Tác giả:

Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng…

Chương 208

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Ôn Diệp mặc kệ tương lai, chỉ nhìn hiện tại, tiểu muội không có khả năng ở trong cung làm bạn học với công chúa cả đời, chỉ cần trong khoảng thời gian này, trong cung không có biến số gì là được.Hoàng thượng chính trực tráng niên, chỉ lớn hơn Từ Quốc Công mấy tuổi, coi như nếu tương lai y thành tiên đế thứ hai gì đó, thì đó cũng là chuyện của hai ba mươi năm sau.Nhưng Ôn Diệp vẫn hỏi một ít chuyện trong cung.Ví dụ như trong cung nào có các phi tân ưu tú hơn, tính tình ra sao, phi tân nào là con của các hoàng tử và công chúa nhỏ còn lại.Sau một loạt vấn đề, Từ Nguyệt Gia đều trâm mặc.Hắn cũng không phải người trong cung, chuyện hậu cung, hắn làm sao hoàn toàn biết được.Ôn Diệp nói xong, nghiêng người về phía trước nói: "Lang quân, sao chàng không nói nữa?"Từ Nguyệt Gia suy nghĩ một chút nói: "Nương ruột của hai vị công chúa là Phù phi, nương ruột của Tam hoàng tử là Dư quý nhân, gia thế của mấy vị nương nương không rõ ràng, nàng không cần lo lắng."Ôn Diệp vẫn tiếp tục thăm dò: "Hết rồi à?"Từ Nguyệt Gia đứng dậy, muốn rời đi nói: "Những thứ nàng muốn biết, ta không biết."Ôn Diệp: "..." Vô vị.Không thể tưởng tượng, ngày thường Hoàng đế đều tán gẫu chuyện nhà với Từ Nguyệt Gia như thế nào.Đối diện với khúc gỗ trơ trơ như vậy không nhàm chán sao?*Căn cứ vào tin tức Từ Nguyệt Gia biết được, Ôn Diệp lại viết một phong thư khác.Thẩm thị nhận được thư Ôn Diệp phái người đưa tới, đã là xế chiều ngày hôm sau.Con dâu thứ hai còn chưa tới một tháng nữa sẽ sinh, trong phủ cũng có một đống chuyện, Tô Châu bên kia hôm qua gửi thư, hôn sự của cháu họ đã định, Thịnh Kinh bên này muốn đưa phần lễ qua.Gần đây Thẩm thị rất bận rộn, biết được là thư của Ôn Diệp, bà rất bối rối.Bên cạnh chỉ có Hàn ma ma, bà ấy nói chuyện cũng không quá cố ky, một bên mở phong thư một bên nói thầm: "Ôn Tứ lại muốn làm cái gì đây?"Phong thư mở ra, lấy ra ba bốn tờ giấy, Thẩm thị im lặng.Bà ấy tự động bỏ qua tờ thứ nhất tràn đây chữ "ân cần thăm hỏi cùng quan tâm, nhìn kỹ mấy tờ còn lại.Sau khi xem xong, Thẩm thị vừa cất kỹ thư, con dâu cả Dương thị đã tới.Bà vú lúc trước chuẩn bị cho hài tử Liễu thị gần đây bị dính một trận phong hàn, Dương thị sợ bị ảnh hưởng, liền sắp xếp một bà vú khác, bây giờ là tới hồi bẩm Thẩm thị việc này.Thẩm thị bảo nàng ngồi gần, nghe Dương thị kể rõ, nói: "Con làm việc ta rất yên tâm, cứ theo sắp xếp của con đi."Được Thẩm thị khẳng định, Dương thị nở nụ cười, thấy Thẩm thị thần sắc tựa hồ không tốt lắm, vội thân thiết nói: "Nương, người làm sao vậy?"Chuyện chưa xác định cũng không tiện nói với con dâu, Thẩm thị chỉ nói: "Là tứ muội con gửi thư, nói tiểu thế tử Quốc Công phủ đi học viện, trong phủ thiếu hài tử, quá mức an tĩnh một chút, nên muốn tứ muội con viết thư vê hỏi Trừng ca nhi và Nhiên nhi có rảnh thì qua đó chơi."Dương thị nhớ rõ con thứ của Quốc công phu nhân không lớn hơn trưởng tử của mình bao nhiêu, nhưng nàng ấy càng biết nhà mẹ đẻ Quốc công phu nhân có cháu trai thích hợp, làm sao có thể bỏ gần tìm xa, để Trừng ca nhi của nàng ấy đi.Ước chừng là nhân tiện mà thôi.Quốc công phu nhân sở dĩ làm như vậy, nhất định là nể mặt Tứ muội, Tứ muội ở Quốc công phủ sống rất tốt, như vậy hài tử hai nhà thỉnh thoảng cùng nhau chơi đùa, cũng không có gì xấu.Dương thị trong lòng như gương sáng, nói: "Trừng ca nhi gân đây đọc sách rất chăm chỉ, con vừa vặn muốn cho nó nghỉ một ngày."Thẩm thị gật đầu: "Lat nữa thương lượng ngày lành, con đưa Trừng ca nhi và Nhiên nhi qua đó."Dương thị đáp ứng.Buổi tối, Ôn phụ tới chính viện, Thẩm thị nói với ông về chuyện Ôn Diệp đề cập.Ôn phụ nghe xong, nói: "Trùng hợp, hôm nay hạ chức, Tử Đàn đặc biệt tới nói với ta việc này."Thẩm thị thoáng kinh ngạc: "Vậy sao?”Ôn phụ liếc Thẩm thị một cái, nói: "Ta còn có thể lừa bà về chuyện này sao?"Thẩm thị sửng sốt, thầm nghĩ, Ôn Tứ rất có bản lĩnh.Ôn phụ cho rằng bà ấy đang lo lắng Tiểu Ngũ tiến cung sẽ va chạm công chúa, vì thế nói: "Ba đừng lo lắng, hôm nay ta đặc biệt hỏi qua Mạnh đại học sĩ, con gái trưởng tử của hắn hiện giờ chính là bạn học của công chúa, công chúa đối xử với con bé ấy không tệ."Cháu gái của Mạnh đại học sĩ còn nhỏ hơn Nhiên Nhi một tuổi.

Ôn Diệp mặc kệ tương lai, chỉ nhìn hiện tại, tiểu muội không có khả năng ở trong cung làm bạn học với công chúa cả đời, chỉ cần trong khoảng thời gian này, trong cung không có biến số gì là được.

Hoàng thượng chính trực tráng niên, chỉ lớn hơn Từ Quốc Công mấy tuổi, coi như nếu tương lai y thành tiên đế thứ hai gì đó, thì đó cũng là chuyện của hai ba mươi năm sau.

Nhưng Ôn Diệp vẫn hỏi một ít chuyện trong cung.

Ví dụ như trong cung nào có các phi tân ưu tú hơn, tính tình ra sao, phi tân nào là con của các hoàng tử và công chúa nhỏ còn lại.

Sau một loạt vấn đề, Từ Nguyệt Gia đều trâm mặc.

Hắn cũng không phải người trong cung, chuyện hậu cung, hắn làm sao hoàn toàn biết được.

Ôn Diệp nói xong, nghiêng người về phía trước nói: "Lang quân, sao chàng không nói nữa?"

Từ Nguyệt Gia suy nghĩ một chút nói: "Nương ruột của hai vị công chúa là Phù phi, nương ruột của Tam hoàng tử là Dư quý nhân, gia thế của mấy vị nương nương không rõ ràng, nàng không cần lo lắng."

Ôn Diệp vẫn tiếp tục thăm dò: "Hết rồi à?"

Từ Nguyệt Gia đứng dậy, muốn rời đi nói: "Những thứ nàng muốn biết, ta không biết."

Ôn Diệp: "..." Vô vị.

Không thể tưởng tượng, ngày thường Hoàng đế đều tán gẫu chuyện nhà với Từ Nguyệt Gia như thế nào.

Đối diện với khúc gỗ trơ trơ như vậy không nhàm chán sao?

*

Căn cứ vào tin tức Từ Nguyệt Gia biết được, Ôn Diệp lại viết một phong thư khác.

Thẩm thị nhận được thư Ôn Diệp phái người đưa tới, đã là xế chiều ngày hôm sau.

Con dâu thứ hai còn chưa tới một tháng nữa sẽ sinh, trong phủ cũng có một đống chuyện, Tô Châu bên kia hôm qua gửi thư, hôn sự của cháu họ đã định, Thịnh Kinh bên này muốn đưa phần lễ qua.

Gần đây Thẩm thị rất bận rộn, biết được là thư của Ôn Diệp, bà rất bối rối.

Bên cạnh chỉ có Hàn ma ma, bà ấy nói chuyện cũng không quá cố ky, một bên mở phong thư một bên nói thầm: "Ôn Tứ lại muốn làm cái gì đây?"

Phong thư mở ra, lấy ra ba bốn tờ giấy, Thẩm thị im lặng.

Bà ấy tự động bỏ qua tờ thứ nhất tràn đây chữ "ân cần thăm hỏi cùng quan tâm, nhìn kỹ mấy tờ còn lại.

Sau khi xem xong, Thẩm thị vừa cất kỹ thư, con dâu cả Dương thị đã tới.

Bà vú lúc trước chuẩn bị cho hài tử Liễu thị gần đây bị dính một trận phong hàn, Dương thị sợ bị ảnh hưởng, liền sắp xếp một bà vú khác, bây giờ là tới hồi bẩm Thẩm thị việc này.

Thẩm thị bảo nàng ngồi gần, nghe Dương thị kể rõ, nói: "Con làm việc ta rất yên tâm, cứ theo sắp xếp của con đi."

Được Thẩm thị khẳng định, Dương thị nở nụ cười, thấy Thẩm thị thần sắc tựa hồ không tốt lắm, vội thân thiết nói: "Nương, người làm sao vậy?"

Chuyện chưa xác định cũng không tiện nói với con dâu, Thẩm thị chỉ nói: "Là tứ muội con gửi thư, nói tiểu thế tử Quốc Công phủ đi học viện, trong phủ thiếu hài tử, quá mức an tĩnh một chút, nên muốn tứ muội con viết thư vê hỏi Trừng ca nhi và Nhiên nhi có rảnh thì qua đó chơi."

Dương thị nhớ rõ con thứ của Quốc công phu nhân không lớn hơn trưởng tử của mình bao nhiêu, nhưng nàng ấy càng biết nhà mẹ đẻ Quốc công phu nhân có cháu trai thích hợp, làm sao có thể bỏ gần tìm xa, để Trừng ca nhi của nàng ấy đi.

Ước chừng là nhân tiện mà thôi.

Quốc công phu nhân sở dĩ làm như vậy, nhất định là nể mặt Tứ muội, Tứ muội ở Quốc công phủ sống rất tốt, như vậy hài tử hai nhà thỉnh thoảng cùng nhau chơi đùa, cũng không có gì xấu.

Dương thị trong lòng như gương sáng, nói: "Trừng ca nhi gân đây đọc sách rất chăm chỉ, con vừa vặn muốn cho nó nghỉ một ngày."

Thẩm thị gật đầu: "Lat nữa thương lượng ngày lành, con đưa Trừng ca nhi và Nhiên nhi qua đó."

Dương thị đáp ứng.

Buổi tối, Ôn phụ tới chính viện, Thẩm thị nói với ông về chuyện Ôn Diệp đề cập.

Ôn phụ nghe xong, nói: "Trùng hợp, hôm nay hạ chức, Tử Đàn đặc biệt tới nói với ta việc này."

Thẩm thị thoáng kinh ngạc: "Vậy sao?”

Ôn phụ liếc Thẩm thị một cái, nói: "Ta còn có thể lừa bà về chuyện này sao?"

Thẩm thị sửng sốt, thầm nghĩ, Ôn Tứ rất có bản lĩnh.

Ôn phụ cho rằng bà ấy đang lo lắng Tiểu Ngũ tiến cung sẽ va chạm công chúa, vì thế nói: "Ba đừng lo lắng, hôm nay ta đặc biệt hỏi qua Mạnh đại học sĩ, con gái trưởng tử của hắn hiện giờ chính là bạn học của công chúa, công chúa đối xử với con bé ấy không tệ."

Cháu gái của Mạnh đại học sĩ còn nhỏ hơn Nhiên Nhi một tuổi.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Ôn Diệp mặc kệ tương lai, chỉ nhìn hiện tại, tiểu muội không có khả năng ở trong cung làm bạn học với công chúa cả đời, chỉ cần trong khoảng thời gian này, trong cung không có biến số gì là được.Hoàng thượng chính trực tráng niên, chỉ lớn hơn Từ Quốc Công mấy tuổi, coi như nếu tương lai y thành tiên đế thứ hai gì đó, thì đó cũng là chuyện của hai ba mươi năm sau.Nhưng Ôn Diệp vẫn hỏi một ít chuyện trong cung.Ví dụ như trong cung nào có các phi tân ưu tú hơn, tính tình ra sao, phi tân nào là con của các hoàng tử và công chúa nhỏ còn lại.Sau một loạt vấn đề, Từ Nguyệt Gia đều trâm mặc.Hắn cũng không phải người trong cung, chuyện hậu cung, hắn làm sao hoàn toàn biết được.Ôn Diệp nói xong, nghiêng người về phía trước nói: "Lang quân, sao chàng không nói nữa?"Từ Nguyệt Gia suy nghĩ một chút nói: "Nương ruột của hai vị công chúa là Phù phi, nương ruột của Tam hoàng tử là Dư quý nhân, gia thế của mấy vị nương nương không rõ ràng, nàng không cần lo lắng."Ôn Diệp vẫn tiếp tục thăm dò: "Hết rồi à?"Từ Nguyệt Gia đứng dậy, muốn rời đi nói: "Những thứ nàng muốn biết, ta không biết."Ôn Diệp: "..." Vô vị.Không thể tưởng tượng, ngày thường Hoàng đế đều tán gẫu chuyện nhà với Từ Nguyệt Gia như thế nào.Đối diện với khúc gỗ trơ trơ như vậy không nhàm chán sao?*Căn cứ vào tin tức Từ Nguyệt Gia biết được, Ôn Diệp lại viết một phong thư khác.Thẩm thị nhận được thư Ôn Diệp phái người đưa tới, đã là xế chiều ngày hôm sau.Con dâu thứ hai còn chưa tới một tháng nữa sẽ sinh, trong phủ cũng có một đống chuyện, Tô Châu bên kia hôm qua gửi thư, hôn sự của cháu họ đã định, Thịnh Kinh bên này muốn đưa phần lễ qua.Gần đây Thẩm thị rất bận rộn, biết được là thư của Ôn Diệp, bà rất bối rối.Bên cạnh chỉ có Hàn ma ma, bà ấy nói chuyện cũng không quá cố ky, một bên mở phong thư một bên nói thầm: "Ôn Tứ lại muốn làm cái gì đây?"Phong thư mở ra, lấy ra ba bốn tờ giấy, Thẩm thị im lặng.Bà ấy tự động bỏ qua tờ thứ nhất tràn đây chữ "ân cần thăm hỏi cùng quan tâm, nhìn kỹ mấy tờ còn lại.Sau khi xem xong, Thẩm thị vừa cất kỹ thư, con dâu cả Dương thị đã tới.Bà vú lúc trước chuẩn bị cho hài tử Liễu thị gần đây bị dính một trận phong hàn, Dương thị sợ bị ảnh hưởng, liền sắp xếp một bà vú khác, bây giờ là tới hồi bẩm Thẩm thị việc này.Thẩm thị bảo nàng ngồi gần, nghe Dương thị kể rõ, nói: "Con làm việc ta rất yên tâm, cứ theo sắp xếp của con đi."Được Thẩm thị khẳng định, Dương thị nở nụ cười, thấy Thẩm thị thần sắc tựa hồ không tốt lắm, vội thân thiết nói: "Nương, người làm sao vậy?"Chuyện chưa xác định cũng không tiện nói với con dâu, Thẩm thị chỉ nói: "Là tứ muội con gửi thư, nói tiểu thế tử Quốc Công phủ đi học viện, trong phủ thiếu hài tử, quá mức an tĩnh một chút, nên muốn tứ muội con viết thư vê hỏi Trừng ca nhi và Nhiên nhi có rảnh thì qua đó chơi."Dương thị nhớ rõ con thứ của Quốc công phu nhân không lớn hơn trưởng tử của mình bao nhiêu, nhưng nàng ấy càng biết nhà mẹ đẻ Quốc công phu nhân có cháu trai thích hợp, làm sao có thể bỏ gần tìm xa, để Trừng ca nhi của nàng ấy đi.Ước chừng là nhân tiện mà thôi.Quốc công phu nhân sở dĩ làm như vậy, nhất định là nể mặt Tứ muội, Tứ muội ở Quốc công phủ sống rất tốt, như vậy hài tử hai nhà thỉnh thoảng cùng nhau chơi đùa, cũng không có gì xấu.Dương thị trong lòng như gương sáng, nói: "Trừng ca nhi gân đây đọc sách rất chăm chỉ, con vừa vặn muốn cho nó nghỉ một ngày."Thẩm thị gật đầu: "Lat nữa thương lượng ngày lành, con đưa Trừng ca nhi và Nhiên nhi qua đó."Dương thị đáp ứng.Buổi tối, Ôn phụ tới chính viện, Thẩm thị nói với ông về chuyện Ôn Diệp đề cập.Ôn phụ nghe xong, nói: "Trùng hợp, hôm nay hạ chức, Tử Đàn đặc biệt tới nói với ta việc này."Thẩm thị thoáng kinh ngạc: "Vậy sao?”Ôn phụ liếc Thẩm thị một cái, nói: "Ta còn có thể lừa bà về chuyện này sao?"Thẩm thị sửng sốt, thầm nghĩ, Ôn Tứ rất có bản lĩnh.Ôn phụ cho rằng bà ấy đang lo lắng Tiểu Ngũ tiến cung sẽ va chạm công chúa, vì thế nói: "Ba đừng lo lắng, hôm nay ta đặc biệt hỏi qua Mạnh đại học sĩ, con gái trưởng tử của hắn hiện giờ chính là bạn học của công chúa, công chúa đối xử với con bé ấy không tệ."Cháu gái của Mạnh đại học sĩ còn nhỏ hơn Nhiên Nhi một tuổi.

Chương 208