Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.…
Chương 204: Cha À, Thật Ra Cha Không Cần Phải Làm Vậy Đâu 1
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Sau này, bộ mặt thật của cha mẹ anh ấy đã lộ rõ, người làm việc nhiều nhất ở trong nhà là anh ấy. Trong khi các anh em khác húp cháo, trong bát của anh ấy đều là nước trong chỉ có mấy hạt gạo nổi lanh bênh.Anh ấy chỉ là một người làm miễn phí mà cha mẹ đã tìm về nhà, thuận tiện còn đường đường chính chính chiếm lấy ngôi nhà của cô anh ấy nữa.Bây giờ, anh ấy đang ở rể nhà họ Lý. Cuối cùng, cô của anh ấy cũng họ Hà, nhà của cô anh ấy có thể không cần, nhưng anh ấy sẽ không để cho người nhà họ Hà đến quấy nhiễu cuộc sống hiện giờ của mình.Tống Cảnh Chi muốn tiến lên nói vài lời, Hà Vũ hướng lắc đầu với anh. Anh ấy mời Tống Cảnh Chi tới nhà ăn cơm, bị người nhà họ Hà tới đây quấy rây, anh ấy đã cảm thấy rất có lỗi rồi."Mợ à, bà vẫn nên đi về đi. Sau này, cũng đừng tới đây nữa. Bà có tới đây không chỉ là tôi không cho bà thịt, bà mà chọc tới tôi, tôi sẽ tới công xã tìm đại đội trưởng để đòi nhà ở. Để xem những đứa con trai, con dâu, cháu trai ruột của bà sẽ ở chỗ nào." Hà Vũ xưng hô theo vai vế sau khi được nhận làm con thừa tự.Mẹ Hà nghe thấy lời nói của Hà Vũ, miệng giật giật, miệng của bà ta chỉ biết kêu to: "Đứa con bất hiếu này, đứa con bất hiếu này." Cuối cùng là bà ta kéo mấy đứa con bỏ đi."Mẹ, không đòi thịt nữa sao?" Anh cả nhà họ Hà hỏi."Đòi cái gì mà đòi, lại đòi nữa thì nhà ở cũng không còn. Sau này, ai cũng không được phép khuyên mẹ tới đây, xem như mẹ chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này.""Ha." Hà Vũ quan sát bóng lưng của người nhà họ Hà, anh ấy cười nhạo một tiếng.Anh ấy hiểu rất rõ người nhà họ Hà. Anh em trong nhà họ Hà đông đúc. Theo lý thuyết mà nói, nếu bọn họ cố gắng kiếm công điểm, không đến mức vì một miếng thịt mà đến mức phải tới đây tìm anh ấy.Nhưng cũng bởi vì anh em đông và con cái cũng nhiều, người lớn và trẻ con trong nhà gân hai mươi miệng ăn.Bây giờ, người nhà họ Hà còn đang ở trong nhà của cô, ngôi nhà cũ đã sụp đổ từ lâu. Cha mẹ nhà họ Hà không bỏ ra nổi số tiền để các anh em ra ở riêng. Tất nhiên là không có ai tình nguyện làm nhiều hơn nếu không được ra ở riêng cả.Đây chính là lý do tại sao lúc ấy Lý Đại Lực đưa cho Hà Vũ hai trăm đồng nhưng Hà Vũ chỉ lấy tám mươi đồng đưa cho nhà họ Hà. Nhà họ Hà đã lập tức đồng ý cho Hà Vũ ở rể ngay. Sau này, nhà ở sẽ thuộc về nhà họ Hà và còn có thể nhận không được tám mươi đồng nữa."Em có chắc là bọn họ sẽ không tới đây nữa ư?" Quan sát bóng lưng của người nhà họ Hà, Tống Cảnh Chi hỏi."Em là con rể trong nhà, toàn bộ mọi thứ mà em đang có đều là của nhà họ Lý."Hà Vũ nở nụ cười với cha vợ đi ra ngoài xem kịch vui ở sân nhà bên cạnh. Lý Đại Lực nghe thấy con rể nói như thế, ông ấy cười chỉ vào anh ấy một chút.Lúc ăn cơm trưa, Tống Cảnh Chi và Hà Vũ uống một chén nhỏ rượu. Dù sao thì Hà Vũ cũng đã được đi học nên anh ấy rất nhạy cảm với xu hướng hiện nay."Cảnh Chi, có phải là hiện tại ở thành phố lớn cũng bắt đầu làm buôn bán nhỏ hay không?”Lần trước, lúc Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu đi vào thành phố, thật ra bọn họ cũng phát hiện ra số lượng người gánh đòn gánh bán hàng tăng lên không ít. "Mặc dù bây giờ còn chưa công khai tán thành ở ngoài sáng, nhưng đúng là có nhiều hơn không ít, chỉ là không có công khai như tỉnh Hồ Nam mà thôi." Dù sao thì Tân Thị cũng gần Kinh Thị và cũng không có thành phố nào trắng trợn như thế cả."Đúng là ngược lại." Hà Vũ nghe xong gật đầu."Em có tính toán gì hay không?" Tống Cảnh Chi hỏi."Anh biết mà, làm ruộng trong thôn dù có cố gắng thế nào cũng chỉ đủ để nuôi sống gia đình mà thôi. Em muốn làm chút buôn bán nhỏ để cho cô vợ của em và cha mẹ vợ cũng được trải qua cuộc sống của người sống trong thành phố." Hà Vũ nhìn cô vợ nhà mình một chút.Lý Tuệ Lan nghe xong lời nói của anh ấy, cô ấy thẹn thùng cúi đầu xuống."Cơ hội luôn luôn dành cho người có sự chuẩn bị." Tống Cảnh Chi vỗ vỗ bờ vai của anh ấy.Các cuộc họp về cải cách và mở cửa đã diễn ra trong giai đoạn này và vấn đề cá nhân tự kinh doanh buôn bán sẽ rất nhanh liền có thể thực hiện được.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Sau này, bộ mặt thật của cha mẹ anh ấy đã lộ rõ, người làm việc nhiều nhất ở trong nhà là anh ấy. Trong khi các anh em khác húp cháo, trong bát của anh ấy đều là nước trong chỉ có mấy hạt gạo nổi lanh bênh.Anh ấy chỉ là một người làm miễn phí mà cha mẹ đã tìm về nhà, thuận tiện còn đường đường chính chính chiếm lấy ngôi nhà của cô anh ấy nữa.Bây giờ, anh ấy đang ở rể nhà họ Lý. Cuối cùng, cô của anh ấy cũng họ Hà, nhà của cô anh ấy có thể không cần, nhưng anh ấy sẽ không để cho người nhà họ Hà đến quấy nhiễu cuộc sống hiện giờ của mình.Tống Cảnh Chi muốn tiến lên nói vài lời, Hà Vũ hướng lắc đầu với anh. Anh ấy mời Tống Cảnh Chi tới nhà ăn cơm, bị người nhà họ Hà tới đây quấy rây, anh ấy đã cảm thấy rất có lỗi rồi."Mợ à, bà vẫn nên đi về đi. Sau này, cũng đừng tới đây nữa. Bà có tới đây không chỉ là tôi không cho bà thịt, bà mà chọc tới tôi, tôi sẽ tới công xã tìm đại đội trưởng để đòi nhà ở. Để xem những đứa con trai, con dâu, cháu trai ruột của bà sẽ ở chỗ nào." Hà Vũ xưng hô theo vai vế sau khi được nhận làm con thừa tự.Mẹ Hà nghe thấy lời nói của Hà Vũ, miệng giật giật, miệng của bà ta chỉ biết kêu to: "Đứa con bất hiếu này, đứa con bất hiếu này." Cuối cùng là bà ta kéo mấy đứa con bỏ đi."Mẹ, không đòi thịt nữa sao?" Anh cả nhà họ Hà hỏi."Đòi cái gì mà đòi, lại đòi nữa thì nhà ở cũng không còn. Sau này, ai cũng không được phép khuyên mẹ tới đây, xem như mẹ chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này.""Ha." Hà Vũ quan sát bóng lưng của người nhà họ Hà, anh ấy cười nhạo một tiếng.Anh ấy hiểu rất rõ người nhà họ Hà. Anh em trong nhà họ Hà đông đúc. Theo lý thuyết mà nói, nếu bọn họ cố gắng kiếm công điểm, không đến mức vì một miếng thịt mà đến mức phải tới đây tìm anh ấy.Nhưng cũng bởi vì anh em đông và con cái cũng nhiều, người lớn và trẻ con trong nhà gân hai mươi miệng ăn.Bây giờ, người nhà họ Hà còn đang ở trong nhà của cô, ngôi nhà cũ đã sụp đổ từ lâu. Cha mẹ nhà họ Hà không bỏ ra nổi số tiền để các anh em ra ở riêng. Tất nhiên là không có ai tình nguyện làm nhiều hơn nếu không được ra ở riêng cả.Đây chính là lý do tại sao lúc ấy Lý Đại Lực đưa cho Hà Vũ hai trăm đồng nhưng Hà Vũ chỉ lấy tám mươi đồng đưa cho nhà họ Hà. Nhà họ Hà đã lập tức đồng ý cho Hà Vũ ở rể ngay. Sau này, nhà ở sẽ thuộc về nhà họ Hà và còn có thể nhận không được tám mươi đồng nữa."Em có chắc là bọn họ sẽ không tới đây nữa ư?" Quan sát bóng lưng của người nhà họ Hà, Tống Cảnh Chi hỏi."Em là con rể trong nhà, toàn bộ mọi thứ mà em đang có đều là của nhà họ Lý."Hà Vũ nở nụ cười với cha vợ đi ra ngoài xem kịch vui ở sân nhà bên cạnh. Lý Đại Lực nghe thấy con rể nói như thế, ông ấy cười chỉ vào anh ấy một chút.Lúc ăn cơm trưa, Tống Cảnh Chi và Hà Vũ uống một chén nhỏ rượu. Dù sao thì Hà Vũ cũng đã được đi học nên anh ấy rất nhạy cảm với xu hướng hiện nay."Cảnh Chi, có phải là hiện tại ở thành phố lớn cũng bắt đầu làm buôn bán nhỏ hay không?”Lần trước, lúc Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu đi vào thành phố, thật ra bọn họ cũng phát hiện ra số lượng người gánh đòn gánh bán hàng tăng lên không ít. "Mặc dù bây giờ còn chưa công khai tán thành ở ngoài sáng, nhưng đúng là có nhiều hơn không ít, chỉ là không có công khai như tỉnh Hồ Nam mà thôi." Dù sao thì Tân Thị cũng gần Kinh Thị và cũng không có thành phố nào trắng trợn như thế cả."Đúng là ngược lại." Hà Vũ nghe xong gật đầu."Em có tính toán gì hay không?" Tống Cảnh Chi hỏi."Anh biết mà, làm ruộng trong thôn dù có cố gắng thế nào cũng chỉ đủ để nuôi sống gia đình mà thôi. Em muốn làm chút buôn bán nhỏ để cho cô vợ của em và cha mẹ vợ cũng được trải qua cuộc sống của người sống trong thành phố." Hà Vũ nhìn cô vợ nhà mình một chút.Lý Tuệ Lan nghe xong lời nói của anh ấy, cô ấy thẹn thùng cúi đầu xuống."Cơ hội luôn luôn dành cho người có sự chuẩn bị." Tống Cảnh Chi vỗ vỗ bờ vai của anh ấy.Các cuộc họp về cải cách và mở cửa đã diễn ra trong giai đoạn này và vấn đề cá nhân tự kinh doanh buôn bán sẽ rất nhanh liền có thể thực hiện được.
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như BảoTác giả: Tửu Nhưỡng Đại Ly TửTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi. “Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.” Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng. “Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh. “Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô. “Ai đó?” “Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu. 62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn. Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích. Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện. Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.… Sau này, bộ mặt thật của cha mẹ anh ấy đã lộ rõ, người làm việc nhiều nhất ở trong nhà là anh ấy. Trong khi các anh em khác húp cháo, trong bát của anh ấy đều là nước trong chỉ có mấy hạt gạo nổi lanh bênh.Anh ấy chỉ là một người làm miễn phí mà cha mẹ đã tìm về nhà, thuận tiện còn đường đường chính chính chiếm lấy ngôi nhà của cô anh ấy nữa.Bây giờ, anh ấy đang ở rể nhà họ Lý. Cuối cùng, cô của anh ấy cũng họ Hà, nhà của cô anh ấy có thể không cần, nhưng anh ấy sẽ không để cho người nhà họ Hà đến quấy nhiễu cuộc sống hiện giờ của mình.Tống Cảnh Chi muốn tiến lên nói vài lời, Hà Vũ hướng lắc đầu với anh. Anh ấy mời Tống Cảnh Chi tới nhà ăn cơm, bị người nhà họ Hà tới đây quấy rây, anh ấy đã cảm thấy rất có lỗi rồi."Mợ à, bà vẫn nên đi về đi. Sau này, cũng đừng tới đây nữa. Bà có tới đây không chỉ là tôi không cho bà thịt, bà mà chọc tới tôi, tôi sẽ tới công xã tìm đại đội trưởng để đòi nhà ở. Để xem những đứa con trai, con dâu, cháu trai ruột của bà sẽ ở chỗ nào." Hà Vũ xưng hô theo vai vế sau khi được nhận làm con thừa tự.Mẹ Hà nghe thấy lời nói của Hà Vũ, miệng giật giật, miệng của bà ta chỉ biết kêu to: "Đứa con bất hiếu này, đứa con bất hiếu này." Cuối cùng là bà ta kéo mấy đứa con bỏ đi."Mẹ, không đòi thịt nữa sao?" Anh cả nhà họ Hà hỏi."Đòi cái gì mà đòi, lại đòi nữa thì nhà ở cũng không còn. Sau này, ai cũng không được phép khuyên mẹ tới đây, xem như mẹ chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này.""Ha." Hà Vũ quan sát bóng lưng của người nhà họ Hà, anh ấy cười nhạo một tiếng.Anh ấy hiểu rất rõ người nhà họ Hà. Anh em trong nhà họ Hà đông đúc. Theo lý thuyết mà nói, nếu bọn họ cố gắng kiếm công điểm, không đến mức vì một miếng thịt mà đến mức phải tới đây tìm anh ấy.Nhưng cũng bởi vì anh em đông và con cái cũng nhiều, người lớn và trẻ con trong nhà gân hai mươi miệng ăn.Bây giờ, người nhà họ Hà còn đang ở trong nhà của cô, ngôi nhà cũ đã sụp đổ từ lâu. Cha mẹ nhà họ Hà không bỏ ra nổi số tiền để các anh em ra ở riêng. Tất nhiên là không có ai tình nguyện làm nhiều hơn nếu không được ra ở riêng cả.Đây chính là lý do tại sao lúc ấy Lý Đại Lực đưa cho Hà Vũ hai trăm đồng nhưng Hà Vũ chỉ lấy tám mươi đồng đưa cho nhà họ Hà. Nhà họ Hà đã lập tức đồng ý cho Hà Vũ ở rể ngay. Sau này, nhà ở sẽ thuộc về nhà họ Hà và còn có thể nhận không được tám mươi đồng nữa."Em có chắc là bọn họ sẽ không tới đây nữa ư?" Quan sát bóng lưng của người nhà họ Hà, Tống Cảnh Chi hỏi."Em là con rể trong nhà, toàn bộ mọi thứ mà em đang có đều là của nhà họ Lý."Hà Vũ nở nụ cười với cha vợ đi ra ngoài xem kịch vui ở sân nhà bên cạnh. Lý Đại Lực nghe thấy con rể nói như thế, ông ấy cười chỉ vào anh ấy một chút.Lúc ăn cơm trưa, Tống Cảnh Chi và Hà Vũ uống một chén nhỏ rượu. Dù sao thì Hà Vũ cũng đã được đi học nên anh ấy rất nhạy cảm với xu hướng hiện nay."Cảnh Chi, có phải là hiện tại ở thành phố lớn cũng bắt đầu làm buôn bán nhỏ hay không?”Lần trước, lúc Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu đi vào thành phố, thật ra bọn họ cũng phát hiện ra số lượng người gánh đòn gánh bán hàng tăng lên không ít. "Mặc dù bây giờ còn chưa công khai tán thành ở ngoài sáng, nhưng đúng là có nhiều hơn không ít, chỉ là không có công khai như tỉnh Hồ Nam mà thôi." Dù sao thì Tân Thị cũng gần Kinh Thị và cũng không có thành phố nào trắng trợn như thế cả."Đúng là ngược lại." Hà Vũ nghe xong gật đầu."Em có tính toán gì hay không?" Tống Cảnh Chi hỏi."Anh biết mà, làm ruộng trong thôn dù có cố gắng thế nào cũng chỉ đủ để nuôi sống gia đình mà thôi. Em muốn làm chút buôn bán nhỏ để cho cô vợ của em và cha mẹ vợ cũng được trải qua cuộc sống của người sống trong thành phố." Hà Vũ nhìn cô vợ nhà mình một chút.Lý Tuệ Lan nghe xong lời nói của anh ấy, cô ấy thẹn thùng cúi đầu xuống."Cơ hội luôn luôn dành cho người có sự chuẩn bị." Tống Cảnh Chi vỗ vỗ bờ vai của anh ấy.Các cuộc họp về cải cách và mở cửa đã diễn ra trong giai đoạn này và vấn đề cá nhân tự kinh doanh buôn bán sẽ rất nhanh liền có thể thực hiện được.