“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…

Chương 368

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Đột nhiên lúc này, Quan thị trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Mặc kệ nàng nói cái gì, bà cũng không cho nàng tới tửu lâu nữa.Bởi vậy sau khi hai mẫu nữ rời khỏi Chu Thị Mộc Tài Hành, đã lên bè về nhà. Cũng không biết có phải ngồi trên bè trúc bị gió thổi hay không mà đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.Có điều hiện giờ nàng không còn choáng váng, không còn buồn ngủ nữa, nhưng lại chuyển qua hắt xì, ch ảy nước mũi liên tục.May mắn trên người nàng có sẵn khăn, nên mới không suy sụp tới tình trạng phải lấy tay áo đi lau mũi.Chẳng qua, nhắc tới chuyện bị cảm này, Lê Tường cứ cảm thấy bản thân mình không quá thích hợp. Theo nàng suy nghĩ, thể chất của nàng không nên kém như vậy, chỉ nằm trên giường không đắp chăn có non nửa canh giờ đã cảm lạnh rồi?Nàng nghĩ mình nên bớt thời giờ đi tìm lang trung bắt mạch xem sao.“Tương Nhi, ngươi ngâm đậu nành cả đêm, bây giờ chúng nó trương lên rồi, một chậu không đủ để đựng nữa. Ngươi muốn dùng nó làm cái gì vậy?”“Ta còn có thể làm cái gì được? Đương nhiên là làm món ăn ngon rồi.”Lê Tường nhìn đám hạt đậu nành được ngâm trương lên, lập tức tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.Nàng trực tiếp vén tay áo lên, mang đá nghiền đang bị một đống thứ chất lên trên, ra ngoài rửa sạch. Lại lấy nước sôi rửa sạch hai lần nữa.Bởi vì chọn những hạt đậu còn nguyên từ trong hai túi đậu cũ, cho nên tối hôm qua ngâm không được nhiều lắm, chỉ đầy một chậu thôi.Một mình Lê Tường từ từ nghiền đậu nành ra, chờ tới khi tiệm đóng cửa, nàng đã nghiền hết chậu đậu nành.Thành quả là hai thùng sữa đậu nành trắng bóng, chỉ nhìn thôi trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ.Có điều, trước kia nàng chỉ mua đậu hũ sẵn, hoặc là dùng nước chát làm ra, chưa từng dùng thạch cao và nước làm đậu hũ bao giờ. Nàng chỉ biết cần phải nung chín thạch cao sống sau đó mài nó thành bột hoà vào nước. Nhưng nàng lại không biết nên nung bao lâu.Cứ thử xem sao.Lê Tường lên lầu mang hai miếng băng gạc sạch sẽ mang xuống, lại dùng nước sôi rửa sạch sẽ, sau đó nàng mới đưa cho hai tỷ muội Đào Tử mỗi người kéo một đầu, bên dưới đặt một cái chậu sạch sẽ, tiếp theo mới rót sữa đậu nành vừa nghiền xong vào.Chỉ cần biểu tỷ và hai tỷ muội Đào Tử là đủ để xử lý chuyện lọc sữa đậu nành rồi, Lê Tường không cần quan tâm tới bên đó nữa, nàng qua cầm một khối thạch cao sống thật to ra gõ nó thành những khối nhỏ hơn, lại phân biệt cầm từng khối nhỏ đi làm thực nghiệm.Nơi này không có đồng hồ, nàng chỉ có thể dựa vào mình đếm số để ước lượng thời gian, một khối nung năm phút, một khối nung mười phút, một khối nung hai mươi phút, khối cuối cùng được nung tới 30 phút.Chờ khi bốn khối đều nung xong rồi, sữa đậu nành cũng được lọc xong, đổ đầy vào ba nồi sắt, tới khu đun sôi sữa đậu nành, lập tức cả phòng bếp tràn ngập hương đậu.“Thứ này được làm từ đậu nành ư……”Từ nhỏ đến lớn, Quan Thúy Nhi đã ăn biết bao nhiêu đậu nành rồi, nhưng nàng ấy chưa từng thấy ai nghiền đậu nành ra rồi đun sôi như biểu muội.“Biểu muội, đun sôi nước này lên có uống được không?”“Đương nhiên là có thể.”Sữa đậu nành siêu cấp dinh dưỡng đó nha. Ai… đã lâu lắm rồi nàng chưa được thưởng thức.Chờ sau khi sữa đậu nành trong nồi sôi trào được vài lần, Lê Tường trực tiếp dùng cái chậu gốm múc một ít sữa đậu nành từ trong nồi ra, lại bỏ một chút đường trắng vào đó khuấy đều lên. Tiếp theo nàng rót cho mỗi người một chút, nếm thử hương vị mới mẻ.Hai tỷ muội Đào Tử bưng chén sữa đậu nành lên uống, ngon tới mức đôi mắt đều nheo lại.“Quá ngọt, quá thơm!”“Uống ngon!”Cả nhà đều đánh giá món này rất ngon.Lê Tường cũng uống một chén, mùi sữa đậu nành này thơm hơn sữa đậu nành hiện đại nhiều lắm, đúng là uống ngon thật.

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Đột nhiên lúc này, Quan thị trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Mặc kệ nàng nói cái gì, bà cũng không cho nàng tới tửu lâu nữa.Bởi vậy sau khi hai mẫu nữ rời khỏi Chu Thị Mộc Tài Hành, đã lên bè về nhà. Cũng không biết có phải ngồi trên bè trúc bị gió thổi hay không mà đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.Có điều hiện giờ nàng không còn choáng váng, không còn buồn ngủ nữa, nhưng lại chuyển qua hắt xì, ch ảy nước mũi liên tục.May mắn trên người nàng có sẵn khăn, nên mới không suy sụp tới tình trạng phải lấy tay áo đi lau mũi.Chẳng qua, nhắc tới chuyện bị cảm này, Lê Tường cứ cảm thấy bản thân mình không quá thích hợp. Theo nàng suy nghĩ, thể chất của nàng không nên kém như vậy, chỉ nằm trên giường không đắp chăn có non nửa canh giờ đã cảm lạnh rồi?Nàng nghĩ mình nên bớt thời giờ đi tìm lang trung bắt mạch xem sao.“Tương Nhi, ngươi ngâm đậu nành cả đêm, bây giờ chúng nó trương lên rồi, một chậu không đủ để đựng nữa. Ngươi muốn dùng nó làm cái gì vậy?”“Ta còn có thể làm cái gì được? Đương nhiên là làm món ăn ngon rồi.”Lê Tường nhìn đám hạt đậu nành được ngâm trương lên, lập tức tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.Nàng trực tiếp vén tay áo lên, mang đá nghiền đang bị một đống thứ chất lên trên, ra ngoài rửa sạch. Lại lấy nước sôi rửa sạch hai lần nữa.Bởi vì chọn những hạt đậu còn nguyên từ trong hai túi đậu cũ, cho nên tối hôm qua ngâm không được nhiều lắm, chỉ đầy một chậu thôi.Một mình Lê Tường từ từ nghiền đậu nành ra, chờ tới khi tiệm đóng cửa, nàng đã nghiền hết chậu đậu nành.Thành quả là hai thùng sữa đậu nành trắng bóng, chỉ nhìn thôi trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ.Có điều, trước kia nàng chỉ mua đậu hũ sẵn, hoặc là dùng nước chát làm ra, chưa từng dùng thạch cao và nước làm đậu hũ bao giờ. Nàng chỉ biết cần phải nung chín thạch cao sống sau đó mài nó thành bột hoà vào nước. Nhưng nàng lại không biết nên nung bao lâu.Cứ thử xem sao.Lê Tường lên lầu mang hai miếng băng gạc sạch sẽ mang xuống, lại dùng nước sôi rửa sạch sẽ, sau đó nàng mới đưa cho hai tỷ muội Đào Tử mỗi người kéo một đầu, bên dưới đặt một cái chậu sạch sẽ, tiếp theo mới rót sữa đậu nành vừa nghiền xong vào.Chỉ cần biểu tỷ và hai tỷ muội Đào Tử là đủ để xử lý chuyện lọc sữa đậu nành rồi, Lê Tường không cần quan tâm tới bên đó nữa, nàng qua cầm một khối thạch cao sống thật to ra gõ nó thành những khối nhỏ hơn, lại phân biệt cầm từng khối nhỏ đi làm thực nghiệm.Nơi này không có đồng hồ, nàng chỉ có thể dựa vào mình đếm số để ước lượng thời gian, một khối nung năm phút, một khối nung mười phút, một khối nung hai mươi phút, khối cuối cùng được nung tới 30 phút.Chờ khi bốn khối đều nung xong rồi, sữa đậu nành cũng được lọc xong, đổ đầy vào ba nồi sắt, tới khu đun sôi sữa đậu nành, lập tức cả phòng bếp tràn ngập hương đậu.“Thứ này được làm từ đậu nành ư……”Từ nhỏ đến lớn, Quan Thúy Nhi đã ăn biết bao nhiêu đậu nành rồi, nhưng nàng ấy chưa từng thấy ai nghiền đậu nành ra rồi đun sôi như biểu muội.“Biểu muội, đun sôi nước này lên có uống được không?”“Đương nhiên là có thể.”Sữa đậu nành siêu cấp dinh dưỡng đó nha. Ai… đã lâu lắm rồi nàng chưa được thưởng thức.Chờ sau khi sữa đậu nành trong nồi sôi trào được vài lần, Lê Tường trực tiếp dùng cái chậu gốm múc một ít sữa đậu nành từ trong nồi ra, lại bỏ một chút đường trắng vào đó khuấy đều lên. Tiếp theo nàng rót cho mỗi người một chút, nếm thử hương vị mới mẻ.Hai tỷ muội Đào Tử bưng chén sữa đậu nành lên uống, ngon tới mức đôi mắt đều nheo lại.“Quá ngọt, quá thơm!”“Uống ngon!”Cả nhà đều đánh giá món này rất ngon.Lê Tường cũng uống một chén, mùi sữa đậu nành này thơm hơn sữa đậu nành hiện đại nhiều lắm, đúng là uống ngon thật.

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Đột nhiên lúc này, Quan thị trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Mặc kệ nàng nói cái gì, bà cũng không cho nàng tới tửu lâu nữa.Bởi vậy sau khi hai mẫu nữ rời khỏi Chu Thị Mộc Tài Hành, đã lên bè về nhà. Cũng không biết có phải ngồi trên bè trúc bị gió thổi hay không mà đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.Có điều hiện giờ nàng không còn choáng váng, không còn buồn ngủ nữa, nhưng lại chuyển qua hắt xì, ch ảy nước mũi liên tục.May mắn trên người nàng có sẵn khăn, nên mới không suy sụp tới tình trạng phải lấy tay áo đi lau mũi.Chẳng qua, nhắc tới chuyện bị cảm này, Lê Tường cứ cảm thấy bản thân mình không quá thích hợp. Theo nàng suy nghĩ, thể chất của nàng không nên kém như vậy, chỉ nằm trên giường không đắp chăn có non nửa canh giờ đã cảm lạnh rồi?Nàng nghĩ mình nên bớt thời giờ đi tìm lang trung bắt mạch xem sao.“Tương Nhi, ngươi ngâm đậu nành cả đêm, bây giờ chúng nó trương lên rồi, một chậu không đủ để đựng nữa. Ngươi muốn dùng nó làm cái gì vậy?”“Ta còn có thể làm cái gì được? Đương nhiên là làm món ăn ngon rồi.”Lê Tường nhìn đám hạt đậu nành được ngâm trương lên, lập tức tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.Nàng trực tiếp vén tay áo lên, mang đá nghiền đang bị một đống thứ chất lên trên, ra ngoài rửa sạch. Lại lấy nước sôi rửa sạch hai lần nữa.Bởi vì chọn những hạt đậu còn nguyên từ trong hai túi đậu cũ, cho nên tối hôm qua ngâm không được nhiều lắm, chỉ đầy một chậu thôi.Một mình Lê Tường từ từ nghiền đậu nành ra, chờ tới khi tiệm đóng cửa, nàng đã nghiền hết chậu đậu nành.Thành quả là hai thùng sữa đậu nành trắng bóng, chỉ nhìn thôi trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ.Có điều, trước kia nàng chỉ mua đậu hũ sẵn, hoặc là dùng nước chát làm ra, chưa từng dùng thạch cao và nước làm đậu hũ bao giờ. Nàng chỉ biết cần phải nung chín thạch cao sống sau đó mài nó thành bột hoà vào nước. Nhưng nàng lại không biết nên nung bao lâu.Cứ thử xem sao.Lê Tường lên lầu mang hai miếng băng gạc sạch sẽ mang xuống, lại dùng nước sôi rửa sạch sẽ, sau đó nàng mới đưa cho hai tỷ muội Đào Tử mỗi người kéo một đầu, bên dưới đặt một cái chậu sạch sẽ, tiếp theo mới rót sữa đậu nành vừa nghiền xong vào.Chỉ cần biểu tỷ và hai tỷ muội Đào Tử là đủ để xử lý chuyện lọc sữa đậu nành rồi, Lê Tường không cần quan tâm tới bên đó nữa, nàng qua cầm một khối thạch cao sống thật to ra gõ nó thành những khối nhỏ hơn, lại phân biệt cầm từng khối nhỏ đi làm thực nghiệm.Nơi này không có đồng hồ, nàng chỉ có thể dựa vào mình đếm số để ước lượng thời gian, một khối nung năm phút, một khối nung mười phút, một khối nung hai mươi phút, khối cuối cùng được nung tới 30 phút.Chờ khi bốn khối đều nung xong rồi, sữa đậu nành cũng được lọc xong, đổ đầy vào ba nồi sắt, tới khu đun sôi sữa đậu nành, lập tức cả phòng bếp tràn ngập hương đậu.“Thứ này được làm từ đậu nành ư……”Từ nhỏ đến lớn, Quan Thúy Nhi đã ăn biết bao nhiêu đậu nành rồi, nhưng nàng ấy chưa từng thấy ai nghiền đậu nành ra rồi đun sôi như biểu muội.“Biểu muội, đun sôi nước này lên có uống được không?”“Đương nhiên là có thể.”Sữa đậu nành siêu cấp dinh dưỡng đó nha. Ai… đã lâu lắm rồi nàng chưa được thưởng thức.Chờ sau khi sữa đậu nành trong nồi sôi trào được vài lần, Lê Tường trực tiếp dùng cái chậu gốm múc một ít sữa đậu nành từ trong nồi ra, lại bỏ một chút đường trắng vào đó khuấy đều lên. Tiếp theo nàng rót cho mỗi người một chút, nếm thử hương vị mới mẻ.Hai tỷ muội Đào Tử bưng chén sữa đậu nành lên uống, ngon tới mức đôi mắt đều nheo lại.“Quá ngọt, quá thơm!”“Uống ngon!”Cả nhà đều đánh giá món này rất ngon.Lê Tường cũng uống một chén, mùi sữa đậu nành này thơm hơn sữa đậu nành hiện đại nhiều lắm, đúng là uống ngon thật.

Chương 368