Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…

Chương 191

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Cặp song sinh ngồi ở giường chờ cha mình đút ăn, bắt đầu từ sáu tháng tuổi, Đường Tiêu Tiêu đã bắt đầu cho chúng ăn dặm.Trứng gà chưng và trứng trần bỏ thêm một chút đường, là món bọn nhỏ thích nhất."Anh đã nói với nhân viên bán đồ ăn, lúc ăn cơm tối nấu cho em món canh, lại làm cho bọn nhỏ cháo gạo, đã đưa tiền luôn rồi." Tống Cảnh Chi vừa đút cho đứa nhỏ, vừa nói.Thay phiên đút cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng, công bằng công chính, hai quả trứng gà dùng để làm trứng gà trần, rất nhanh đã đút xong.An An còn đang kêu ê a ê a, hiển nhiên là còn chưa ăn đủ."Tống Tiểu Nhiễm!" Đường Tiêu Tiêu quay đầu lại, An An lập tức cảm nhận được sự bức bách đến từ huyết mạch, bèn ngậm miệng."Anh mau ăn cơm đi." Cô nói với Tống Cảnh Chi."Được.Xuống xe đã là ba ngày sau, lúc Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi ôm đứa nhỏ xuống xe, bởi vì Tống Vĩ đã đi học đại học, là Tống Kiến Quốc và một thanh niên khác trong thôn lái máy kéo tới đón."Bác cả." Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu lên tiếng chào hỏi."Mau cho bác xem cháu gái nhỏ của nhà chúng ta nào." Tống Kiến Quốc nhìn An An mặc áo bông trắng nõn trong lòng Đường Tiêu Tiêu, yêu thích vô cùng.An An cũng không sợ người lạ, được ông bác ôm, cười ha hả sờ râu của ông ấy mà cười khanh khách.Lúc ngồi lên máy kéo, Tống Cảnh Chi lấy ra cái bao chăn ở trong túi hành quân, bao kín hai đứa nhỏ lại.Máy kéo chạy thẳng đến cửa nhà họ Tống, Tống Kiến Quốc còn có việc, dặn dò bọn họ buổi tối về nhà ăn cơm, rồi cùng thanh niên lái máy kéo rời đi.Cha Tống mẹ Tống đã sớm chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy cả nhà con trai con dâu thì lập tức tiến lên nghênh đón."Cuối cùng cũng về rồi." Cha Tống và mẹ Tống nhận lấy đứa bé đang buồn ngủ.Cha, mẹ." Đường Tiêu Tiêu ngọt ngào gọi một tiếng."Ừ, mau vào nhà ngồi, cha con sốt ruột dữ lắm, chỉ chờ các con trở về thôi." Mẹ Tống bế An An cười nói.Trước tiên hai người cất hành lý vào phòng phía đông, mẹ Tống đã quét dọn phòng phía đông cho họ, trong phòng còn có một cái giường nhỏ, là chuẩn bị cho cặp sinh đôi."Cha, mẹ, lát nữa mang giường nhỏ đến phòng của hai người đi, chúng con chuẩn bị cai sữa cho bọn nhỏ." Tống Cảnh Chi nhìn về phía cha mẹ ở phía sau rồi nói.Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng thì cắt sữa càng sớm càng tốt."Hả, sớm vậy sao?" Chẳng phải mới hơn tám tháng sao? Mẹ Tống nhìn về phía hai người."Nhân lúc có mẹ và cha hỗ trợ chăm cháu, mà cắt sữa trước, đến Kinh Thị sẽ không dễ cắt sữa." Tống Cảnh Chi giải thích."Nói cũng phải, sữa bột đã chuẩn bị xong chưa?" Cha Tống hỏi. "Chuẩn bị xong rồi." Đường Tiêu Tiêu gật đầu, không gian của cô không thiếu sữa bột."Có chuẩn bị là được, bọn nhỏ hẳn là cũng mệt mỏi, chuyển bây giờ luôn đi." Cha Tống đưa đứa nhỏ cho con dâu, rồi bắt đầu chuyển giường với Tống Cảnh Chi.Hai em bé còn không biết người lớn muốn cai sữa cho chúng, khi mẹ Tống đưa bình sữa lên cho hai em bé, bọn chúng cũng không từ chối, vừa uống sữa bột vừa ngủ gà ngủ gật.Trong bài hát ru của mẹ Tống, cặp song sinh rất nhanh đã ngủ."Có lẽ sẽ dễ cắt sữa." Lúc mẹ Tống từ trong phòng đi ra, nhỏ giọng nói."Vậy là được rồi." Cha Tống nhìn cháu trai cháu gái ngủ say trong phòng: "Vậy bà chuẩn bị chút nước mạch nha cho Tiêu Tiêu, gân đây cũng đừng làm canh nữa."

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Cặp song sinh ngồi ở giường chờ cha mình đút ăn, bắt đầu từ sáu tháng tuổi, Đường Tiêu Tiêu đã bắt đầu cho chúng ăn dặm.Trứng gà chưng và trứng trần bỏ thêm một chút đường, là món bọn nhỏ thích nhất."Anh đã nói với nhân viên bán đồ ăn, lúc ăn cơm tối nấu cho em món canh, lại làm cho bọn nhỏ cháo gạo, đã đưa tiền luôn rồi." Tống Cảnh Chi vừa đút cho đứa nhỏ, vừa nói.Thay phiên đút cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng, công bằng công chính, hai quả trứng gà dùng để làm trứng gà trần, rất nhanh đã đút xong.An An còn đang kêu ê a ê a, hiển nhiên là còn chưa ăn đủ."Tống Tiểu Nhiễm!" Đường Tiêu Tiêu quay đầu lại, An An lập tức cảm nhận được sự bức bách đến từ huyết mạch, bèn ngậm miệng."Anh mau ăn cơm đi." Cô nói với Tống Cảnh Chi."Được.Xuống xe đã là ba ngày sau, lúc Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi ôm đứa nhỏ xuống xe, bởi vì Tống Vĩ đã đi học đại học, là Tống Kiến Quốc và một thanh niên khác trong thôn lái máy kéo tới đón."Bác cả." Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu lên tiếng chào hỏi."Mau cho bác xem cháu gái nhỏ của nhà chúng ta nào." Tống Kiến Quốc nhìn An An mặc áo bông trắng nõn trong lòng Đường Tiêu Tiêu, yêu thích vô cùng.An An cũng không sợ người lạ, được ông bác ôm, cười ha hả sờ râu của ông ấy mà cười khanh khách.Lúc ngồi lên máy kéo, Tống Cảnh Chi lấy ra cái bao chăn ở trong túi hành quân, bao kín hai đứa nhỏ lại.Máy kéo chạy thẳng đến cửa nhà họ Tống, Tống Kiến Quốc còn có việc, dặn dò bọn họ buổi tối về nhà ăn cơm, rồi cùng thanh niên lái máy kéo rời đi.Cha Tống mẹ Tống đã sớm chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy cả nhà con trai con dâu thì lập tức tiến lên nghênh đón."Cuối cùng cũng về rồi." Cha Tống và mẹ Tống nhận lấy đứa bé đang buồn ngủ.Cha, mẹ." Đường Tiêu Tiêu ngọt ngào gọi một tiếng."Ừ, mau vào nhà ngồi, cha con sốt ruột dữ lắm, chỉ chờ các con trở về thôi." Mẹ Tống bế An An cười nói.Trước tiên hai người cất hành lý vào phòng phía đông, mẹ Tống đã quét dọn phòng phía đông cho họ, trong phòng còn có một cái giường nhỏ, là chuẩn bị cho cặp sinh đôi."Cha, mẹ, lát nữa mang giường nhỏ đến phòng của hai người đi, chúng con chuẩn bị cai sữa cho bọn nhỏ." Tống Cảnh Chi nhìn về phía cha mẹ ở phía sau rồi nói.Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng thì cắt sữa càng sớm càng tốt."Hả, sớm vậy sao?" Chẳng phải mới hơn tám tháng sao? Mẹ Tống nhìn về phía hai người."Nhân lúc có mẹ và cha hỗ trợ chăm cháu, mà cắt sữa trước, đến Kinh Thị sẽ không dễ cắt sữa." Tống Cảnh Chi giải thích."Nói cũng phải, sữa bột đã chuẩn bị xong chưa?" Cha Tống hỏi. "Chuẩn bị xong rồi." Đường Tiêu Tiêu gật đầu, không gian của cô không thiếu sữa bột."Có chuẩn bị là được, bọn nhỏ hẳn là cũng mệt mỏi, chuyển bây giờ luôn đi." Cha Tống đưa đứa nhỏ cho con dâu, rồi bắt đầu chuyển giường với Tống Cảnh Chi.Hai em bé còn không biết người lớn muốn cai sữa cho chúng, khi mẹ Tống đưa bình sữa lên cho hai em bé, bọn chúng cũng không từ chối, vừa uống sữa bột vừa ngủ gà ngủ gật.Trong bài hát ru của mẹ Tống, cặp song sinh rất nhanh đã ngủ."Có lẽ sẽ dễ cắt sữa." Lúc mẹ Tống từ trong phòng đi ra, nhỏ giọng nói."Vậy là được rồi." Cha Tống nhìn cháu trai cháu gái ngủ say trong phòng: "Vậy bà chuẩn bị chút nước mạch nha cho Tiêu Tiêu, gân đây cũng đừng làm canh nữa."

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Cặp song sinh ngồi ở giường chờ cha mình đút ăn, bắt đầu từ sáu tháng tuổi, Đường Tiêu Tiêu đã bắt đầu cho chúng ăn dặm.Trứng gà chưng và trứng trần bỏ thêm một chút đường, là món bọn nhỏ thích nhất."Anh đã nói với nhân viên bán đồ ăn, lúc ăn cơm tối nấu cho em món canh, lại làm cho bọn nhỏ cháo gạo, đã đưa tiền luôn rồi." Tống Cảnh Chi vừa đút cho đứa nhỏ, vừa nói.Thay phiên đút cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng, công bằng công chính, hai quả trứng gà dùng để làm trứng gà trần, rất nhanh đã đút xong.An An còn đang kêu ê a ê a, hiển nhiên là còn chưa ăn đủ."Tống Tiểu Nhiễm!" Đường Tiêu Tiêu quay đầu lại, An An lập tức cảm nhận được sự bức bách đến từ huyết mạch, bèn ngậm miệng."Anh mau ăn cơm đi." Cô nói với Tống Cảnh Chi."Được.Xuống xe đã là ba ngày sau, lúc Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi ôm đứa nhỏ xuống xe, bởi vì Tống Vĩ đã đi học đại học, là Tống Kiến Quốc và một thanh niên khác trong thôn lái máy kéo tới đón."Bác cả." Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu lên tiếng chào hỏi."Mau cho bác xem cháu gái nhỏ của nhà chúng ta nào." Tống Kiến Quốc nhìn An An mặc áo bông trắng nõn trong lòng Đường Tiêu Tiêu, yêu thích vô cùng.An An cũng không sợ người lạ, được ông bác ôm, cười ha hả sờ râu của ông ấy mà cười khanh khách.Lúc ngồi lên máy kéo, Tống Cảnh Chi lấy ra cái bao chăn ở trong túi hành quân, bao kín hai đứa nhỏ lại.Máy kéo chạy thẳng đến cửa nhà họ Tống, Tống Kiến Quốc còn có việc, dặn dò bọn họ buổi tối về nhà ăn cơm, rồi cùng thanh niên lái máy kéo rời đi.Cha Tống mẹ Tống đã sớm chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy cả nhà con trai con dâu thì lập tức tiến lên nghênh đón."Cuối cùng cũng về rồi." Cha Tống và mẹ Tống nhận lấy đứa bé đang buồn ngủ.Cha, mẹ." Đường Tiêu Tiêu ngọt ngào gọi một tiếng."Ừ, mau vào nhà ngồi, cha con sốt ruột dữ lắm, chỉ chờ các con trở về thôi." Mẹ Tống bế An An cười nói.Trước tiên hai người cất hành lý vào phòng phía đông, mẹ Tống đã quét dọn phòng phía đông cho họ, trong phòng còn có một cái giường nhỏ, là chuẩn bị cho cặp sinh đôi."Cha, mẹ, lát nữa mang giường nhỏ đến phòng của hai người đi, chúng con chuẩn bị cai sữa cho bọn nhỏ." Tống Cảnh Chi nhìn về phía cha mẹ ở phía sau rồi nói.Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng thì cắt sữa càng sớm càng tốt."Hả, sớm vậy sao?" Chẳng phải mới hơn tám tháng sao? Mẹ Tống nhìn về phía hai người."Nhân lúc có mẹ và cha hỗ trợ chăm cháu, mà cắt sữa trước, đến Kinh Thị sẽ không dễ cắt sữa." Tống Cảnh Chi giải thích."Nói cũng phải, sữa bột đã chuẩn bị xong chưa?" Cha Tống hỏi. "Chuẩn bị xong rồi." Đường Tiêu Tiêu gật đầu, không gian của cô không thiếu sữa bột."Có chuẩn bị là được, bọn nhỏ hẳn là cũng mệt mỏi, chuyển bây giờ luôn đi." Cha Tống đưa đứa nhỏ cho con dâu, rồi bắt đầu chuyển giường với Tống Cảnh Chi.Hai em bé còn không biết người lớn muốn cai sữa cho chúng, khi mẹ Tống đưa bình sữa lên cho hai em bé, bọn chúng cũng không từ chối, vừa uống sữa bột vừa ngủ gà ngủ gật.Trong bài hát ru của mẹ Tống, cặp song sinh rất nhanh đã ngủ."Có lẽ sẽ dễ cắt sữa." Lúc mẹ Tống từ trong phòng đi ra, nhỏ giọng nói."Vậy là được rồi." Cha Tống nhìn cháu trai cháu gái ngủ say trong phòng: "Vậy bà chuẩn bị chút nước mạch nha cho Tiêu Tiêu, gân đây cũng đừng làm canh nữa."

Chương 191