“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…
Chương 532
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Hai quan sai đi lên nhìn nhìn rồi nhíu mày nói.“Có chút hôi.”“Hắc hắc, quan gia thật là ngượng ngùng, lúc ta đi nhà xí quên mất……”Hắn ta chưa nói dứt lời, mọi người đã ghê tởm muốn tránh xa hắn ta rồi.Khả năng thừa nhận của Lê Tường cũng không kém nhưng thấy một màn này, nàng cũng không nhịn được cảm thấy ghê tởm, nàng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, chỉ muốn lập tức đuổi người bẩn thỉu này ra ngoài thôi.“Ngươi nói dối, đó chính là mùi vị trên người ngươi. Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi thò tay vào trong xiêm y lau thứ mùi này rồi cho tức phụ của ngươi ngửi.”Nam nhân kia đang tươi cười, lập tức nụ cười trên mặt hắn ta trở nên méo mó. Hắn ta cũng không biết vì sao Lê Tường lại đoán ra chuyện này.Nhưng có quan sai ở đây, hắn ta muốn nguỵ biện thế nào cũng không có tác dụng, kể cả có tác dụng đi nữa, chỉ cần lại gần hắn ngửi một cái là rõ ràng ngay. Mùi vị dưới nách hắn không thể nói dối, đủ để chứng minh kẻ nói dối ở đây là hắn.Hai người rất nhanh bị mang đi, trong lòng Lê Tường cảm thấy có chút phiền. Hôm nay không phải Đông Hoa thì chính là Thực Vi Thiên ra tay, chỉ cần nhà nàng còn kinh doanh tửu lầu, chắc chắn không tránh khỏi những chuyện kiểu như thế này.Một lần hai lần ba lần, càng nghĩ càng thấy phiền.Nàng đang muốn suy nghĩ một cách để khiến những người đó nếm phải thiệt thòi, sau này mới không dám tiếp tục ra tay nữa.Ngay lúc Lê Tường đang cân nhắc chuyện này, qua buổi chiều, có một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ dừng trước cửa tửu lầu nhà bọn họ.Chiếc xe ngựa này không chỉ hoa lệ, còn có không ít hộ vệ đi theo, vừa thấy đã biết người bên trong không phải người bình thường.Chưởng quầy Miêu vừa tiến lên, đã nhìn thấy một làn váy thải vân sa ló ra khỏi xe ngựa. Một màn này khiến chưởng quầy Miêu hít một ngụm khí lạnh.Thải vân sa() đó là một loại tơ lụa rất nổi tiếng ở châu lớn nào đó, quý đến mức mười kim chỉ mua được một cuộn, tơ lụa mỏng manh bay theo chiều gió, mặc vào tự khiến người mình mang theo tiên khí. Đây chính là loại tơ lụa khiến những phu nhân, tiểu thư nhà đại quý tộc tranh đoạt nhau đến điên cuồng.()Thải vân sa: một loại tơ lụa nổi tiếng của tỉnh Quảng Châu.Đây là đại nhân vật tới từ nơi nào đây……“Chưởng quầy, phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng, Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu tới chơi.”Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu?Chưởng quầy Miêu không hiểu ra sao, hắn cũng chưa từng nghe thấy đại gia tộc nào ở Hồ Châu có họ Liên này.Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn nhanh chóng vào bên trong thông báo một tiếng.Nghe cái tên Liên nhị tiểu thư tới từ Hồ Châu, Lê Tường vẫn chưa phản ứng, đã thấy vẻ mặt đại tẩu vui vẻ vịn vào Kim Thư từ trong phòng đi ra.“Tiểu muội, vị Liên nhị tiểu thư kia là biểu tỷ của ta, ngươi theo ta đi chào hỏi nàng một cái.”Kim Vân Châu đỡ cái bụng to bước ra, Lê Tường vội vàng đi tới đỡ lấy nàng.“Đại tẩu, là biểu tỷ của ngươi ư?”“Ừm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đầu năm kia nàng vừa được gả tới Hồ Châu. Khuê danh của nàng là Nghi Lan, ngươi cứ gọi nàng là Lan tỷ tỷ.”Kim Vân Châu vừa giới thiệu vừa đi ra ngoài, lúc này ngoài tửu lầu đã có không ít người đang chụm đầu vào nhau đánh giá, cũng khó trách bọn họ, loại thải vân sa kia quá quý giá rồi.“Biểu tỷ!”“Biểu muội!”Liên Nghi Lan vừa nãy còn lạnh lùng không nói tiếng nào, vừa nhìn lên thấy Kim Vân Châu đã nở nụ cười xinh như một đóa hoa, nụ cười ấy đẹp tới nỗi làm loá mắt những người xung quanh.“Đi đi đi, chúng ta lên lầu nói chuyện.”Kim Vân Châu trực tiếp đưa biểu tỷ nhà mình lên lầu 3, lại giới thiệu Lê Tường cho nàng ấy.“Biểu tỷ, đây là muội muội của Hoài Chi, ngươi cứ gọi nàng là A Tường.”“Chào A Tường muội muội.”“Chào Lan tỷ tỷ.”
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Hai quan sai đi lên nhìn nhìn rồi nhíu mày nói.“Có chút hôi.”“Hắc hắc, quan gia thật là ngượng ngùng, lúc ta đi nhà xí quên mất……”Hắn ta chưa nói dứt lời, mọi người đã ghê tởm muốn tránh xa hắn ta rồi.Khả năng thừa nhận của Lê Tường cũng không kém nhưng thấy một màn này, nàng cũng không nhịn được cảm thấy ghê tởm, nàng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, chỉ muốn lập tức đuổi người bẩn thỉu này ra ngoài thôi.“Ngươi nói dối, đó chính là mùi vị trên người ngươi. Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi thò tay vào trong xiêm y lau thứ mùi này rồi cho tức phụ của ngươi ngửi.”Nam nhân kia đang tươi cười, lập tức nụ cười trên mặt hắn ta trở nên méo mó. Hắn ta cũng không biết vì sao Lê Tường lại đoán ra chuyện này.Nhưng có quan sai ở đây, hắn ta muốn nguỵ biện thế nào cũng không có tác dụng, kể cả có tác dụng đi nữa, chỉ cần lại gần hắn ngửi một cái là rõ ràng ngay. Mùi vị dưới nách hắn không thể nói dối, đủ để chứng minh kẻ nói dối ở đây là hắn.Hai người rất nhanh bị mang đi, trong lòng Lê Tường cảm thấy có chút phiền. Hôm nay không phải Đông Hoa thì chính là Thực Vi Thiên ra tay, chỉ cần nhà nàng còn kinh doanh tửu lầu, chắc chắn không tránh khỏi những chuyện kiểu như thế này.Một lần hai lần ba lần, càng nghĩ càng thấy phiền.Nàng đang muốn suy nghĩ một cách để khiến những người đó nếm phải thiệt thòi, sau này mới không dám tiếp tục ra tay nữa.Ngay lúc Lê Tường đang cân nhắc chuyện này, qua buổi chiều, có một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ dừng trước cửa tửu lầu nhà bọn họ.Chiếc xe ngựa này không chỉ hoa lệ, còn có không ít hộ vệ đi theo, vừa thấy đã biết người bên trong không phải người bình thường.Chưởng quầy Miêu vừa tiến lên, đã nhìn thấy một làn váy thải vân sa ló ra khỏi xe ngựa. Một màn này khiến chưởng quầy Miêu hít một ngụm khí lạnh.Thải vân sa() đó là một loại tơ lụa rất nổi tiếng ở châu lớn nào đó, quý đến mức mười kim chỉ mua được một cuộn, tơ lụa mỏng manh bay theo chiều gió, mặc vào tự khiến người mình mang theo tiên khí. Đây chính là loại tơ lụa khiến những phu nhân, tiểu thư nhà đại quý tộc tranh đoạt nhau đến điên cuồng.()Thải vân sa: một loại tơ lụa nổi tiếng của tỉnh Quảng Châu.Đây là đại nhân vật tới từ nơi nào đây……“Chưởng quầy, phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng, Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu tới chơi.”Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu?Chưởng quầy Miêu không hiểu ra sao, hắn cũng chưa từng nghe thấy đại gia tộc nào ở Hồ Châu có họ Liên này.Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn nhanh chóng vào bên trong thông báo một tiếng.Nghe cái tên Liên nhị tiểu thư tới từ Hồ Châu, Lê Tường vẫn chưa phản ứng, đã thấy vẻ mặt đại tẩu vui vẻ vịn vào Kim Thư từ trong phòng đi ra.“Tiểu muội, vị Liên nhị tiểu thư kia là biểu tỷ của ta, ngươi theo ta đi chào hỏi nàng một cái.”Kim Vân Châu đỡ cái bụng to bước ra, Lê Tường vội vàng đi tới đỡ lấy nàng.“Đại tẩu, là biểu tỷ của ngươi ư?”“Ừm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đầu năm kia nàng vừa được gả tới Hồ Châu. Khuê danh của nàng là Nghi Lan, ngươi cứ gọi nàng là Lan tỷ tỷ.”Kim Vân Châu vừa giới thiệu vừa đi ra ngoài, lúc này ngoài tửu lầu đã có không ít người đang chụm đầu vào nhau đánh giá, cũng khó trách bọn họ, loại thải vân sa kia quá quý giá rồi.“Biểu tỷ!”“Biểu muội!”Liên Nghi Lan vừa nãy còn lạnh lùng không nói tiếng nào, vừa nhìn lên thấy Kim Vân Châu đã nở nụ cười xinh như một đóa hoa, nụ cười ấy đẹp tới nỗi làm loá mắt những người xung quanh.“Đi đi đi, chúng ta lên lầu nói chuyện.”Kim Vân Châu trực tiếp đưa biểu tỷ nhà mình lên lầu 3, lại giới thiệu Lê Tường cho nàng ấy.“Biểu tỷ, đây là muội muội của Hoài Chi, ngươi cứ gọi nàng là A Tường.”“Chào A Tường muội muội.”“Chào Lan tỷ tỷ.”
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Hai quan sai đi lên nhìn nhìn rồi nhíu mày nói.“Có chút hôi.”“Hắc hắc, quan gia thật là ngượng ngùng, lúc ta đi nhà xí quên mất……”Hắn ta chưa nói dứt lời, mọi người đã ghê tởm muốn tránh xa hắn ta rồi.Khả năng thừa nhận của Lê Tường cũng không kém nhưng thấy một màn này, nàng cũng không nhịn được cảm thấy ghê tởm, nàng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, chỉ muốn lập tức đuổi người bẩn thỉu này ra ngoài thôi.“Ngươi nói dối, đó chính là mùi vị trên người ngươi. Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi thò tay vào trong xiêm y lau thứ mùi này rồi cho tức phụ của ngươi ngửi.”Nam nhân kia đang tươi cười, lập tức nụ cười trên mặt hắn ta trở nên méo mó. Hắn ta cũng không biết vì sao Lê Tường lại đoán ra chuyện này.Nhưng có quan sai ở đây, hắn ta muốn nguỵ biện thế nào cũng không có tác dụng, kể cả có tác dụng đi nữa, chỉ cần lại gần hắn ngửi một cái là rõ ràng ngay. Mùi vị dưới nách hắn không thể nói dối, đủ để chứng minh kẻ nói dối ở đây là hắn.Hai người rất nhanh bị mang đi, trong lòng Lê Tường cảm thấy có chút phiền. Hôm nay không phải Đông Hoa thì chính là Thực Vi Thiên ra tay, chỉ cần nhà nàng còn kinh doanh tửu lầu, chắc chắn không tránh khỏi những chuyện kiểu như thế này.Một lần hai lần ba lần, càng nghĩ càng thấy phiền.Nàng đang muốn suy nghĩ một cách để khiến những người đó nếm phải thiệt thòi, sau này mới không dám tiếp tục ra tay nữa.Ngay lúc Lê Tường đang cân nhắc chuyện này, qua buổi chiều, có một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ dừng trước cửa tửu lầu nhà bọn họ.Chiếc xe ngựa này không chỉ hoa lệ, còn có không ít hộ vệ đi theo, vừa thấy đã biết người bên trong không phải người bình thường.Chưởng quầy Miêu vừa tiến lên, đã nhìn thấy một làn váy thải vân sa ló ra khỏi xe ngựa. Một màn này khiến chưởng quầy Miêu hít một ngụm khí lạnh.Thải vân sa() đó là một loại tơ lụa rất nổi tiếng ở châu lớn nào đó, quý đến mức mười kim chỉ mua được một cuộn, tơ lụa mỏng manh bay theo chiều gió, mặc vào tự khiến người mình mang theo tiên khí. Đây chính là loại tơ lụa khiến những phu nhân, tiểu thư nhà đại quý tộc tranh đoạt nhau đến điên cuồng.()Thải vân sa: một loại tơ lụa nổi tiếng của tỉnh Quảng Châu.Đây là đại nhân vật tới từ nơi nào đây……“Chưởng quầy, phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng, Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu tới chơi.”Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu?Chưởng quầy Miêu không hiểu ra sao, hắn cũng chưa từng nghe thấy đại gia tộc nào ở Hồ Châu có họ Liên này.Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn nhanh chóng vào bên trong thông báo một tiếng.Nghe cái tên Liên nhị tiểu thư tới từ Hồ Châu, Lê Tường vẫn chưa phản ứng, đã thấy vẻ mặt đại tẩu vui vẻ vịn vào Kim Thư từ trong phòng đi ra.“Tiểu muội, vị Liên nhị tiểu thư kia là biểu tỷ của ta, ngươi theo ta đi chào hỏi nàng một cái.”Kim Vân Châu đỡ cái bụng to bước ra, Lê Tường vội vàng đi tới đỡ lấy nàng.“Đại tẩu, là biểu tỷ của ngươi ư?”“Ừm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đầu năm kia nàng vừa được gả tới Hồ Châu. Khuê danh của nàng là Nghi Lan, ngươi cứ gọi nàng là Lan tỷ tỷ.”Kim Vân Châu vừa giới thiệu vừa đi ra ngoài, lúc này ngoài tửu lầu đã có không ít người đang chụm đầu vào nhau đánh giá, cũng khó trách bọn họ, loại thải vân sa kia quá quý giá rồi.“Biểu tỷ!”“Biểu muội!”Liên Nghi Lan vừa nãy còn lạnh lùng không nói tiếng nào, vừa nhìn lên thấy Kim Vân Châu đã nở nụ cười xinh như một đóa hoa, nụ cười ấy đẹp tới nỗi làm loá mắt những người xung quanh.“Đi đi đi, chúng ta lên lầu nói chuyện.”Kim Vân Châu trực tiếp đưa biểu tỷ nhà mình lên lầu 3, lại giới thiệu Lê Tường cho nàng ấy.“Biểu tỷ, đây là muội muội của Hoài Chi, ngươi cứ gọi nàng là A Tường.”“Chào A Tường muội muội.”“Chào Lan tỷ tỷ.”