“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu…
Chương 559
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Lê Tường đang nằm trên giường, thật cẩn thận duỗi eo chân, ngay khi nàng vừa lật người lại đột nhiên nghĩ tới thứ mình đặt trên đầu giường hôm qua, nàng theo bản nàng duỗi tay đi tìm nó.Ban đêm đen tuyền, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng nàng có thể sờ thấy từng viên thạch anh góc cạnh, trong suốt, sáng ngời y như tên ngốc nào đó.Nàng cầm lấy chuỗi vòng tay, nắm hờ nó trên tay rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.Sáng sớm hôm sau thời điểm nàng rời giường đi vào phòng bếp, đậu tằm đã được ngâm no đủ. Lúc này nàng chỉ cần nhẹ nhàng chà xát là lớp vỏ đậu tằm sẽ tróc ra ngay.Nàng đang tính toán muốn làm món đậu tằm chiên xóc gia vị, xem như vừa là một món ăn vặt, vừa là một món nhắm rượu.Có người thích ăn đậu tằm bỏ vỏ, có người lại không để ý. Dù sao Lê Tường cũng không định lột hết vỏ của chúng.Suy cho cùng, nếu lần đầu tiên đã bỏ hết vỏ của chúng, vậy sau này cũng phải bỏ hết vỏ đi, làm như vậy rất phiền toái.Hơn nữa, ăn hạt đậu phun vỏ ra ngoài cũng rất thú vị.Lê Tường bưng tất cả hạt đậu lên bàn, tối hôm qua nàng chỉ ngâm hơn nửa chậu mà bây giờ chúng nó đã nở ra thành một chậu đầy rồi. Từng hạt đậu tằm hút no nước nhìn thật đáng yêu.“Sư phụ, sao hôm nay ngươi ngâm nhiều đậu tằm như vậy?”Trước nay Đào Tử chưa từng nhìn thấy nàng ngâm nhiều đậu tằm như vậy, nàng ấy chạy qua cầm thử, chỉ cần sờ nhẹ một cái đã thấy hạt đậu tằm nứt ra làm đôi.“Dường như đã ngâm rất lâu?”Nàng ấy đã từng ăn đậu tằm rồi. Nhớ năm đó khi nàng ấy và muội muội còn đi làm công cho nhà người khác, ba bữa cơm một ngày chưa từng có món gì ngon, có đôi khi bọn họ phải ăn đậu nành, cũng có đôi khi lại là đậu tằm.Đương nhiên, không phải đậu mới mẻ, càng không ngon lành gì cho cam, chỉ đơn giản là bỏ đậu nành, đậu tằm vào nồi rang chín thôi, những loại đậu đó có cắn đau cả răng cũng không dễ dàng vỡ ra. Bởi vậy, nàng ấy và muội muội phải ngâm chúng rất lâu, mới có thể ăn được.Ngẫm lại những chuyện ngày ấy lại khiến người thổn thức. Dường như những ký ức ấy khắc thật sâu, thật sâu trong tâm trí Đào Tử, chỉ cần nàng ấy nhớ lại, sẽ có cảm giác như chúng vừa xảy ra ngay ngày hôm qua vậy.“Hôm nay ta mang chúng ta ngâm để làm một món mới, cứ ngâm đó đi đã, ngươi đi nhồi bột chút đi, chốc lát nữa chờ Khương Mẫn tới sẽ để hắn làm bánh bao.”Lê Tường bắt đầu phân chia công việc cho từng người. Lúc này, bọn tiểu nhị của tửu lầu cũng lục tục bước vào trong sân. Người quét tước thì đi quét tước, người rửa rau cứ việc rửa rau.Một ngày bận rộn lại bắt đầu.Chẳng qua không có ai chú ý tới cái chậu ngâm đầy đậu tằm trong bếp, mãi cho đến khi Lê Tường vớt tất cả những hạt đậu tằm còn đọng nước lên, bọn họ mới chú ý tới nàng đã ngâm đậu tằm từ lâu rồi.Mới sáng sớm, còn chưa tới giờ cơm, cho nên trong phòng bếp còn chưa quá bận rộn, Lê Tường định làm luôn món này, tới giữa trưa vừa lúc lấy ra để thí nghiệm món mới một chút.Đậu tằm đã ngâm đủ giờ, chuyện tiếp theo phải làm cho cho nó mở miệng. Chuyện này rất dễ dàng, chỉ tốn khá nhiều thời gian thôi.Nhưng công đoạn này nhất quyết phải làm, bằng không lúc bỏ đậu tằm vào nồi, chúng nó nổ tung toé, có khi còn nguy hiểm tới cả mạng người chứ chẳng chơi.Chuyện nhỏ như vậy, hiển nhiên không cần Lê Tường tự nhúng tay vào, hai người Hạnh Tử và Yến Túc tay chân lanh lẹ, không đến ba mươi phút đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu cho sư phụ rồi.“Sư phụ, có đậu tằm mới của mùa này, đâu cần phải ngâm đậu tằm cũ chứ?”Ba đồ đệ không hiểu tại sao nàng cần phải làm như vậy.Lê Tường vừa xem xét đậu tằm đã mở miệng vừa trả lời: “Bởi vì ta không muốn làm món xào. Hạnh Tử, đi nghiền những nguyên liệu ta vừa rang thành bột đi, chút nữa ta sẽ dùng tới.”
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Lê Tường đang nằm trên giường, thật cẩn thận duỗi eo chân, ngay khi nàng vừa lật người lại đột nhiên nghĩ tới thứ mình đặt trên đầu giường hôm qua, nàng theo bản nàng duỗi tay đi tìm nó.Ban đêm đen tuyền, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng nàng có thể sờ thấy từng viên thạch anh góc cạnh, trong suốt, sáng ngời y như tên ngốc nào đó.Nàng cầm lấy chuỗi vòng tay, nắm hờ nó trên tay rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.Sáng sớm hôm sau thời điểm nàng rời giường đi vào phòng bếp, đậu tằm đã được ngâm no đủ. Lúc này nàng chỉ cần nhẹ nhàng chà xát là lớp vỏ đậu tằm sẽ tróc ra ngay.Nàng đang tính toán muốn làm món đậu tằm chiên xóc gia vị, xem như vừa là một món ăn vặt, vừa là một món nhắm rượu.Có người thích ăn đậu tằm bỏ vỏ, có người lại không để ý. Dù sao Lê Tường cũng không định lột hết vỏ của chúng.Suy cho cùng, nếu lần đầu tiên đã bỏ hết vỏ của chúng, vậy sau này cũng phải bỏ hết vỏ đi, làm như vậy rất phiền toái.Hơn nữa, ăn hạt đậu phun vỏ ra ngoài cũng rất thú vị.Lê Tường bưng tất cả hạt đậu lên bàn, tối hôm qua nàng chỉ ngâm hơn nửa chậu mà bây giờ chúng nó đã nở ra thành một chậu đầy rồi. Từng hạt đậu tằm hút no nước nhìn thật đáng yêu.“Sư phụ, sao hôm nay ngươi ngâm nhiều đậu tằm như vậy?”Trước nay Đào Tử chưa từng nhìn thấy nàng ngâm nhiều đậu tằm như vậy, nàng ấy chạy qua cầm thử, chỉ cần sờ nhẹ một cái đã thấy hạt đậu tằm nứt ra làm đôi.“Dường như đã ngâm rất lâu?”Nàng ấy đã từng ăn đậu tằm rồi. Nhớ năm đó khi nàng ấy và muội muội còn đi làm công cho nhà người khác, ba bữa cơm một ngày chưa từng có món gì ngon, có đôi khi bọn họ phải ăn đậu nành, cũng có đôi khi lại là đậu tằm.Đương nhiên, không phải đậu mới mẻ, càng không ngon lành gì cho cam, chỉ đơn giản là bỏ đậu nành, đậu tằm vào nồi rang chín thôi, những loại đậu đó có cắn đau cả răng cũng không dễ dàng vỡ ra. Bởi vậy, nàng ấy và muội muội phải ngâm chúng rất lâu, mới có thể ăn được.Ngẫm lại những chuyện ngày ấy lại khiến người thổn thức. Dường như những ký ức ấy khắc thật sâu, thật sâu trong tâm trí Đào Tử, chỉ cần nàng ấy nhớ lại, sẽ có cảm giác như chúng vừa xảy ra ngay ngày hôm qua vậy.“Hôm nay ta mang chúng ta ngâm để làm một món mới, cứ ngâm đó đi đã, ngươi đi nhồi bột chút đi, chốc lát nữa chờ Khương Mẫn tới sẽ để hắn làm bánh bao.”Lê Tường bắt đầu phân chia công việc cho từng người. Lúc này, bọn tiểu nhị của tửu lầu cũng lục tục bước vào trong sân. Người quét tước thì đi quét tước, người rửa rau cứ việc rửa rau.Một ngày bận rộn lại bắt đầu.Chẳng qua không có ai chú ý tới cái chậu ngâm đầy đậu tằm trong bếp, mãi cho đến khi Lê Tường vớt tất cả những hạt đậu tằm còn đọng nước lên, bọn họ mới chú ý tới nàng đã ngâm đậu tằm từ lâu rồi.Mới sáng sớm, còn chưa tới giờ cơm, cho nên trong phòng bếp còn chưa quá bận rộn, Lê Tường định làm luôn món này, tới giữa trưa vừa lúc lấy ra để thí nghiệm món mới một chút.Đậu tằm đã ngâm đủ giờ, chuyện tiếp theo phải làm cho cho nó mở miệng. Chuyện này rất dễ dàng, chỉ tốn khá nhiều thời gian thôi.Nhưng công đoạn này nhất quyết phải làm, bằng không lúc bỏ đậu tằm vào nồi, chúng nó nổ tung toé, có khi còn nguy hiểm tới cả mạng người chứ chẳng chơi.Chuyện nhỏ như vậy, hiển nhiên không cần Lê Tường tự nhúng tay vào, hai người Hạnh Tử và Yến Túc tay chân lanh lẹ, không đến ba mươi phút đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu cho sư phụ rồi.“Sư phụ, có đậu tằm mới của mùa này, đâu cần phải ngâm đậu tằm cũ chứ?”Ba đồ đệ không hiểu tại sao nàng cần phải làm như vậy.Lê Tường vừa xem xét đậu tằm đã mở miệng vừa trả lời: “Bởi vì ta không muốn làm món xào. Hạnh Tử, đi nghiền những nguyên liệu ta vừa rang thành bột đi, chút nữa ta sẽ dùng tới.”
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi HạiTác giả: Bất Bình An/不平安Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!” Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng. “Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!” Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy. Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng. “Kiều Kiều, cậu… Lê Tường đang nằm trên giường, thật cẩn thận duỗi eo chân, ngay khi nàng vừa lật người lại đột nhiên nghĩ tới thứ mình đặt trên đầu giường hôm qua, nàng theo bản nàng duỗi tay đi tìm nó.Ban đêm đen tuyền, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng nàng có thể sờ thấy từng viên thạch anh góc cạnh, trong suốt, sáng ngời y như tên ngốc nào đó.Nàng cầm lấy chuỗi vòng tay, nắm hờ nó trên tay rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.Sáng sớm hôm sau thời điểm nàng rời giường đi vào phòng bếp, đậu tằm đã được ngâm no đủ. Lúc này nàng chỉ cần nhẹ nhàng chà xát là lớp vỏ đậu tằm sẽ tróc ra ngay.Nàng đang tính toán muốn làm món đậu tằm chiên xóc gia vị, xem như vừa là một món ăn vặt, vừa là một món nhắm rượu.Có người thích ăn đậu tằm bỏ vỏ, có người lại không để ý. Dù sao Lê Tường cũng không định lột hết vỏ của chúng.Suy cho cùng, nếu lần đầu tiên đã bỏ hết vỏ của chúng, vậy sau này cũng phải bỏ hết vỏ đi, làm như vậy rất phiền toái.Hơn nữa, ăn hạt đậu phun vỏ ra ngoài cũng rất thú vị.Lê Tường bưng tất cả hạt đậu lên bàn, tối hôm qua nàng chỉ ngâm hơn nửa chậu mà bây giờ chúng nó đã nở ra thành một chậu đầy rồi. Từng hạt đậu tằm hút no nước nhìn thật đáng yêu.“Sư phụ, sao hôm nay ngươi ngâm nhiều đậu tằm như vậy?”Trước nay Đào Tử chưa từng nhìn thấy nàng ngâm nhiều đậu tằm như vậy, nàng ấy chạy qua cầm thử, chỉ cần sờ nhẹ một cái đã thấy hạt đậu tằm nứt ra làm đôi.“Dường như đã ngâm rất lâu?”Nàng ấy đã từng ăn đậu tằm rồi. Nhớ năm đó khi nàng ấy và muội muội còn đi làm công cho nhà người khác, ba bữa cơm một ngày chưa từng có món gì ngon, có đôi khi bọn họ phải ăn đậu nành, cũng có đôi khi lại là đậu tằm.Đương nhiên, không phải đậu mới mẻ, càng không ngon lành gì cho cam, chỉ đơn giản là bỏ đậu nành, đậu tằm vào nồi rang chín thôi, những loại đậu đó có cắn đau cả răng cũng không dễ dàng vỡ ra. Bởi vậy, nàng ấy và muội muội phải ngâm chúng rất lâu, mới có thể ăn được.Ngẫm lại những chuyện ngày ấy lại khiến người thổn thức. Dường như những ký ức ấy khắc thật sâu, thật sâu trong tâm trí Đào Tử, chỉ cần nàng ấy nhớ lại, sẽ có cảm giác như chúng vừa xảy ra ngay ngày hôm qua vậy.“Hôm nay ta mang chúng ta ngâm để làm một món mới, cứ ngâm đó đi đã, ngươi đi nhồi bột chút đi, chốc lát nữa chờ Khương Mẫn tới sẽ để hắn làm bánh bao.”Lê Tường bắt đầu phân chia công việc cho từng người. Lúc này, bọn tiểu nhị của tửu lầu cũng lục tục bước vào trong sân. Người quét tước thì đi quét tước, người rửa rau cứ việc rửa rau.Một ngày bận rộn lại bắt đầu.Chẳng qua không có ai chú ý tới cái chậu ngâm đầy đậu tằm trong bếp, mãi cho đến khi Lê Tường vớt tất cả những hạt đậu tằm còn đọng nước lên, bọn họ mới chú ý tới nàng đã ngâm đậu tằm từ lâu rồi.Mới sáng sớm, còn chưa tới giờ cơm, cho nên trong phòng bếp còn chưa quá bận rộn, Lê Tường định làm luôn món này, tới giữa trưa vừa lúc lấy ra để thí nghiệm món mới một chút.Đậu tằm đã ngâm đủ giờ, chuyện tiếp theo phải làm cho cho nó mở miệng. Chuyện này rất dễ dàng, chỉ tốn khá nhiều thời gian thôi.Nhưng công đoạn này nhất quyết phải làm, bằng không lúc bỏ đậu tằm vào nồi, chúng nó nổ tung toé, có khi còn nguy hiểm tới cả mạng người chứ chẳng chơi.Chuyện nhỏ như vậy, hiển nhiên không cần Lê Tường tự nhúng tay vào, hai người Hạnh Tử và Yến Túc tay chân lanh lẹ, không đến ba mươi phút đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu cho sư phụ rồi.“Sư phụ, có đậu tằm mới của mùa này, đâu cần phải ngâm đậu tằm cũ chứ?”Ba đồ đệ không hiểu tại sao nàng cần phải làm như vậy.Lê Tường vừa xem xét đậu tằm đã mở miệng vừa trả lời: “Bởi vì ta không muốn làm món xào. Hạnh Tử, đi nghiền những nguyên liệu ta vừa rang thành bột đi, chút nữa ta sẽ dùng tới.”