“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…
Chương 258
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Sau khi lau sạch sẽ mọi thứ, hắn mới vội vàng xào nước màu hơn một trăm cân thịt hầm cần phải giao vào sáng mai, lại thêm nước chát vào trong nồi.Mỗi lần sau khi hắn hoàn tất những phần việc này, cũng là lúc Thuý Nhi đưa cơm tới, hai người cũng có nhiều thời gian để nói không ít chuyện.Chờ cơm nước xong, Thuý Nhi cũng được Quan Phúc đưa về, còn Lạc Trạch lại ngoan ngoãn cài then cửa sau đó rửa mặt lên giường ngủ sớm một chút.Trời dần dần tối, ba người trong cửa hàng nhỏ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say, đúng lúc này một thanh chuỷ thủ nhẹ nhàng len vào khoảng hở phía sau cửa bếp, từ từ tiến sâu vào bên trong, cũng không biết người bên ngoài kia đẩy như thế nào, chỉ thấy then cửa lay vài cái đã mở ra.Trong đêm tối im ắng, một thanh âm cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, hiển nhiên thanh âm này rất lớn. Người dẫn đầu kia im lặng một hồi, chờ tới khi xác định không có chuyện gì khác thường, hắn mới dám tiếp tục tìm tòi thứ mình cần ở đằng sau bếp.Lần theo mùi vị, rất nhanh sau đó, bọn họ đã tìm thấy mục tiêu của mình, nhưng ngay khi bọn họ mở nắp nồi tìm phối liệu, Lạc Trạch đã tỉnh lại. Lạc Trạch rất rõ ràng hương vị của thịt hầm trong nồi, nhưng tại sao lại thơm sực nức như vậy?Hắn chưa mò xuống giường đã lấy tay sờ thấy đá đánh lửa, sau đó dứt khoát châm đèn dầu. Ngay khi hắn vén mành lên, đã đối mặt với người vừa chui ra từ phòng bếp.“Các ngươi là ai!”Thanh âm của Lạc Trạch quá lớn, Quan Phúc trên lầu cũng lập tức tỉnh lại, nghe thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt trên sàn gác kia, hiển nhiên Quan Phúc đã rời giường đi xuống dưới.Trong tay hai nam nhân đang nắm chặt cái bao, không cần suy nghĩ gì nữa, lập tức muốn chạy ra bên ngoài, nhưng Lạc Trạch đâu thể cho bọn họ rời đi như vậy, hắn trực tiếp tiến lên ngăn cản hai người đó.“Tiểu tử thúi cút ngay!”“Các ngươi mau bỏ đồ của chúng ta xuống!”Lạc Trạch gắt gao túm chặt lưng quần hai người đó rồi kéo về phía nhà bếp. Ở bên ngoài Quan Phúc cũng ngăn cản không cho hai người đó đi.Trong lúc nhốn nháo, không biết là tên nào hạ đao, chỉ thấy nháy mắt sau trên cánh tay Lạc Trạch đã đầy máu.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-258.html.]“Không muốn c.h.ế.t thì buông ngay ra cho ta!”“A, ngươi cho rằng tiểu gia ta sợ c.h.ế.t ư? Tiểu gia ta là kẻ cô đơn, cái gì cũng sợ nhưng lại không sợ chết! Có bản lĩnh, ngươi cứ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta xem nào!”Lạc Trạch giống như không cảm giác được đau đớn, hai chân hắn kẹp một người trong đó rồi dùng sức ném tên kia ngã lăn ra trên mặt đất, tiếp theo cả người thuận thế đè lên, gắt gao nhất quyết không bỏMột người còn lại đang dây dưa với Quan Phúc.Tuy Quan Phúc không có võ, nhưng một thân sức lực của hắn không phải ăn chay. Hơn nữa người đang dây dưa cùng hắn lại không mang theo vũ khí, vì vậy rất nhanh sau đó đối phương đã bị hắn khống chế rồi đánh cho hôn mê bất tỉnh.Xử lý xong người này, hắn vội vàng chạy nhanh qua giúp Lạc Trạch. Trong bóng đêm ai cũng không nhìn thấy ai, hắn chỉ có thể vừa nói chuyện với Lạc Trạch vừa phán đoán vị trí của bọn họ.Bởi vì người kia đã bị Lạc Trạch gắt gao thít chặt, Quan Phúc xông lên cũng tiện hơn nhiều. Hắn cởi quần áo, trói luôn cái tay cầm d.a.o của tên kia lại, không cho tên kia có cơ hội uy hiếp.Khi xử lý xong hai người, cả Quan Phúc và Lạc Trạch đều mệt mỏi vô cùng, lúc này mới có thời gian trở lại phòng bếp mang đèn dầu ra. Nhưng ngay lúc đó, cơ hồ cả người Quan Phúc đã bị dọa choáng váng.Bởi vì đầy mặt đất đều là máu!!“Phúc, Phúc tử, Phúc tử thúc, dường như ta có chút choáng váng……”“Này! A Trạch!”Quan Phúc hoang mang vội vàng đưa Lạc Trạch lên giường, lại xé quần áo Lạc Trạch ra kiểm tra, chỉ thấy vết d.a.o trên cánh tay đối phương vẫn đang chảy máu. Nhất định phải cầm m.á.u mới được!
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Sau khi lau sạch sẽ mọi thứ, hắn mới vội vàng xào nước màu hơn một trăm cân thịt hầm cần phải giao vào sáng mai, lại thêm nước chát vào trong nồi.Mỗi lần sau khi hắn hoàn tất những phần việc này, cũng là lúc Thuý Nhi đưa cơm tới, hai người cũng có nhiều thời gian để nói không ít chuyện.Chờ cơm nước xong, Thuý Nhi cũng được Quan Phúc đưa về, còn Lạc Trạch lại ngoan ngoãn cài then cửa sau đó rửa mặt lên giường ngủ sớm một chút.Trời dần dần tối, ba người trong cửa hàng nhỏ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say, đúng lúc này một thanh chuỷ thủ nhẹ nhàng len vào khoảng hở phía sau cửa bếp, từ từ tiến sâu vào bên trong, cũng không biết người bên ngoài kia đẩy như thế nào, chỉ thấy then cửa lay vài cái đã mở ra.Trong đêm tối im ắng, một thanh âm cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, hiển nhiên thanh âm này rất lớn. Người dẫn đầu kia im lặng một hồi, chờ tới khi xác định không có chuyện gì khác thường, hắn mới dám tiếp tục tìm tòi thứ mình cần ở đằng sau bếp.Lần theo mùi vị, rất nhanh sau đó, bọn họ đã tìm thấy mục tiêu của mình, nhưng ngay khi bọn họ mở nắp nồi tìm phối liệu, Lạc Trạch đã tỉnh lại. Lạc Trạch rất rõ ràng hương vị của thịt hầm trong nồi, nhưng tại sao lại thơm sực nức như vậy?Hắn chưa mò xuống giường đã lấy tay sờ thấy đá đánh lửa, sau đó dứt khoát châm đèn dầu. Ngay khi hắn vén mành lên, đã đối mặt với người vừa chui ra từ phòng bếp.“Các ngươi là ai!”Thanh âm của Lạc Trạch quá lớn, Quan Phúc trên lầu cũng lập tức tỉnh lại, nghe thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt trên sàn gác kia, hiển nhiên Quan Phúc đã rời giường đi xuống dưới.Trong tay hai nam nhân đang nắm chặt cái bao, không cần suy nghĩ gì nữa, lập tức muốn chạy ra bên ngoài, nhưng Lạc Trạch đâu thể cho bọn họ rời đi như vậy, hắn trực tiếp tiến lên ngăn cản hai người đó.“Tiểu tử thúi cút ngay!”“Các ngươi mau bỏ đồ của chúng ta xuống!”Lạc Trạch gắt gao túm chặt lưng quần hai người đó rồi kéo về phía nhà bếp. Ở bên ngoài Quan Phúc cũng ngăn cản không cho hai người đó đi.Trong lúc nhốn nháo, không biết là tên nào hạ đao, chỉ thấy nháy mắt sau trên cánh tay Lạc Trạch đã đầy máu.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-258.html.]“Không muốn c.h.ế.t thì buông ngay ra cho ta!”“A, ngươi cho rằng tiểu gia ta sợ c.h.ế.t ư? Tiểu gia ta là kẻ cô đơn, cái gì cũng sợ nhưng lại không sợ chết! Có bản lĩnh, ngươi cứ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta xem nào!”Lạc Trạch giống như không cảm giác được đau đớn, hai chân hắn kẹp một người trong đó rồi dùng sức ném tên kia ngã lăn ra trên mặt đất, tiếp theo cả người thuận thế đè lên, gắt gao nhất quyết không bỏMột người còn lại đang dây dưa với Quan Phúc.Tuy Quan Phúc không có võ, nhưng một thân sức lực của hắn không phải ăn chay. Hơn nữa người đang dây dưa cùng hắn lại không mang theo vũ khí, vì vậy rất nhanh sau đó đối phương đã bị hắn khống chế rồi đánh cho hôn mê bất tỉnh.Xử lý xong người này, hắn vội vàng chạy nhanh qua giúp Lạc Trạch. Trong bóng đêm ai cũng không nhìn thấy ai, hắn chỉ có thể vừa nói chuyện với Lạc Trạch vừa phán đoán vị trí của bọn họ.Bởi vì người kia đã bị Lạc Trạch gắt gao thít chặt, Quan Phúc xông lên cũng tiện hơn nhiều. Hắn cởi quần áo, trói luôn cái tay cầm d.a.o của tên kia lại, không cho tên kia có cơ hội uy hiếp.Khi xử lý xong hai người, cả Quan Phúc và Lạc Trạch đều mệt mỏi vô cùng, lúc này mới có thời gian trở lại phòng bếp mang đèn dầu ra. Nhưng ngay lúc đó, cơ hồ cả người Quan Phúc đã bị dọa choáng váng.Bởi vì đầy mặt đất đều là máu!!“Phúc, Phúc tử, Phúc tử thúc, dường như ta có chút choáng váng……”“Này! A Trạch!”Quan Phúc hoang mang vội vàng đưa Lạc Trạch lên giường, lại xé quần áo Lạc Trạch ra kiểm tra, chỉ thấy vết d.a.o trên cánh tay đối phương vẫn đang chảy máu. Nhất định phải cầm m.á.u mới được!
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Sau khi lau sạch sẽ mọi thứ, hắn mới vội vàng xào nước màu hơn một trăm cân thịt hầm cần phải giao vào sáng mai, lại thêm nước chát vào trong nồi.Mỗi lần sau khi hắn hoàn tất những phần việc này, cũng là lúc Thuý Nhi đưa cơm tới, hai người cũng có nhiều thời gian để nói không ít chuyện.Chờ cơm nước xong, Thuý Nhi cũng được Quan Phúc đưa về, còn Lạc Trạch lại ngoan ngoãn cài then cửa sau đó rửa mặt lên giường ngủ sớm một chút.Trời dần dần tối, ba người trong cửa hàng nhỏ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say, đúng lúc này một thanh chuỷ thủ nhẹ nhàng len vào khoảng hở phía sau cửa bếp, từ từ tiến sâu vào bên trong, cũng không biết người bên ngoài kia đẩy như thế nào, chỉ thấy then cửa lay vài cái đã mở ra.Trong đêm tối im ắng, một thanh âm cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, hiển nhiên thanh âm này rất lớn. Người dẫn đầu kia im lặng một hồi, chờ tới khi xác định không có chuyện gì khác thường, hắn mới dám tiếp tục tìm tòi thứ mình cần ở đằng sau bếp.Lần theo mùi vị, rất nhanh sau đó, bọn họ đã tìm thấy mục tiêu của mình, nhưng ngay khi bọn họ mở nắp nồi tìm phối liệu, Lạc Trạch đã tỉnh lại. Lạc Trạch rất rõ ràng hương vị của thịt hầm trong nồi, nhưng tại sao lại thơm sực nức như vậy?Hắn chưa mò xuống giường đã lấy tay sờ thấy đá đánh lửa, sau đó dứt khoát châm đèn dầu. Ngay khi hắn vén mành lên, đã đối mặt với người vừa chui ra từ phòng bếp.“Các ngươi là ai!”Thanh âm của Lạc Trạch quá lớn, Quan Phúc trên lầu cũng lập tức tỉnh lại, nghe thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt trên sàn gác kia, hiển nhiên Quan Phúc đã rời giường đi xuống dưới.Trong tay hai nam nhân đang nắm chặt cái bao, không cần suy nghĩ gì nữa, lập tức muốn chạy ra bên ngoài, nhưng Lạc Trạch đâu thể cho bọn họ rời đi như vậy, hắn trực tiếp tiến lên ngăn cản hai người đó.“Tiểu tử thúi cút ngay!”“Các ngươi mau bỏ đồ của chúng ta xuống!”Lạc Trạch gắt gao túm chặt lưng quần hai người đó rồi kéo về phía nhà bếp. Ở bên ngoài Quan Phúc cũng ngăn cản không cho hai người đó đi.Trong lúc nhốn nháo, không biết là tên nào hạ đao, chỉ thấy nháy mắt sau trên cánh tay Lạc Trạch đã đầy máu.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-258.html.]“Không muốn c.h.ế.t thì buông ngay ra cho ta!”“A, ngươi cho rằng tiểu gia ta sợ c.h.ế.t ư? Tiểu gia ta là kẻ cô đơn, cái gì cũng sợ nhưng lại không sợ chết! Có bản lĩnh, ngươi cứ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta xem nào!”Lạc Trạch giống như không cảm giác được đau đớn, hai chân hắn kẹp một người trong đó rồi dùng sức ném tên kia ngã lăn ra trên mặt đất, tiếp theo cả người thuận thế đè lên, gắt gao nhất quyết không bỏMột người còn lại đang dây dưa với Quan Phúc.Tuy Quan Phúc không có võ, nhưng một thân sức lực của hắn không phải ăn chay. Hơn nữa người đang dây dưa cùng hắn lại không mang theo vũ khí, vì vậy rất nhanh sau đó đối phương đã bị hắn khống chế rồi đánh cho hôn mê bất tỉnh.Xử lý xong người này, hắn vội vàng chạy nhanh qua giúp Lạc Trạch. Trong bóng đêm ai cũng không nhìn thấy ai, hắn chỉ có thể vừa nói chuyện với Lạc Trạch vừa phán đoán vị trí của bọn họ.Bởi vì người kia đã bị Lạc Trạch gắt gao thít chặt, Quan Phúc xông lên cũng tiện hơn nhiều. Hắn cởi quần áo, trói luôn cái tay cầm d.a.o của tên kia lại, không cho tên kia có cơ hội uy hiếp.Khi xử lý xong hai người, cả Quan Phúc và Lạc Trạch đều mệt mỏi vô cùng, lúc này mới có thời gian trở lại phòng bếp mang đèn dầu ra. Nhưng ngay lúc đó, cơ hồ cả người Quan Phúc đã bị dọa choáng váng.Bởi vì đầy mặt đất đều là máu!!“Phúc, Phúc tử, Phúc tử thúc, dường như ta có chút choáng váng……”“Này! A Trạch!”Quan Phúc hoang mang vội vàng đưa Lạc Trạch lên giường, lại xé quần áo Lạc Trạch ra kiểm tra, chỉ thấy vết d.a.o trên cánh tay đối phương vẫn đang chảy máu. Nhất định phải cầm m.á.u mới được!