“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…
Chương 517
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Chưởng quầy Hà thầm than một tiếng trong lòng rồi xoay người đi xuống lầu.Không biết vì sao, hắn cứ có cảm giác lần này chủ nhân nhà mình sẽ đá phải tấm ván sắt.Tuy thoạt nhìn nha đầu Lê Ký kia không có chỗ dựa đằng sau, nhưng nàng có chút giao tình với Tần gia, còn nhờ được Tĩnh Từ sư thái cho nàng bức hoạ do tự tay nàng ấy vẽ, lại hỗ trợ tới mức phái cả tiểu ni cô xuống núi. Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không hề đơn giản.Hơn nữa vì sao đầu óc của nha đầu kia lại lợi hại như vậy? Lê Trạch không có mặt ở tửu lầu, lẽ ra một tiểu cô nương bình thường gặp phải tình huống kiểu này nên luống cuống tay chân từ sớm mới đúng?Nhưng nàng không hề nóng ruột, còn suy nghĩ biện pháp làm các thực khách cam tâm tình nguyện ăn đồ chay, đã vậy bọn họ còn ăn đến vui vẻ.Không đơn giản, thật sự không đơn giản.“Thời huynh, chuyện này phải làm sao bây giờ? Lê Ký kia không chịu chút ảnh hưởng nào nhưng chúng ta đã tổn thất một số tiền rất lớn rồi.”“Giang huynh ngươi gấp cái gì, bây giờ mới là ngày đầu tiên thôi. Lê Ký kia có thể ăn chay một ngày, làm sao có thể ăn chay ngày ngày tháng tháng? Chúng ta cứ ung dung chờ xem, không quá ba ngày bọn họ nhất định sẽ không chịu đựng nổi.”Giang lão gia: “……”Hắn và lão Thẩm bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương.Nói thật, ngay từ đầu khi Đông Hoa đưa ra chuyện hợp tác đối phó Lê Ký, bọn họ không hề tình nguyện.Quả thật, hắn đã bỏ tiền ra mua chuộc tiểu nhị của Lê Ký, cũng đã thèm tới mức chảy nước miếng dài ba mét đối với món ăn tửu lầu bên kia, nhưng hắn thật sự không muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt nhà người ta.Cũng do sau này, khách hàng lớn của nhà bọn họ đều bị Lê Ký lôi đi, hắn mới không nhịn nổi mà tham gia vào chuyện này.Chặt đứt nguồn cung thịt, cá của nhà bọn họ, chỉ vì muốn cho bọn họ một chút giáo huấn đích đáng, không nghĩ tới, người ta chẳng bị làm sao hết, còn không thèm đánh rắm một cái, bản thân mình lại ném một trăm ngân bối ra ngoài cửa sổ.Một trăm ngân bối đó! Đó chính là tiền lời vài tháng của tửu lầu ngoại thành. Nếu mất tiền mà thấy hiệu quả, hắn còn không nói câu gì, nhưng bây giờ, hừ!Giang lão gia thở phì phì dẫn theo huynh đệ tốt của mình đi xuống lầu.Hiện giờ hai người bọn họ đã lên thuyền, khó có thể leo xuống được, chỉ có thể nghe theo Thời gia trước, từ từ theo dõi hiệu quả mấy ngày sau.Một đám người đang chờ nhìn bọn họ xấu mặt, mà lúc này sảnh lớn của Lê Ký Tửu Lầu đã cơ hồ ngồi kín khách rồi.Đã vậy, trên mặt bàn nào bàn nấy đều có ba món thức ăn chay. Tới lúc gần đóng cửa, toàn bộ giải ba của tửu lầu đã đưa xong, giải nhì chỉ thừa lại một miếng.Có nhiều người không cam lòng, sau khi ăn xong thức ăn trên bàn lại muốn gọi thêm một, hai món ăn nữa, nhìn xem mình có may mắn trúng thưởng hay không. Không trúng thưởng thì đóng gói mang về nhà, kiểu gì bọn họ cũng không có hại.Lê Tường ở phía sau nhìn đồ ăn bên trên đã đẩy lên đủ số lượng rồi, nàng lại lấy bút viết một chữ Vận lên nồi canh đậu hũ xào chuẩn bị lên bàn. Người gọi món đồ ăn này là một vị khách hàng quen, lúc trước thi thoảng nàng hay lên sảnh lớn kiểm tra, thường xuyên có thể nhìn thấy hắn.Chỉ còn một thẻ bài cuối cùng, nàng cũng không cần để ý nhiều như vậy, cứ trực tiếp đưa cho một vị khách hàng quen, tránh chuyện người trúng thưởng đều là khách hàng mới, lại khiến khách hàng cũ nguội lạnh nhiệt tình.Đồ ăn được A Bố bưng lên, vị khách nhân kia cũng không quan tâm xem món ăn của mình có trúng thưởng hay không.Thật hiển nhiên người ta chỉ thuần tuý tới tửu lầu quen thuộc để ăn bữa cơm mà thôiHắn chọn một đ ĩa ớt cay xào thịt, hai món thức ăn chay và một nồi canh.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Chưởng quầy Hà thầm than một tiếng trong lòng rồi xoay người đi xuống lầu.Không biết vì sao, hắn cứ có cảm giác lần này chủ nhân nhà mình sẽ đá phải tấm ván sắt.Tuy thoạt nhìn nha đầu Lê Ký kia không có chỗ dựa đằng sau, nhưng nàng có chút giao tình với Tần gia, còn nhờ được Tĩnh Từ sư thái cho nàng bức hoạ do tự tay nàng ấy vẽ, lại hỗ trợ tới mức phái cả tiểu ni cô xuống núi. Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không hề đơn giản.Hơn nữa vì sao đầu óc của nha đầu kia lại lợi hại như vậy? Lê Trạch không có mặt ở tửu lầu, lẽ ra một tiểu cô nương bình thường gặp phải tình huống kiểu này nên luống cuống tay chân từ sớm mới đúng?Nhưng nàng không hề nóng ruột, còn suy nghĩ biện pháp làm các thực khách cam tâm tình nguyện ăn đồ chay, đã vậy bọn họ còn ăn đến vui vẻ.Không đơn giản, thật sự không đơn giản.“Thời huynh, chuyện này phải làm sao bây giờ? Lê Ký kia không chịu chút ảnh hưởng nào nhưng chúng ta đã tổn thất một số tiền rất lớn rồi.”“Giang huynh ngươi gấp cái gì, bây giờ mới là ngày đầu tiên thôi. Lê Ký kia có thể ăn chay một ngày, làm sao có thể ăn chay ngày ngày tháng tháng? Chúng ta cứ ung dung chờ xem, không quá ba ngày bọn họ nhất định sẽ không chịu đựng nổi.”Giang lão gia: “……”Hắn và lão Thẩm bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương.Nói thật, ngay từ đầu khi Đông Hoa đưa ra chuyện hợp tác đối phó Lê Ký, bọn họ không hề tình nguyện.Quả thật, hắn đã bỏ tiền ra mua chuộc tiểu nhị của Lê Ký, cũng đã thèm tới mức chảy nước miếng dài ba mét đối với món ăn tửu lầu bên kia, nhưng hắn thật sự không muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt nhà người ta.Cũng do sau này, khách hàng lớn của nhà bọn họ đều bị Lê Ký lôi đi, hắn mới không nhịn nổi mà tham gia vào chuyện này.Chặt đứt nguồn cung thịt, cá của nhà bọn họ, chỉ vì muốn cho bọn họ một chút giáo huấn đích đáng, không nghĩ tới, người ta chẳng bị làm sao hết, còn không thèm đánh rắm một cái, bản thân mình lại ném một trăm ngân bối ra ngoài cửa sổ.Một trăm ngân bối đó! Đó chính là tiền lời vài tháng của tửu lầu ngoại thành. Nếu mất tiền mà thấy hiệu quả, hắn còn không nói câu gì, nhưng bây giờ, hừ!Giang lão gia thở phì phì dẫn theo huynh đệ tốt của mình đi xuống lầu.Hiện giờ hai người bọn họ đã lên thuyền, khó có thể leo xuống được, chỉ có thể nghe theo Thời gia trước, từ từ theo dõi hiệu quả mấy ngày sau.Một đám người đang chờ nhìn bọn họ xấu mặt, mà lúc này sảnh lớn của Lê Ký Tửu Lầu đã cơ hồ ngồi kín khách rồi.Đã vậy, trên mặt bàn nào bàn nấy đều có ba món thức ăn chay. Tới lúc gần đóng cửa, toàn bộ giải ba của tửu lầu đã đưa xong, giải nhì chỉ thừa lại một miếng.Có nhiều người không cam lòng, sau khi ăn xong thức ăn trên bàn lại muốn gọi thêm một, hai món ăn nữa, nhìn xem mình có may mắn trúng thưởng hay không. Không trúng thưởng thì đóng gói mang về nhà, kiểu gì bọn họ cũng không có hại.Lê Tường ở phía sau nhìn đồ ăn bên trên đã đẩy lên đủ số lượng rồi, nàng lại lấy bút viết một chữ Vận lên nồi canh đậu hũ xào chuẩn bị lên bàn. Người gọi món đồ ăn này là một vị khách hàng quen, lúc trước thi thoảng nàng hay lên sảnh lớn kiểm tra, thường xuyên có thể nhìn thấy hắn.Chỉ còn một thẻ bài cuối cùng, nàng cũng không cần để ý nhiều như vậy, cứ trực tiếp đưa cho một vị khách hàng quen, tránh chuyện người trúng thưởng đều là khách hàng mới, lại khiến khách hàng cũ nguội lạnh nhiệt tình.Đồ ăn được A Bố bưng lên, vị khách nhân kia cũng không quan tâm xem món ăn của mình có trúng thưởng hay không.Thật hiển nhiên người ta chỉ thuần tuý tới tửu lầu quen thuộc để ăn bữa cơm mà thôiHắn chọn một đ ĩa ớt cay xào thịt, hai món thức ăn chay và một nồi canh.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Chưởng quầy Hà thầm than một tiếng trong lòng rồi xoay người đi xuống lầu.Không biết vì sao, hắn cứ có cảm giác lần này chủ nhân nhà mình sẽ đá phải tấm ván sắt.Tuy thoạt nhìn nha đầu Lê Ký kia không có chỗ dựa đằng sau, nhưng nàng có chút giao tình với Tần gia, còn nhờ được Tĩnh Từ sư thái cho nàng bức hoạ do tự tay nàng ấy vẽ, lại hỗ trợ tới mức phái cả tiểu ni cô xuống núi. Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không hề đơn giản.Hơn nữa vì sao đầu óc của nha đầu kia lại lợi hại như vậy? Lê Trạch không có mặt ở tửu lầu, lẽ ra một tiểu cô nương bình thường gặp phải tình huống kiểu này nên luống cuống tay chân từ sớm mới đúng?Nhưng nàng không hề nóng ruột, còn suy nghĩ biện pháp làm các thực khách cam tâm tình nguyện ăn đồ chay, đã vậy bọn họ còn ăn đến vui vẻ.Không đơn giản, thật sự không đơn giản.“Thời huynh, chuyện này phải làm sao bây giờ? Lê Ký kia không chịu chút ảnh hưởng nào nhưng chúng ta đã tổn thất một số tiền rất lớn rồi.”“Giang huynh ngươi gấp cái gì, bây giờ mới là ngày đầu tiên thôi. Lê Ký kia có thể ăn chay một ngày, làm sao có thể ăn chay ngày ngày tháng tháng? Chúng ta cứ ung dung chờ xem, không quá ba ngày bọn họ nhất định sẽ không chịu đựng nổi.”Giang lão gia: “……”Hắn và lão Thẩm bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương.Nói thật, ngay từ đầu khi Đông Hoa đưa ra chuyện hợp tác đối phó Lê Ký, bọn họ không hề tình nguyện.Quả thật, hắn đã bỏ tiền ra mua chuộc tiểu nhị của Lê Ký, cũng đã thèm tới mức chảy nước miếng dài ba mét đối với món ăn tửu lầu bên kia, nhưng hắn thật sự không muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt nhà người ta.Cũng do sau này, khách hàng lớn của nhà bọn họ đều bị Lê Ký lôi đi, hắn mới không nhịn nổi mà tham gia vào chuyện này.Chặt đứt nguồn cung thịt, cá của nhà bọn họ, chỉ vì muốn cho bọn họ một chút giáo huấn đích đáng, không nghĩ tới, người ta chẳng bị làm sao hết, còn không thèm đánh rắm một cái, bản thân mình lại ném một trăm ngân bối ra ngoài cửa sổ.Một trăm ngân bối đó! Đó chính là tiền lời vài tháng của tửu lầu ngoại thành. Nếu mất tiền mà thấy hiệu quả, hắn còn không nói câu gì, nhưng bây giờ, hừ!Giang lão gia thở phì phì dẫn theo huynh đệ tốt của mình đi xuống lầu.Hiện giờ hai người bọn họ đã lên thuyền, khó có thể leo xuống được, chỉ có thể nghe theo Thời gia trước, từ từ theo dõi hiệu quả mấy ngày sau.Một đám người đang chờ nhìn bọn họ xấu mặt, mà lúc này sảnh lớn của Lê Ký Tửu Lầu đã cơ hồ ngồi kín khách rồi.Đã vậy, trên mặt bàn nào bàn nấy đều có ba món thức ăn chay. Tới lúc gần đóng cửa, toàn bộ giải ba của tửu lầu đã đưa xong, giải nhì chỉ thừa lại một miếng.Có nhiều người không cam lòng, sau khi ăn xong thức ăn trên bàn lại muốn gọi thêm một, hai món ăn nữa, nhìn xem mình có may mắn trúng thưởng hay không. Không trúng thưởng thì đóng gói mang về nhà, kiểu gì bọn họ cũng không có hại.Lê Tường ở phía sau nhìn đồ ăn bên trên đã đẩy lên đủ số lượng rồi, nàng lại lấy bút viết một chữ Vận lên nồi canh đậu hũ xào chuẩn bị lên bàn. Người gọi món đồ ăn này là một vị khách hàng quen, lúc trước thi thoảng nàng hay lên sảnh lớn kiểm tra, thường xuyên có thể nhìn thấy hắn.Chỉ còn một thẻ bài cuối cùng, nàng cũng không cần để ý nhiều như vậy, cứ trực tiếp đưa cho một vị khách hàng quen, tránh chuyện người trúng thưởng đều là khách hàng mới, lại khiến khách hàng cũ nguội lạnh nhiệt tình.Đồ ăn được A Bố bưng lên, vị khách nhân kia cũng không quan tâm xem món ăn của mình có trúng thưởng hay không.Thật hiển nhiên người ta chỉ thuần tuý tới tửu lầu quen thuộc để ăn bữa cơm mà thôiHắn chọn một đ ĩa ớt cay xào thịt, hai món thức ăn chay và một nồi canh.