứu hỏa khác không có tham dự vào trận đấu, đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.Bọn họ dùng tất cả hành động để chứng minh cần phải nhanh và chính xác trong quá trình cứu viện.Lúc hiện trường vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt, nhóm Tống Cảnh Chi đã biết, cuộc thi lân này bọn họ đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp.Sau khi trận đấu kết thúc, Tống Cảnh Chi được gọi đến văn phòng tư lệnh tổng cục phòng cháy chữa cháy Kinh Thị.Hai người ngồi trong văn phòng, một là Ngụy Dũng, hai là Từ Thương Hải."Thủ trưởng." Tống Cảnh Chi chào hỏi hai người trước."Tống Cảnh Chi, cậu còn nhớ tôi chứ?" Ngụy Dũng vừa cười vừa nói."Ông là?" Anh nhìn về phía Ngụy Dũng, bỗng nhiên nhớ ra: "Ông là thủ trưởng năm đó đã tuyển thẳng tôi vào.""Đúng, đúng, là tôi, nhưng không ngờ tôi vốn định tuyển cậu đến Kinh Thị, mà lại bị lão Liêu cướp mất." Chuyện này đối với tư lệnh Ngụy mà nói, đã là mối thù nhiều năm với chính ủy Liêu.Tống Cảnh Chi bị nói làm cho có chút ngượng ngùng, chỉ có thể mỉm cười lúng túng."Không phải cậu ấy sắp đến Kinh Thị rồi sao." Chính ủy Từ nhìn tư lệnh một cái, chúng ta có thể nói trọng điểm trước được không?"Là thế này, vốn dĩ đội ngũ nổi bật trong cuộc thi lần này sẽ được điều đến phân đội phòng cháy chữa cháy mới xây ở Kinh Thị, nằm ở ngoại ô." Chính ủy Từ vẫn quyết định dựa vào chính mình."Nhưng mà, trong quá trình thi đấu, chúng tôi đã thấy được biểu hiện của đội các cậu, muốn đội các cậu ở lại tổng cục, gánh vác trọng trách huấn luyện quân lính cứu hỏa từ nhiều nơi đến Kinh Thị." Chính ủy Từ và tư lệnh Ngụy đồng thời nhìn về phía Tống Cảnh Chi.Huấn luyện hoàn hảo, có thể giúp lính cứu hỏa cứu được nhiều mạng người hơn trong nhiệm vụ, cũng có thể giảm bớt sự hy sinh của các lính cứu hỏa."Chúng tôi sẽ nghe theo sắp xếp." Tống Cảnh Chi trịnh trọng nói."Vậy chúng tôi chờ mọi người đến." Tư lệnh và chính ủy đồng thời đứng lên, chào Tống Cảnh Chỉ. Sau khi Tống Cảnh Chi chào theo nghi thức quân đội thì ra khỏi tổng cục phòng cháy chữa cháy.Thời gian ấn định đến Kinh Thị nhậm chức là hai mươi tháng giêng sang năm, bởi vì tất cả đội viên phải tiến hành việc bàn giao ở Tân thị.Bởi vì phải điều đến vị trí công tác mới, chính ủy Từ còn tranh thủ thời gian cho tất cả đội viên nghỉ ngơi, để mọi người có thể về quê đón năm mới.Trước khi trở về Tân Thị, bọn họ có một ngày nghỉ ngơi và hồi phục.Từ sáng sớm Tống Cảnh Chi đã đến cửa hàng bách hóa để mua không ít đồ, bởi vì hôm nay là ngày làm việc, cha Đường và mẹ Đường đều đi làm, anh bèn đến thẳng xưởng thép."Đến phòng thường trực của xưởng thép, bảo vệ thấy Tống Cảnh Chi mặc quân trang, rất khách sáo hỏi anh tìm ai."Xin chào! Tôi là con rể của xưởng trưởng Đường, trùng hợp tôi đến Kinh Thị làm việc, cho nên đến đây thăm cha vợ." Tống Cảnh Chi lễ phép nói."Hóa ra là con rể của xưởng trưởng Đường à."Bởi vì xưởng thép rất lớn, bảo vệ sợ Tống Cảnh Chi tìm không thấy, nên tìm người dẫn anh đến văn phòng của xưởng trưởng.