Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng…
Chương 165
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Bà ấy đem điểm tâm trong hộp đặt lên đĩa sứ.Hà Hương giúp Từ Ngọc Tuyên lau khô tay.Trước khi ăn, Từ Ngọc Tuyên đột nhiên hỏi: "Ma ma, bao nhiêu?"Kỷ ma ma im lặng đếm, híp mắt cười trả lời: "Hồi tiểu công tử, tổng cộng có năm cái."Kỳ thật vốn có sáu cái, nhưng chỉ cần là đồ ăn mua ở bên ngoài về, các nàng bình thường đều phải nếm trước một cái, xác định không thành vấn đề, thì tiểu công tử mới có thể ăn.Cũng không biết lang quân mua ở quán điểm tâm nào, tinh xảo khéo léo như thế, trong một hộp tuy có sáu cái, nhưng khối lượng tất ít.Cũng không biết Từ Ngọc Tuyên có phải thật sự nghe hiểu hay không, bàn tay nhỏ bé của cậu gõ gõ từng miếng bánh ngọt, phảng phất như đang đếm.Sau khi đếm xong, Từ Ngọc Tuyên mới cầm lấy miếng Kỷ ma ma đưa cho cậu bé, răng sữa nhỏ chậm rãi cắn.Bánh mềm cùng mùi thơm ngát, vị cũng không quá ngọt, Từ Ngọc Tuyên cũng không cần kiêng ky gì, nên Kỷ ma ma rất yên tâm.Từ Ngọc Tuyên ăn rất vui vẻ, nhưng cũng không quên lời dặn dò của Từ Nguyệt Gia trước khi rời đi, lúc cậu bé cầm lấy cái bánh thứ hai, giọng trẻ con nói: "De dành cho Nương-"Sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư...Từ Ngọc Tuyên mỗi lần ăn một cái, đều phải lặp lại câu nói kia.Càng ăn càng ngon, Từ Ngọc Tuyên nhai nuốt cái cuối cùng, cúi đầu nhìn vào trong đĩa sứ.Mắt nhỏ đột nhiên trừng lớn, hai bàn tay nhỏ bé không có chỗ sắp đặt nói: "Ma ma, hết rồi!Từ Ngọc Tuyên gấp đến độ mắt đỏ bừng, có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn Kỷ ma ma: "Tuyên nhi, có để lại không?”...Kỷ ma ma vội vàng dỗ: "Tiểu công tử đừng có gấp, ma ma có để lại một miếng.Từ Ngọc Tuyên nước mắt lưng tròng, còn có chút thấp thỏm: "Thật sao?"Kỷ ma ma khẳng định gật đầu, còn cười với Từ Ngọc Tuyên một cái, trấn an cậu bé: "Ma ma sẽ không gạt con.”Bà ấy vẫn không nhắc tiểu công tử, ngoại trừ thấy cậu bé ăn vui vẻ ra, còn có một nguyên nhân chính là bà ấy thấy lang quân mua hai hộp về.Ý là Tiểu công tử và Nhị phu nhân mỗi người một hộp.Sở dĩ bảo tiểu công tử để lại một nửa cho Nhị phu nhân, sợ là lang quân lo lắng tiểu công tử sẽ ăn hết sạch, bữa tối ăn không vô.Nói cho cùng, lang quân vẫn là thương tiểu công tử, Kỷ ma ma trong lòng thầm nghĩ, chỉ là lang quân ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài nhìn không thấy mà thôi.Có Kỷ ma ma cam đoan, Từ Ngọc Tuyên dần dần trầm tĩnh lại.Nhẫn Đông dùng khăn ướt giúp cậu bé lau tay, Hà Hương đi rót chén nước ấm, Từ Ngọc Tuyên muốn tự mình uống, hai bàn tay nhỏ bé nâng chén trà, ực uc hai tiếng, liền uống xong.Ngay sau đó Kỷ ma ma hỏi cậu bé có muốn ra sân chơi một lát hay không.Từ Ngọc Tuyên chuyển dời sự chú ý, nói: "Muốn chơi - - trốn tìm!"Kỷ ma ma lập tức đồng ý, sau đó phân phó Hà Hương: "Đi gọi nha hoàn trong tiểu công tử viện tới, bảo các nàng tới đây chơi trốn tìm với tiểu công tử."Hà Hương đáp ứng, cúi người rời đi.Lúc này Từ Ngọc Tuyên đột nhiên kéo Kỷ ma ma, nói: "Ma ma cũng chơi đi-"Kỷ ma ma: "... Được, ma ma chơi!"Cầu cũng có thể đá, chỉ là chơi trốn tìm mà thôi, không thành vấn đề.*Phong tục Đại Tấn, nam nữ đính hôn nếu chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn, thì cả nam và nữ đều phải tổ chức tiệc tại nhà.Quốc Công Phủ chỉ dính dáng đến Lục gia, cho nên chỉ đến Lục gia.Tiệc đính hôn của Văn gia đã tổ chức từ mười ngày trước, là thông gia của Văn gia, Từ cô mẫu dẫn theo con dâu đến một chuyến.Bởi vậy trong các nàng, ngoại trừ Văn thị, chỉ có Từ cô mẫu ở khoảng cách gần nhìn qua cháu ruột thứ của Văn gia đính hôn với Lục Tâm Nghiên.Lúc có người ngoài ở đây, Từ cô mẫu cũng không nói nhiều, thuộc loại người nói ba câu thì chỉ gật đầu mỉm cười hai cái sau đó lại trả lời một câu, bà ấy chỉ ở trước mặt người nhà mới nói nhiều.Vừa vặn trong tiệc đính hôn, một bàn đều là người trong nhà.Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Từ cô mẫu còn chưa hết ý, Ôn Diệp nghe xong cũng chưa đã nghiền.Nàng cùng Từ cô mẫu hai người nhìn nhau, có một phen lưu luyến không rời.
Bà ấy đem điểm tâm trong hộp đặt lên đĩa sứ.
Hà Hương giúp Từ Ngọc Tuyên lau khô tay.
Trước khi ăn, Từ Ngọc Tuyên đột nhiên hỏi: "Ma ma, bao nhiêu?"
Kỷ ma ma im lặng đếm, híp mắt cười trả lời: "Hồi tiểu công tử, tổng cộng có năm cái."
Kỳ thật vốn có sáu cái, nhưng chỉ cần là đồ ăn mua ở bên ngoài về, các nàng bình thường đều phải nếm trước một cái, xác định không thành vấn đề, thì tiểu công tử mới có thể ăn.
Cũng không biết lang quân mua ở quán điểm tâm nào, tinh xảo khéo léo như thế, trong một hộp tuy có sáu cái, nhưng khối lượng tất ít.
Cũng không biết Từ Ngọc Tuyên có phải thật sự nghe hiểu hay không, bàn tay nhỏ bé của cậu gõ gõ từng miếng bánh ngọt, phảng phất như đang đếm.
Sau khi đếm xong, Từ Ngọc Tuyên mới cầm lấy miếng Kỷ ma ma đưa cho cậu bé, răng sữa nhỏ chậm rãi cắn.
Bánh mềm cùng mùi thơm ngát, vị cũng không quá ngọt, Từ Ngọc Tuyên cũng không cần kiêng ky gì, nên Kỷ ma ma rất yên tâm.
Từ Ngọc Tuyên ăn rất vui vẻ, nhưng cũng không quên lời dặn dò của Từ Nguyệt Gia trước khi rời đi, lúc cậu bé cầm lấy cái bánh thứ hai, giọng trẻ con nói: "De dành cho Nương-"
Sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư...
Từ Ngọc Tuyên mỗi lần ăn một cái, đều phải lặp lại câu nói kia.
Càng ăn càng ngon, Từ Ngọc Tuyên nhai nuốt cái cuối cùng, cúi đầu nhìn vào trong đĩa sứ.
Mắt nhỏ đột nhiên trừng lớn, hai bàn tay nhỏ bé không có chỗ sắp đặt nói: "Ma ma, hết rồi!
Từ Ngọc Tuyên gấp đến độ mắt đỏ bừng, có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn Kỷ ma ma: "Tuyên nhi, có để lại không?”...
Kỷ ma ma vội vàng dỗ: "Tiểu công tử đừng có gấp, ma ma có để lại một miếng.
Từ Ngọc Tuyên nước mắt lưng tròng, còn có chút thấp thỏm: "Thật sao?"
Kỷ ma ma khẳng định gật đầu, còn cười với Từ Ngọc Tuyên một cái, trấn an cậu bé: "Ma ma sẽ không gạt con.”
Bà ấy vẫn không nhắc tiểu công tử, ngoại trừ thấy cậu bé ăn vui vẻ ra, còn có một nguyên nhân chính là bà ấy thấy lang quân mua hai hộp về.
Ý là Tiểu công tử và Nhị phu nhân mỗi người một hộp.
Sở dĩ bảo tiểu công tử để lại một nửa cho Nhị phu nhân, sợ là lang quân lo lắng tiểu công tử sẽ ăn hết sạch, bữa tối ăn không vô.
Nói cho cùng, lang quân vẫn là thương tiểu công tử, Kỷ ma ma trong lòng thầm nghĩ, chỉ là lang quân ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài nhìn không thấy mà thôi.
Có Kỷ ma ma cam đoan, Từ Ngọc Tuyên dần dần trầm tĩnh lại.
Nhẫn Đông dùng khăn ướt giúp cậu bé lau tay, Hà Hương đi rót chén nước ấm, Từ Ngọc Tuyên muốn tự mình uống, hai bàn tay nhỏ bé nâng chén trà, ực uc hai tiếng, liền uống xong.
Ngay sau đó Kỷ ma ma hỏi cậu bé có muốn ra sân chơi một lát hay không.
Từ Ngọc Tuyên chuyển dời sự chú ý, nói: "Muốn chơi - - trốn tìm!"
Kỷ ma ma lập tức đồng ý, sau đó phân phó Hà Hương: "Đi gọi nha hoàn trong tiểu công tử viện tới, bảo các nàng tới đây chơi trốn tìm với tiểu công tử."
Hà Hương đáp ứng, cúi người rời đi.
Lúc này Từ Ngọc Tuyên đột nhiên kéo Kỷ ma ma, nói: "Ma ma cũng chơi đi-"
Kỷ ma ma: "... Được, ma ma chơi!"
Cầu cũng có thể đá, chỉ là chơi trốn tìm mà thôi, không thành vấn đề.
*
Phong tục Đại Tấn, nam nữ đính hôn nếu chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn, thì cả nam và nữ đều phải tổ chức tiệc tại nhà.
Quốc Công Phủ chỉ dính dáng đến Lục gia, cho nên chỉ đến Lục gia.
Tiệc đính hôn của Văn gia đã tổ chức từ mười ngày trước, là thông gia của Văn gia, Từ cô mẫu dẫn theo con dâu đến một chuyến.
Bởi vậy trong các nàng, ngoại trừ Văn thị, chỉ có Từ cô mẫu ở khoảng cách gần nhìn qua cháu ruột thứ của Văn gia đính hôn với Lục Tâm Nghiên.
Lúc có người ngoài ở đây, Từ cô mẫu cũng không nói nhiều, thuộc loại người nói ba câu thì chỉ gật đầu mỉm cười hai cái sau đó lại trả lời một câu, bà ấy chỉ ở trước mặt người nhà mới nói nhiều.
Vừa vặn trong tiệc đính hôn, một bàn đều là người trong nhà.
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Từ cô mẫu còn chưa hết ý, Ôn Diệp nghe xong cũng chưa đã nghiền.
Nàng cùng Từ cô mẫu hai người nhìn nhau, có một phen lưu luyến không rời.
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Bà ấy đem điểm tâm trong hộp đặt lên đĩa sứ.Hà Hương giúp Từ Ngọc Tuyên lau khô tay.Trước khi ăn, Từ Ngọc Tuyên đột nhiên hỏi: "Ma ma, bao nhiêu?"Kỷ ma ma im lặng đếm, híp mắt cười trả lời: "Hồi tiểu công tử, tổng cộng có năm cái."Kỳ thật vốn có sáu cái, nhưng chỉ cần là đồ ăn mua ở bên ngoài về, các nàng bình thường đều phải nếm trước một cái, xác định không thành vấn đề, thì tiểu công tử mới có thể ăn.Cũng không biết lang quân mua ở quán điểm tâm nào, tinh xảo khéo léo như thế, trong một hộp tuy có sáu cái, nhưng khối lượng tất ít.Cũng không biết Từ Ngọc Tuyên có phải thật sự nghe hiểu hay không, bàn tay nhỏ bé của cậu gõ gõ từng miếng bánh ngọt, phảng phất như đang đếm.Sau khi đếm xong, Từ Ngọc Tuyên mới cầm lấy miếng Kỷ ma ma đưa cho cậu bé, răng sữa nhỏ chậm rãi cắn.Bánh mềm cùng mùi thơm ngát, vị cũng không quá ngọt, Từ Ngọc Tuyên cũng không cần kiêng ky gì, nên Kỷ ma ma rất yên tâm.Từ Ngọc Tuyên ăn rất vui vẻ, nhưng cũng không quên lời dặn dò của Từ Nguyệt Gia trước khi rời đi, lúc cậu bé cầm lấy cái bánh thứ hai, giọng trẻ con nói: "De dành cho Nương-"Sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư...Từ Ngọc Tuyên mỗi lần ăn một cái, đều phải lặp lại câu nói kia.Càng ăn càng ngon, Từ Ngọc Tuyên nhai nuốt cái cuối cùng, cúi đầu nhìn vào trong đĩa sứ.Mắt nhỏ đột nhiên trừng lớn, hai bàn tay nhỏ bé không có chỗ sắp đặt nói: "Ma ma, hết rồi!Từ Ngọc Tuyên gấp đến độ mắt đỏ bừng, có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn Kỷ ma ma: "Tuyên nhi, có để lại không?”...Kỷ ma ma vội vàng dỗ: "Tiểu công tử đừng có gấp, ma ma có để lại một miếng.Từ Ngọc Tuyên nước mắt lưng tròng, còn có chút thấp thỏm: "Thật sao?"Kỷ ma ma khẳng định gật đầu, còn cười với Từ Ngọc Tuyên một cái, trấn an cậu bé: "Ma ma sẽ không gạt con.”Bà ấy vẫn không nhắc tiểu công tử, ngoại trừ thấy cậu bé ăn vui vẻ ra, còn có một nguyên nhân chính là bà ấy thấy lang quân mua hai hộp về.Ý là Tiểu công tử và Nhị phu nhân mỗi người một hộp.Sở dĩ bảo tiểu công tử để lại một nửa cho Nhị phu nhân, sợ là lang quân lo lắng tiểu công tử sẽ ăn hết sạch, bữa tối ăn không vô.Nói cho cùng, lang quân vẫn là thương tiểu công tử, Kỷ ma ma trong lòng thầm nghĩ, chỉ là lang quân ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài nhìn không thấy mà thôi.Có Kỷ ma ma cam đoan, Từ Ngọc Tuyên dần dần trầm tĩnh lại.Nhẫn Đông dùng khăn ướt giúp cậu bé lau tay, Hà Hương đi rót chén nước ấm, Từ Ngọc Tuyên muốn tự mình uống, hai bàn tay nhỏ bé nâng chén trà, ực uc hai tiếng, liền uống xong.Ngay sau đó Kỷ ma ma hỏi cậu bé có muốn ra sân chơi một lát hay không.Từ Ngọc Tuyên chuyển dời sự chú ý, nói: "Muốn chơi - - trốn tìm!"Kỷ ma ma lập tức đồng ý, sau đó phân phó Hà Hương: "Đi gọi nha hoàn trong tiểu công tử viện tới, bảo các nàng tới đây chơi trốn tìm với tiểu công tử."Hà Hương đáp ứng, cúi người rời đi.Lúc này Từ Ngọc Tuyên đột nhiên kéo Kỷ ma ma, nói: "Ma ma cũng chơi đi-"Kỷ ma ma: "... Được, ma ma chơi!"Cầu cũng có thể đá, chỉ là chơi trốn tìm mà thôi, không thành vấn đề.*Phong tục Đại Tấn, nam nữ đính hôn nếu chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn, thì cả nam và nữ đều phải tổ chức tiệc tại nhà.Quốc Công Phủ chỉ dính dáng đến Lục gia, cho nên chỉ đến Lục gia.Tiệc đính hôn của Văn gia đã tổ chức từ mười ngày trước, là thông gia của Văn gia, Từ cô mẫu dẫn theo con dâu đến một chuyến.Bởi vậy trong các nàng, ngoại trừ Văn thị, chỉ có Từ cô mẫu ở khoảng cách gần nhìn qua cháu ruột thứ của Văn gia đính hôn với Lục Tâm Nghiên.Lúc có người ngoài ở đây, Từ cô mẫu cũng không nói nhiều, thuộc loại người nói ba câu thì chỉ gật đầu mỉm cười hai cái sau đó lại trả lời một câu, bà ấy chỉ ở trước mặt người nhà mới nói nhiều.Vừa vặn trong tiệc đính hôn, một bàn đều là người trong nhà.Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Từ cô mẫu còn chưa hết ý, Ôn Diệp nghe xong cũng chưa đã nghiền.Nàng cùng Từ cô mẫu hai người nhìn nhau, có một phen lưu luyến không rời.