“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…
Chương 193
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… “Từ khi tiểu tiếu gia được đại lão gia mang từ bên ngoài trở về, đã chuyển qua sống cùng lão gia, vì vậy ngài ấy là người thân cận nhất của phu nhân. Sau khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia cũng được lão quản gia mang theo, chủ tử cũng bỏ không ít công sức ra giáo dưỡng ngài ấy. Mấy năm nay tiểu thiếu gia và phu nhân vẫn thường xuyên lui tới, quan hệ không tồi đâu.”Lê Tường: “……”Người một nhà này thật kỳ quáiLiễu đại lão gia kia đưa nhi tử của mình cho lão gia nhà hắn nuôi cũng là chuyện bình thường, nhưng khi lão gia nhà hắn mất, lại tiếp tục đưa nhi tử của mình cho quản gia và muội phu có quan hệ không tốt với mình nuôi dưỡng, đúng là một người có hành vi kỳ quái, thậm chí có thể nói là hơi lập dị.Chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ muốn nuôi dạy nhi tử của chính mình ư?Chẳng qua nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Lê Tường không đi hỏi Thanh Chi làm gì, hỏi nhiều quá sẽ gây nên cảm giác mình hơi nhiều chuyện.“Phu nhân muốn ngày mốt ta tới Liễu phủ làm bàn tiệc ư? Giữa trưa hay là buổi tối?”Thanh Chi lắc đầu: “Không phải Liễu phủ, là Liễu trạch của tiểu thiếu gia. Đại khái là giờ Dậu (5 giờ chiều) thì ngươi qua, khi nào làm xong việc, ta sẽ đưa ngươi về nhà.”Lê Tường: “……”Kỳ kỳ quái quái……Xem ra quan hệ giữa Liễu thiếu gia này và đại lão gia cũng không ra gì, nhi tử thành thân còn muốn mời tiệc rượu ở nơi khác. Đúng là nước trong này sâu lắm, không nhảy xuống được đâu.Nàng chỉ thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nhận lời. Khoảng 5 giờ chiều cũng là lúc cửa hàng nhà nàng sắp đóng cửa rồi, đến lúc đó chỉ cần một mình biểu tỷ cũng được.Lại nói, chuyện làm bàn tiệc này không hề khó, thêm nữa phu nhân đã mở miệng nhờ, nàng đành phải nể mặt nàng ấy. Với lại, nàng cũng khá tò mò, rốt cuộc nhà phú hào số một số hai thành An Lăng sẽ có dáng vẻ như thế nào.“Thanh Chi tỷ tỷ, ta đồng ý chuyện này. Đến lúc đó ngươi cứ qua đón ta là được. Đúng rồi, nếu đã mời ta tới làm tiệc tối vậy để ta chọn nguyên liệu nấu ăn và thực đơn nhé.”“Biết rồi, lúc quay về ta sẽ nói với phu nhân, đêm nay ngươi cứ suy nghĩ món ăn đi, ngày mai ta qua ghi chép lại.”Lê Tường gật gật đầu, tiễn nàng ấy ra ngoài, sau đó quay đầu lại nói một tiếng với người trong nhà.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-193.html.]Lê Giang đã ghi tạc trong lòng. Hắn thầm tính toán, ba ngày sau nhất định phải đi mua nhiều vải một chút, áo bông mùa đông của nhà bọn họ vẫn chưa sắp xếp xong đâu.“Biểu muội, một mình ngươi đi được không?”Quan Thúy Nhi hỏi câu này chỉ thuần tuý là quan tâm, bởi vì nàng ấy nghe nói mỗi khi đầu bếp đi làm bàn tiệc nhất định phải dẫn theo đệ tử phụ giúp.Biểu muội hay làm những món ăn mới lạ, cần rất nhiều loại gia vị, phối liệu, chỉ sợ không có người để cho nàng sai khiến, phải dùng tới người làm trong phủ, nhưng những người làm trong phủ kia chưa chắc đã khiến biểu muội hài lòng.Câu hỏi của nàng ấy ngược lại cũng tương đương như một lời nhắc nhở Lê Tường.Vốn dĩ nàng đang tính toán một mình qua bên đó, còn để biểu tỷ ở lại cửa hàng làm chút thức ăn. Nhưng hiện tại xem ra, đóng cửa sớm một chút thì hơn.Biểu tỷ đã theo nàng học nấu ăn trong một khoảng thời gian khá dài, lần này có nàng ấy phối hợp, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn một chút.Chẳng qua……“Biểu tỷ, nếu ta mang ngươi đi, ngươi có sợ hãi hay không?”Tính tình biểu tỷ chẳng khác gì con thỏ nhỏ, đụng chút là sợ hãi, nàng khá lo lắng về vấn đề này.“Sẽ không, có ngươi ở đó, ta sợ hãi cái gì?”Quan Thúy Nhi trả lời cực kỳ dứt khoát, còn bày ra bộ dáng ta không sợ gì cả.Kết quả……Xẩm tối ba ngày sau, hai người vừa bước xuống xe ngựa, đã chạm phải bức tường rào xa ngút tầm mắt, lại cao không nhìn thấy biên giới bao kín bên ngoài Liễu trạch.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… “Từ khi tiểu tiếu gia được đại lão gia mang từ bên ngoài trở về, đã chuyển qua sống cùng lão gia, vì vậy ngài ấy là người thân cận nhất của phu nhân. Sau khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia cũng được lão quản gia mang theo, chủ tử cũng bỏ không ít công sức ra giáo dưỡng ngài ấy. Mấy năm nay tiểu thiếu gia và phu nhân vẫn thường xuyên lui tới, quan hệ không tồi đâu.”Lê Tường: “……”Người một nhà này thật kỳ quáiLiễu đại lão gia kia đưa nhi tử của mình cho lão gia nhà hắn nuôi cũng là chuyện bình thường, nhưng khi lão gia nhà hắn mất, lại tiếp tục đưa nhi tử của mình cho quản gia và muội phu có quan hệ không tốt với mình nuôi dưỡng, đúng là một người có hành vi kỳ quái, thậm chí có thể nói là hơi lập dị.Chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ muốn nuôi dạy nhi tử của chính mình ư?Chẳng qua nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Lê Tường không đi hỏi Thanh Chi làm gì, hỏi nhiều quá sẽ gây nên cảm giác mình hơi nhiều chuyện.“Phu nhân muốn ngày mốt ta tới Liễu phủ làm bàn tiệc ư? Giữa trưa hay là buổi tối?”Thanh Chi lắc đầu: “Không phải Liễu phủ, là Liễu trạch của tiểu thiếu gia. Đại khái là giờ Dậu (5 giờ chiều) thì ngươi qua, khi nào làm xong việc, ta sẽ đưa ngươi về nhà.”Lê Tường: “……”Kỳ kỳ quái quái……Xem ra quan hệ giữa Liễu thiếu gia này và đại lão gia cũng không ra gì, nhi tử thành thân còn muốn mời tiệc rượu ở nơi khác. Đúng là nước trong này sâu lắm, không nhảy xuống được đâu.Nàng chỉ thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nhận lời. Khoảng 5 giờ chiều cũng là lúc cửa hàng nhà nàng sắp đóng cửa rồi, đến lúc đó chỉ cần một mình biểu tỷ cũng được.Lại nói, chuyện làm bàn tiệc này không hề khó, thêm nữa phu nhân đã mở miệng nhờ, nàng đành phải nể mặt nàng ấy. Với lại, nàng cũng khá tò mò, rốt cuộc nhà phú hào số một số hai thành An Lăng sẽ có dáng vẻ như thế nào.“Thanh Chi tỷ tỷ, ta đồng ý chuyện này. Đến lúc đó ngươi cứ qua đón ta là được. Đúng rồi, nếu đã mời ta tới làm tiệc tối vậy để ta chọn nguyên liệu nấu ăn và thực đơn nhé.”“Biết rồi, lúc quay về ta sẽ nói với phu nhân, đêm nay ngươi cứ suy nghĩ món ăn đi, ngày mai ta qua ghi chép lại.”Lê Tường gật gật đầu, tiễn nàng ấy ra ngoài, sau đó quay đầu lại nói một tiếng với người trong nhà.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-193.html.]Lê Giang đã ghi tạc trong lòng. Hắn thầm tính toán, ba ngày sau nhất định phải đi mua nhiều vải một chút, áo bông mùa đông của nhà bọn họ vẫn chưa sắp xếp xong đâu.“Biểu muội, một mình ngươi đi được không?”Quan Thúy Nhi hỏi câu này chỉ thuần tuý là quan tâm, bởi vì nàng ấy nghe nói mỗi khi đầu bếp đi làm bàn tiệc nhất định phải dẫn theo đệ tử phụ giúp.Biểu muội hay làm những món ăn mới lạ, cần rất nhiều loại gia vị, phối liệu, chỉ sợ không có người để cho nàng sai khiến, phải dùng tới người làm trong phủ, nhưng những người làm trong phủ kia chưa chắc đã khiến biểu muội hài lòng.Câu hỏi của nàng ấy ngược lại cũng tương đương như một lời nhắc nhở Lê Tường.Vốn dĩ nàng đang tính toán một mình qua bên đó, còn để biểu tỷ ở lại cửa hàng làm chút thức ăn. Nhưng hiện tại xem ra, đóng cửa sớm một chút thì hơn.Biểu tỷ đã theo nàng học nấu ăn trong một khoảng thời gian khá dài, lần này có nàng ấy phối hợp, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn một chút.Chẳng qua……“Biểu tỷ, nếu ta mang ngươi đi, ngươi có sợ hãi hay không?”Tính tình biểu tỷ chẳng khác gì con thỏ nhỏ, đụng chút là sợ hãi, nàng khá lo lắng về vấn đề này.“Sẽ không, có ngươi ở đó, ta sợ hãi cái gì?”Quan Thúy Nhi trả lời cực kỳ dứt khoát, còn bày ra bộ dáng ta không sợ gì cả.Kết quả……Xẩm tối ba ngày sau, hai người vừa bước xuống xe ngựa, đã chạm phải bức tường rào xa ngút tầm mắt, lại cao không nhìn thấy biên giới bao kín bên ngoài Liễu trạch.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… “Từ khi tiểu tiếu gia được đại lão gia mang từ bên ngoài trở về, đã chuyển qua sống cùng lão gia, vì vậy ngài ấy là người thân cận nhất của phu nhân. Sau khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia cũng được lão quản gia mang theo, chủ tử cũng bỏ không ít công sức ra giáo dưỡng ngài ấy. Mấy năm nay tiểu thiếu gia và phu nhân vẫn thường xuyên lui tới, quan hệ không tồi đâu.”Lê Tường: “……”Người một nhà này thật kỳ quáiLiễu đại lão gia kia đưa nhi tử của mình cho lão gia nhà hắn nuôi cũng là chuyện bình thường, nhưng khi lão gia nhà hắn mất, lại tiếp tục đưa nhi tử của mình cho quản gia và muội phu có quan hệ không tốt với mình nuôi dưỡng, đúng là một người có hành vi kỳ quái, thậm chí có thể nói là hơi lập dị.Chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ muốn nuôi dạy nhi tử của chính mình ư?Chẳng qua nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Lê Tường không đi hỏi Thanh Chi làm gì, hỏi nhiều quá sẽ gây nên cảm giác mình hơi nhiều chuyện.“Phu nhân muốn ngày mốt ta tới Liễu phủ làm bàn tiệc ư? Giữa trưa hay là buổi tối?”Thanh Chi lắc đầu: “Không phải Liễu phủ, là Liễu trạch của tiểu thiếu gia. Đại khái là giờ Dậu (5 giờ chiều) thì ngươi qua, khi nào làm xong việc, ta sẽ đưa ngươi về nhà.”Lê Tường: “……”Kỳ kỳ quái quái……Xem ra quan hệ giữa Liễu thiếu gia này và đại lão gia cũng không ra gì, nhi tử thành thân còn muốn mời tiệc rượu ở nơi khác. Đúng là nước trong này sâu lắm, không nhảy xuống được đâu.Nàng chỉ thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nhận lời. Khoảng 5 giờ chiều cũng là lúc cửa hàng nhà nàng sắp đóng cửa rồi, đến lúc đó chỉ cần một mình biểu tỷ cũng được.Lại nói, chuyện làm bàn tiệc này không hề khó, thêm nữa phu nhân đã mở miệng nhờ, nàng đành phải nể mặt nàng ấy. Với lại, nàng cũng khá tò mò, rốt cuộc nhà phú hào số một số hai thành An Lăng sẽ có dáng vẻ như thế nào.“Thanh Chi tỷ tỷ, ta đồng ý chuyện này. Đến lúc đó ngươi cứ qua đón ta là được. Đúng rồi, nếu đã mời ta tới làm tiệc tối vậy để ta chọn nguyên liệu nấu ăn và thực đơn nhé.”“Biết rồi, lúc quay về ta sẽ nói với phu nhân, đêm nay ngươi cứ suy nghĩ món ăn đi, ngày mai ta qua ghi chép lại.”Lê Tường gật gật đầu, tiễn nàng ấy ra ngoài, sau đó quay đầu lại nói một tiếng với người trong nhà.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-193.html.]Lê Giang đã ghi tạc trong lòng. Hắn thầm tính toán, ba ngày sau nhất định phải đi mua nhiều vải một chút, áo bông mùa đông của nhà bọn họ vẫn chưa sắp xếp xong đâu.“Biểu muội, một mình ngươi đi được không?”Quan Thúy Nhi hỏi câu này chỉ thuần tuý là quan tâm, bởi vì nàng ấy nghe nói mỗi khi đầu bếp đi làm bàn tiệc nhất định phải dẫn theo đệ tử phụ giúp.Biểu muội hay làm những món ăn mới lạ, cần rất nhiều loại gia vị, phối liệu, chỉ sợ không có người để cho nàng sai khiến, phải dùng tới người làm trong phủ, nhưng những người làm trong phủ kia chưa chắc đã khiến biểu muội hài lòng.Câu hỏi của nàng ấy ngược lại cũng tương đương như một lời nhắc nhở Lê Tường.Vốn dĩ nàng đang tính toán một mình qua bên đó, còn để biểu tỷ ở lại cửa hàng làm chút thức ăn. Nhưng hiện tại xem ra, đóng cửa sớm một chút thì hơn.Biểu tỷ đã theo nàng học nấu ăn trong một khoảng thời gian khá dài, lần này có nàng ấy phối hợp, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn một chút.Chẳng qua……“Biểu tỷ, nếu ta mang ngươi đi, ngươi có sợ hãi hay không?”Tính tình biểu tỷ chẳng khác gì con thỏ nhỏ, đụng chút là sợ hãi, nàng khá lo lắng về vấn đề này.“Sẽ không, có ngươi ở đó, ta sợ hãi cái gì?”Quan Thúy Nhi trả lời cực kỳ dứt khoát, còn bày ra bộ dáng ta không sợ gì cả.Kết quả……Xẩm tối ba ngày sau, hai người vừa bước xuống xe ngựa, đã chạm phải bức tường rào xa ngút tầm mắt, lại cao không nhìn thấy biên giới bao kín bên ngoài Liễu trạch.