Tác giả:

Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng…

Chương 11

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Từ trước đến nay bà ấy không hề tán đồng thói "ngủ nướng" của Ôn Diệp, nhưng lần này lại không ngăn cản, thậm chí còn vui vẻ ôm đồm luôn công việc của Đào Chi, tự mình thả màn trướng cho Ôn Diệp.Ôn Diệp hài lòng nằm xuống chăn đệm mềm mại, thoải mái mà híp mắt lại, rốt cuộc cũng có thể ngủ bù một giấc rồi.Thường di nương phân phó Đào Chi chăm sóc tốt cho Ôn Diệp, sau đó ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua bếp nhỏ trong viện, thoáng thấy Vân Chi đang ở bên trong chỉ huy mọi người bận rộn.Nghĩ một lát, đi vào.Hoành Vu viện ngoài hai thiếp thân nha hoàn là Vân Chi Vân Đào ra, còn có một trù nương và ba thô sử nha hoàn.Thứ nữ Ôn gia đều được phân như vậy.Vân Chi nhìn thấy Thường di nương liền hỏi: "Di nương có chuyện gì muốn phân phó?”Thường di nương cười khanh khách nói: "Tối qua cô nương của các ngươi đọc sách đến nửa đêm, ngọ thiện hôm nay nấu thêm món canh bồ câu non, cam bạc đến Khê Thúy viện lấy đi."Thường di nương là thiếp, mỗi tháng có mười lượng tiền tiêu vặt, thường thì bà ấy đều tiêu trên người hai nữ nhi của mình, tiêu không hết thì để dành, giữ lại sau này làm của hồi môn cho hai nữ nhi.Vân Chi nghe rõ ý đồ đến của Thường di nương, sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ."Di nương tán đồng tứ cô nương xem những loại sách đó đến nửa đêm ư?”Thường di nương không nghe ra điểm không thích hợp trong câu nói của Vân Chi, một lòng chỉ vì Ôn Diệp biết dụng công chăm chỉ mà vui vẻ.Tuy rằng hơi muộn chút, nhưng dù sao cũng di truyền chút xíu chí tiến thủ ở phương diện đọc sách của phụ thân nàng.Thường di nương nói: "Vân Chi, ngày thường ngươi phải quan tâm đến cô nương của ngươi nhiều hơn, đọc sách là chuyện tốt, nhưng cũng không cần thức đến nửa đêm."Vân Chi tram mặc.Nàng ấy nghĩ đến "Tứ thư” và " Ngũ kinh" đã được thay vỏ bìa trên giá sách của cô nương nhà mình, lại nhìn vẻ mặt mừng vui thanh thản và đau lòng của Thường di nương.Nàng ấy chỉ muốn nói một câu, Di nương, người lại bị lừa rồi.Thẩm thị không hề quên chuyện nhanh chóng tìm kiếm phu gia cho Ôn Diệp mà bản thân đã đáp ứng với Thường di nương.Mười mấy ngày sau ngày thứ tử thành hôn, vừa lúc Vĩnh Thành Bá phủ thiết yến, Thẩm thị bèn dẫn hai tức phụ đi theo.Ồ, tất nhiên là còn có cả Ôn Diệp.Tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, xe ngựa đầu tiên nhìn rộng rãi hơn hai chiếc xe ngựa phía sau, bên trong chở ba bà tức Thẩm thị cùng với Ôn Diệp.Chiếc xe đi giữa chở lễ vật đem tặng khi đi dự tiệc cùng với quà cáp cho ngoại tôn, ngoại sanh mà nhóm người Thẩm thị đã chuẩn bị. Chiếc xe đi sau cùng chở các ma ma và tỳ nữ. Ôn Diệp ngồi trên kiệu với tư thế đoan chính, một mình nàng ngồi bên phải Thẩm Thị, phía đối diện là hai vị tẩu tẩu.Vĩnh Thành Bá phủ mà bọn họ phải đến không phải là nhà khác, mà chính là phu gia của đại tỷ thứ xuất Ôn Ngọc Uyển. Nàng ấy gả ra ngoài đã được tám năm, sinh cho Vĩnh Thành Bá phủ con nối dòng đơn bạc ba nam một nữ, trong đó thai đầu còn là long phụng thai, giống y chang Thẩm thị năm đó.Ở thời đại này, long phụng thai tượng trưng cho có phúc.Mẫu thân của Vĩnh Thành Bá đương nhiệm là Kỷ lão phu nhân vẫn còn tại thế, bà cụ cực kỳ hài lòng với vị tôn tức phụ này.Có được sự sủng ái của lão phu nhân, trong phủ ngoài Vĩnh Thành Bá phu nhân ra, không ai vượt qua được thứ tỷ Ôn Ngọc Uyển.

Từ trước đến nay bà ấy không hề tán đồng thói "ngủ nướng" của Ôn Diệp, nhưng lần này lại không ngăn cản, thậm chí còn vui vẻ ôm đồm luôn công việc của Đào Chi, tự mình thả màn trướng cho Ôn Diệp.

Ôn Diệp hài lòng nằm xuống chăn đệm mềm mại, thoải mái mà híp mắt lại, rốt cuộc cũng có thể ngủ bù một giấc rồi.

Thường di nương phân phó Đào Chi chăm sóc tốt cho Ôn Diệp, sau đó ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua bếp nhỏ trong viện, thoáng thấy Vân Chi đang ở bên trong chỉ huy mọi người bận rộn.

Nghĩ một lát, đi vào.

Hoành Vu viện ngoài hai thiếp thân nha hoàn là Vân Chi Vân Đào ra, còn có một trù nương và ba thô sử nha hoàn.

Thứ nữ Ôn gia đều được phân như vậy.

Vân Chi nhìn thấy Thường di nương liền hỏi: "Di nương có chuyện gì muốn phân phó?”

Thường di nương cười khanh khách nói: "Tối qua cô nương của các ngươi đọc sách đến nửa đêm, ngọ thiện hôm nay nấu thêm món canh bồ câu non, cam bạc đến Khê Thúy viện lấy đi."

Thường di nương là thiếp, mỗi tháng có mười lượng tiền tiêu vặt, thường thì bà ấy đều tiêu trên người hai nữ nhi của mình, tiêu không hết thì để dành, giữ lại sau này làm của hồi môn cho hai nữ nhi.

Vân Chi nghe rõ ý đồ đến của Thường di nương, sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ.

"Di nương tán đồng tứ cô nương xem những loại sách đó đến nửa đêm ư?”

Thường di nương không nghe ra điểm không thích hợp trong câu nói của Vân Chi, một lòng chỉ vì Ôn Diệp biết dụng công chăm chỉ mà vui vẻ.

Tuy rằng hơi muộn chút, nhưng dù sao cũng di truyền chút xíu chí tiến thủ ở phương diện đọc sách của phụ thân nàng.

Thường di nương nói: "Vân Chi, ngày thường ngươi phải quan tâm đến cô nương của ngươi nhiều hơn, đọc sách là chuyện tốt, nhưng cũng không cần thức đến nửa đêm."

Vân Chi tram mặc.

Nàng ấy nghĩ đến "Tứ thư” và " Ngũ kinh" đã được thay vỏ bìa trên giá sách của cô nương nhà mình, lại nhìn vẻ mặt mừng vui thanh thản và đau lòng của Thường di nương.

Nàng ấy chỉ muốn nói một câu, Di nương, người lại bị lừa rồi.

Thẩm thị không hề quên chuyện nhanh chóng tìm kiếm phu gia cho Ôn Diệp mà bản thân đã đáp ứng với Thường di nương.

Mười mấy ngày sau ngày thứ tử thành hôn, vừa lúc Vĩnh Thành Bá phủ thiết yến, Thẩm thị bèn dẫn hai tức phụ đi theo.

Ồ, tất nhiên là còn có cả Ôn Diệp.

Tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, xe ngựa đầu tiên nhìn rộng rãi hơn hai chiếc xe ngựa phía sau, bên trong chở ba bà tức Thẩm thị cùng với Ôn Diệp.

Chiếc xe đi giữa chở lễ vật đem tặng khi đi dự tiệc cùng với quà cáp cho ngoại tôn, ngoại sanh mà nhóm người Thẩm thị đã chuẩn bị. Chiếc xe đi sau cùng chở các ma ma và tỳ nữ. Ôn Diệp ngồi trên kiệu với tư thế đoan chính, một mình nàng ngồi bên phải Thẩm Thị, phía đối diện là hai vị tẩu tẩu.

Vĩnh Thành Bá phủ mà bọn họ phải đến không phải là nhà khác, mà chính là phu gia của đại tỷ thứ xuất Ôn Ngọc Uyển. Nàng ấy gả ra ngoài đã được tám năm, sinh cho Vĩnh Thành Bá phủ con nối dòng đơn bạc ba nam một nữ, trong đó thai đầu còn là long phụng thai, giống y chang Thẩm thị năm đó.

Ở thời đại này, long phụng thai tượng trưng cho có phúc.

Mẫu thân của Vĩnh Thành Bá đương nhiệm là Kỷ lão phu nhân vẫn còn tại thế, bà cụ cực kỳ hài lòng với vị tôn tức phụ này.

Có được sự sủng ái của lão phu nhân, trong phủ ngoài Vĩnh Thành Bá phu nhân ra, không ai vượt qua được thứ tỷ Ôn Ngọc Uyển.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Từ trước đến nay bà ấy không hề tán đồng thói "ngủ nướng" của Ôn Diệp, nhưng lần này lại không ngăn cản, thậm chí còn vui vẻ ôm đồm luôn công việc của Đào Chi, tự mình thả màn trướng cho Ôn Diệp.Ôn Diệp hài lòng nằm xuống chăn đệm mềm mại, thoải mái mà híp mắt lại, rốt cuộc cũng có thể ngủ bù một giấc rồi.Thường di nương phân phó Đào Chi chăm sóc tốt cho Ôn Diệp, sau đó ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua bếp nhỏ trong viện, thoáng thấy Vân Chi đang ở bên trong chỉ huy mọi người bận rộn.Nghĩ một lát, đi vào.Hoành Vu viện ngoài hai thiếp thân nha hoàn là Vân Chi Vân Đào ra, còn có một trù nương và ba thô sử nha hoàn.Thứ nữ Ôn gia đều được phân như vậy.Vân Chi nhìn thấy Thường di nương liền hỏi: "Di nương có chuyện gì muốn phân phó?”Thường di nương cười khanh khách nói: "Tối qua cô nương của các ngươi đọc sách đến nửa đêm, ngọ thiện hôm nay nấu thêm món canh bồ câu non, cam bạc đến Khê Thúy viện lấy đi."Thường di nương là thiếp, mỗi tháng có mười lượng tiền tiêu vặt, thường thì bà ấy đều tiêu trên người hai nữ nhi của mình, tiêu không hết thì để dành, giữ lại sau này làm của hồi môn cho hai nữ nhi.Vân Chi nghe rõ ý đồ đến của Thường di nương, sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ."Di nương tán đồng tứ cô nương xem những loại sách đó đến nửa đêm ư?”Thường di nương không nghe ra điểm không thích hợp trong câu nói của Vân Chi, một lòng chỉ vì Ôn Diệp biết dụng công chăm chỉ mà vui vẻ.Tuy rằng hơi muộn chút, nhưng dù sao cũng di truyền chút xíu chí tiến thủ ở phương diện đọc sách của phụ thân nàng.Thường di nương nói: "Vân Chi, ngày thường ngươi phải quan tâm đến cô nương của ngươi nhiều hơn, đọc sách là chuyện tốt, nhưng cũng không cần thức đến nửa đêm."Vân Chi tram mặc.Nàng ấy nghĩ đến "Tứ thư” và " Ngũ kinh" đã được thay vỏ bìa trên giá sách của cô nương nhà mình, lại nhìn vẻ mặt mừng vui thanh thản và đau lòng của Thường di nương.Nàng ấy chỉ muốn nói một câu, Di nương, người lại bị lừa rồi.Thẩm thị không hề quên chuyện nhanh chóng tìm kiếm phu gia cho Ôn Diệp mà bản thân đã đáp ứng với Thường di nương.Mười mấy ngày sau ngày thứ tử thành hôn, vừa lúc Vĩnh Thành Bá phủ thiết yến, Thẩm thị bèn dẫn hai tức phụ đi theo.Ồ, tất nhiên là còn có cả Ôn Diệp.Tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, xe ngựa đầu tiên nhìn rộng rãi hơn hai chiếc xe ngựa phía sau, bên trong chở ba bà tức Thẩm thị cùng với Ôn Diệp.Chiếc xe đi giữa chở lễ vật đem tặng khi đi dự tiệc cùng với quà cáp cho ngoại tôn, ngoại sanh mà nhóm người Thẩm thị đã chuẩn bị. Chiếc xe đi sau cùng chở các ma ma và tỳ nữ. Ôn Diệp ngồi trên kiệu với tư thế đoan chính, một mình nàng ngồi bên phải Thẩm Thị, phía đối diện là hai vị tẩu tẩu.Vĩnh Thành Bá phủ mà bọn họ phải đến không phải là nhà khác, mà chính là phu gia của đại tỷ thứ xuất Ôn Ngọc Uyển. Nàng ấy gả ra ngoài đã được tám năm, sinh cho Vĩnh Thành Bá phủ con nối dòng đơn bạc ba nam một nữ, trong đó thai đầu còn là long phụng thai, giống y chang Thẩm thị năm đó.Ở thời đại này, long phụng thai tượng trưng cho có phúc.Mẫu thân của Vĩnh Thành Bá đương nhiệm là Kỷ lão phu nhân vẫn còn tại thế, bà cụ cực kỳ hài lòng với vị tôn tức phụ này.Có được sự sủng ái của lão phu nhân, trong phủ ngoài Vĩnh Thành Bá phu nhân ra, không ai vượt qua được thứ tỷ Ôn Ngọc Uyển.

Chương 11