“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…

Chương 131

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Lê Tường cũng chưa biết nàng đã lọt vào tầm ngắm của người khác, lúc này nàng và phụ thân đang bận thống kê tài sản.Bởi vì tổng cộng những khoản Lê Giang nợ người trong thôn, cộng thêm nợ bằng hữu nữa, vừa vặn là mười ngân bối, cho nên mười ngân bối trong nhà trở thành vật bất khả xâm phạm.“Trước mắt, trong nhà mình còn khoảng 24 ngân bối và 300 đồng bối. Chỗ lẻ này ta đưa cho ngươi, dùng để chi tiêu hàng ngày, còn lại tạm thời không được động tới.”Nếu bị lỗ vốn, tốt xấu gì trong nhà vẫn còn 24 ngân bối làm nền tảng.Đương nhiên không thể nói những lời kiểu này, chưa khai trương đã nói những lời làm nhụt ý chí như vậy thì cực kỳ không ổn.“Phụ thân, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi. Ngày mai ngươi cần phải nhồi bột, gánh nước, toàn những việc rất tốn sức lực, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi.”Lê Tường cất tiền phụ thân đưa cho, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu. Sau khi kiểm tra cửa sổ, cửa chính, các loại lương thực không thấy có vấn đề gì, nàng cũng khóa cửa sau lại, sau đó đi lên lầu ngủ.Buổi tối hôm nay, nàng và Quan Thúy Nhi, cả hai tỷ muội đều không có tâm tình học chữ nữa, lăn qua lộn lại, chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là ngày mai cửa hàng nhà mình khai trương sẽ có bao nhiêu vị khách, rồi cứ như vậy mà mơ mơ màng màng mãi cho đến rạng sáng mới ngủ được.Cũng bởi đêm không ngủ được, cho nên sáng ra, suýt chút nữa hai người đã dậy muộn, cũng may có Quan thị đi qua gọi hai người dậy đúng giờ.Sau khi rời giường, hai tỷ muội vội vàng thay quần áo, cả nhà ra quân thẳng tiến chợ bán thức ăn, mua không ít nguyên liệu thịt, rau tươi ngon trở về.Lê Tường mang tấm ván gỗ nhỏ của nàng ra, viết tất cả món ăn và giá cả của ngày hôm nay lên trên đóRất đơn giản, dễ hiểu, nhìn giá một cái là biết ngay.Rau và thịt đều xử lý xong, lu nước đã được đổ đầy tràn, củi ở góc tường cũng đầy ăm ắp. Phần cuối cùng chính là Lê Giang treo thực đơn lên vách tường, sau đó châm pháo báo hiệu cửa hàng bắt đầu khai trương.‘Bùm bùm’… một trận tiếng pháo vang lên, tất cả mọi người đều biết trên con đường này có một tiệm mới khai trương.Hơn nữa nhiều ngày qua, Đường Huệ đều giúp đỡ Lê gia tuyên truyền tin tức này, vì vậy trong lúc nhất thời, ở bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người vây xem náo nhiệt“Hôm nay bản tiệm khai trương cửa hàng mới, ưu đãi giảm nửa giá cho 50 vị khách hàng đầu tiên. Mong tất cả mọi đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”Lê Giang làm xong xuôi phần việc của mình, lập tức nói những lời nữ nhi đã dạy, sau khi nói xong, hắn lập tức lau mồ hôi vừa tuôn trên trán, nhanh nhẹn trở lại trong cửa hàng.Rất nhanh chóng, trong tiệm đã đón được ba bàn khách nhân.Lê Tường nhận ra hai vị khách đang ngồi ở bàn thứ nhất, đúng là ông chủ Bạch ở cửa hàng rượu cách vách và huynh đệ của hắn.“Lê nha đầu, bao nhiêu ngày qua nhà ngươi nấu đồ ăn vô cùng thơm bay qua cửa hàng nhà ta, khiến ta thèm mãi không thôi, hôm nay, cuối cùng chúng ta cũng được nếm thử rồi.”“Hoan nghênh hoan nghênh, ông chủ Bạch, ngươi nhìn một cái xem thích món nào trên thực đơn, ta lập tức làm cho các ngươi.”“Mang qua hai chén mì trụng dầu đi, hai ngày nay ta đã nhớ nhung món đó lắm rồi.”Lê Tường không nhịn cười, lập tức gật đầu đồng ý rồi bước vào phòng bếp.Bột mì đã làm xong từ lâu, Lê Tường tay chân lanh lẹ nhồi lại lần nữa rồi cắt bột ra, lúc này nương đã đun nước sôi, biểu tỷ cũng chuẩn bị tốt phối liệu rồi.Chờ tới khi mì sợi chín, nàng lập tức tưới dầu lên trên, mùi hương thơm ngào ngạt kia lập tức truyền ra ngoài.Món ăn của bàn thứ nhất đã chuẩn bị xong.Ông chủ Bạch tỏ ra vô cùng dễ chịu, hắn vừa ăn vừa khen không tiếc lời. Cũng nhờ một màn này, những vị khách nhân khác vẫn còn do dự, lập tức không thèm suy nghĩ thêm nữa, gọi ngay mấy bát mì trụng dầu để thưởng thức.

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Lê Tường cũng chưa biết nàng đã lọt vào tầm ngắm của người khác, lúc này nàng và phụ thân đang bận thống kê tài sản.Bởi vì tổng cộng những khoản Lê Giang nợ người trong thôn, cộng thêm nợ bằng hữu nữa, vừa vặn là mười ngân bối, cho nên mười ngân bối trong nhà trở thành vật bất khả xâm phạm.“Trước mắt, trong nhà mình còn khoảng 24 ngân bối và 300 đồng bối. Chỗ lẻ này ta đưa cho ngươi, dùng để chi tiêu hàng ngày, còn lại tạm thời không được động tới.”Nếu bị lỗ vốn, tốt xấu gì trong nhà vẫn còn 24 ngân bối làm nền tảng.Đương nhiên không thể nói những lời kiểu này, chưa khai trương đã nói những lời làm nhụt ý chí như vậy thì cực kỳ không ổn.“Phụ thân, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi. Ngày mai ngươi cần phải nhồi bột, gánh nước, toàn những việc rất tốn sức lực, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi.”Lê Tường cất tiền phụ thân đưa cho, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu. Sau khi kiểm tra cửa sổ, cửa chính, các loại lương thực không thấy có vấn đề gì, nàng cũng khóa cửa sau lại, sau đó đi lên lầu ngủ.Buổi tối hôm nay, nàng và Quan Thúy Nhi, cả hai tỷ muội đều không có tâm tình học chữ nữa, lăn qua lộn lại, chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là ngày mai cửa hàng nhà mình khai trương sẽ có bao nhiêu vị khách, rồi cứ như vậy mà mơ mơ màng màng mãi cho đến rạng sáng mới ngủ được.Cũng bởi đêm không ngủ được, cho nên sáng ra, suýt chút nữa hai người đã dậy muộn, cũng may có Quan thị đi qua gọi hai người dậy đúng giờ.Sau khi rời giường, hai tỷ muội vội vàng thay quần áo, cả nhà ra quân thẳng tiến chợ bán thức ăn, mua không ít nguyên liệu thịt, rau tươi ngon trở về.Lê Tường mang tấm ván gỗ nhỏ của nàng ra, viết tất cả món ăn và giá cả của ngày hôm nay lên trên đóRất đơn giản, dễ hiểu, nhìn giá một cái là biết ngay.Rau và thịt đều xử lý xong, lu nước đã được đổ đầy tràn, củi ở góc tường cũng đầy ăm ắp. Phần cuối cùng chính là Lê Giang treo thực đơn lên vách tường, sau đó châm pháo báo hiệu cửa hàng bắt đầu khai trương.‘Bùm bùm’… một trận tiếng pháo vang lên, tất cả mọi người đều biết trên con đường này có một tiệm mới khai trương.Hơn nữa nhiều ngày qua, Đường Huệ đều giúp đỡ Lê gia tuyên truyền tin tức này, vì vậy trong lúc nhất thời, ở bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người vây xem náo nhiệt“Hôm nay bản tiệm khai trương cửa hàng mới, ưu đãi giảm nửa giá cho 50 vị khách hàng đầu tiên. Mong tất cả mọi đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”Lê Giang làm xong xuôi phần việc của mình, lập tức nói những lời nữ nhi đã dạy, sau khi nói xong, hắn lập tức lau mồ hôi vừa tuôn trên trán, nhanh nhẹn trở lại trong cửa hàng.Rất nhanh chóng, trong tiệm đã đón được ba bàn khách nhân.Lê Tường nhận ra hai vị khách đang ngồi ở bàn thứ nhất, đúng là ông chủ Bạch ở cửa hàng rượu cách vách và huynh đệ của hắn.“Lê nha đầu, bao nhiêu ngày qua nhà ngươi nấu đồ ăn vô cùng thơm bay qua cửa hàng nhà ta, khiến ta thèm mãi không thôi, hôm nay, cuối cùng chúng ta cũng được nếm thử rồi.”“Hoan nghênh hoan nghênh, ông chủ Bạch, ngươi nhìn một cái xem thích món nào trên thực đơn, ta lập tức làm cho các ngươi.”“Mang qua hai chén mì trụng dầu đi, hai ngày nay ta đã nhớ nhung món đó lắm rồi.”Lê Tường không nhịn cười, lập tức gật đầu đồng ý rồi bước vào phòng bếp.Bột mì đã làm xong từ lâu, Lê Tường tay chân lanh lẹ nhồi lại lần nữa rồi cắt bột ra, lúc này nương đã đun nước sôi, biểu tỷ cũng chuẩn bị tốt phối liệu rồi.Chờ tới khi mì sợi chín, nàng lập tức tưới dầu lên trên, mùi hương thơm ngào ngạt kia lập tức truyền ra ngoài.Món ăn của bàn thứ nhất đã chuẩn bị xong.Ông chủ Bạch tỏ ra vô cùng dễ chịu, hắn vừa ăn vừa khen không tiếc lời. Cũng nhờ một màn này, những vị khách nhân khác vẫn còn do dự, lập tức không thèm suy nghĩ thêm nữa, gọi ngay mấy bát mì trụng dầu để thưởng thức.

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Lê Tường cũng chưa biết nàng đã lọt vào tầm ngắm của người khác, lúc này nàng và phụ thân đang bận thống kê tài sản.Bởi vì tổng cộng những khoản Lê Giang nợ người trong thôn, cộng thêm nợ bằng hữu nữa, vừa vặn là mười ngân bối, cho nên mười ngân bối trong nhà trở thành vật bất khả xâm phạm.“Trước mắt, trong nhà mình còn khoảng 24 ngân bối và 300 đồng bối. Chỗ lẻ này ta đưa cho ngươi, dùng để chi tiêu hàng ngày, còn lại tạm thời không được động tới.”Nếu bị lỗ vốn, tốt xấu gì trong nhà vẫn còn 24 ngân bối làm nền tảng.Đương nhiên không thể nói những lời kiểu này, chưa khai trương đã nói những lời làm nhụt ý chí như vậy thì cực kỳ không ổn.“Phụ thân, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi. Ngày mai ngươi cần phải nhồi bột, gánh nước, toàn những việc rất tốn sức lực, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi.”Lê Tường cất tiền phụ thân đưa cho, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu. Sau khi kiểm tra cửa sổ, cửa chính, các loại lương thực không thấy có vấn đề gì, nàng cũng khóa cửa sau lại, sau đó đi lên lầu ngủ.Buổi tối hôm nay, nàng và Quan Thúy Nhi, cả hai tỷ muội đều không có tâm tình học chữ nữa, lăn qua lộn lại, chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là ngày mai cửa hàng nhà mình khai trương sẽ có bao nhiêu vị khách, rồi cứ như vậy mà mơ mơ màng màng mãi cho đến rạng sáng mới ngủ được.Cũng bởi đêm không ngủ được, cho nên sáng ra, suýt chút nữa hai người đã dậy muộn, cũng may có Quan thị đi qua gọi hai người dậy đúng giờ.Sau khi rời giường, hai tỷ muội vội vàng thay quần áo, cả nhà ra quân thẳng tiến chợ bán thức ăn, mua không ít nguyên liệu thịt, rau tươi ngon trở về.Lê Tường mang tấm ván gỗ nhỏ của nàng ra, viết tất cả món ăn và giá cả của ngày hôm nay lên trên đóRất đơn giản, dễ hiểu, nhìn giá một cái là biết ngay.Rau và thịt đều xử lý xong, lu nước đã được đổ đầy tràn, củi ở góc tường cũng đầy ăm ắp. Phần cuối cùng chính là Lê Giang treo thực đơn lên vách tường, sau đó châm pháo báo hiệu cửa hàng bắt đầu khai trương.‘Bùm bùm’… một trận tiếng pháo vang lên, tất cả mọi người đều biết trên con đường này có một tiệm mới khai trương.Hơn nữa nhiều ngày qua, Đường Huệ đều giúp đỡ Lê gia tuyên truyền tin tức này, vì vậy trong lúc nhất thời, ở bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người vây xem náo nhiệt“Hôm nay bản tiệm khai trương cửa hàng mới, ưu đãi giảm nửa giá cho 50 vị khách hàng đầu tiên. Mong tất cả mọi đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”Lê Giang làm xong xuôi phần việc của mình, lập tức nói những lời nữ nhi đã dạy, sau khi nói xong, hắn lập tức lau mồ hôi vừa tuôn trên trán, nhanh nhẹn trở lại trong cửa hàng.Rất nhanh chóng, trong tiệm đã đón được ba bàn khách nhân.Lê Tường nhận ra hai vị khách đang ngồi ở bàn thứ nhất, đúng là ông chủ Bạch ở cửa hàng rượu cách vách và huynh đệ của hắn.“Lê nha đầu, bao nhiêu ngày qua nhà ngươi nấu đồ ăn vô cùng thơm bay qua cửa hàng nhà ta, khiến ta thèm mãi không thôi, hôm nay, cuối cùng chúng ta cũng được nếm thử rồi.”“Hoan nghênh hoan nghênh, ông chủ Bạch, ngươi nhìn một cái xem thích món nào trên thực đơn, ta lập tức làm cho các ngươi.”“Mang qua hai chén mì trụng dầu đi, hai ngày nay ta đã nhớ nhung món đó lắm rồi.”Lê Tường không nhịn cười, lập tức gật đầu đồng ý rồi bước vào phòng bếp.Bột mì đã làm xong từ lâu, Lê Tường tay chân lanh lẹ nhồi lại lần nữa rồi cắt bột ra, lúc này nương đã đun nước sôi, biểu tỷ cũng chuẩn bị tốt phối liệu rồi.Chờ tới khi mì sợi chín, nàng lập tức tưới dầu lên trên, mùi hương thơm ngào ngạt kia lập tức truyền ra ngoài.Món ăn của bàn thứ nhất đã chuẩn bị xong.Ông chủ Bạch tỏ ra vô cùng dễ chịu, hắn vừa ăn vừa khen không tiếc lời. Cũng nhờ một màn này, những vị khách nhân khác vẫn còn do dự, lập tức không thèm suy nghĩ thêm nữa, gọi ngay mấy bát mì trụng dầu để thưởng thức.

Chương 131