Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng…
Chương 224
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Thường di nương vẫn không yên tâm, bà ấy đối với tình hình trong cung hoàn toàn không biết gì cả.Ôn Diệp hiểu, nói: "Tình hình trong cung, lúc trước con đã hiểu đại khái qua lang quân và tẩu tẩu, tiểu muội chỉ cần an phận làm tốt bổn phận, sẽ không có chuyện gì."Thường di nương vừa nghe lời này của nàng, liền yên tâm hơn một nửa, đại nữ nhi tuy có chút không cẩn thận trong chuyện hôn nhân, nhưng ở những chuyện khác, nàng luôn luôn rất có chừng mực.Huống chỉ lúc này liên quan đến muội muội ruột của nàng.So với Thường di nương, Ôn Nhiên cũng không lo lắng chuyện phải tiến cung, cô bé vỗ vỗ ngực nói: "Con chỉ sợ hoàng thượng nói muốn thu hồi những thứ lúc trước ban cho con thôi."Cũng may công công trong cung đến phụng chỉ truyền khẩu dụ, cũng không có nói gì đến ban thưởng lúc trước.Thường di nương nghẹn lời: ”..."Ôn Diệp bật cười: "Hoàng thượng nào có keo kiệt như muội nghĩ."Ôn Nhiên thở phào một hơi, hơi thẹn thùng nói: "Muội sợ thế."Nhưng những ban thưởng kia không phải bị cô bé dùng hết, thì là đem đi tặng, cho dù Hoàng Thượng muốn thu hồi, cũng không còn mấy thứ.Ôn Diệp không ở lâu, sau khi trấn an Thường di nương và tiểu muội xong, đã đến giờ nên rời đi, sau khi Ôn Nhiên biết được, vội vàng trở lại phòng nhỏ của mình, ôm mấy cuốn sách trong tay, tỳ nữ càng ôm nhiều sách hơn.Ôn Nhiên đem những quyển sách này giao cho Ôn Diệp, cô bé nói: "Nương nói, sau khi tiến cung những quyển sách này đều sẽ được chuẩn bị, cho nên Tứ tỷ giúp muội mang chúng về cho cháu ngoại Tuyên nhỉ đi, trên đó muội đều viết chú giải, tuy rằng không phải quá thâm ảo, nhưng muội đã hỏi lão sư, đối với cháu ngoại Tuyên nhi mới vỡ lòng mà nói, cũng đủ dùng."Ôn Diệp nhận lấy, nhướng mày cười nói: "Ta thay Tuyên Nhi cảm ơn dì út nhé."Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Đều là sách cũ muội đã dùng qua, so ra vẫn kém bút lông thỏ mà cháu ngoại Tuyên Nhi cố ý chuẩn bị."*Trước khi về Quốc công phủ, Ôn Diệp cố ý đi đường vòng đến Tụ Hiền lâu một chuyến, cầm lấy trà mận xanh và điểm tâm mận xanh đã đặt trước, vừa trở về liền trực tiếp đến chính viện.Lục thị biết Ôn Diệp hôm nay trở về Ôn gia một chuyến, vốn tưởng rằng nàng ít nhất phải qua giờ Thân mới hồi phủ.Không nghĩ tới nàng ấy mới ngủ trưa, người đã xuất hiện ở chính viện.Lục thị buông thư của trưởng tử gửi về từ học viện 5 ngày một lần, hỏi: "Canh giờ còn sớm, sao không ở bên nương muội một lát nữa?"Ôn Diệp bảo Đào Chi mang hộp thức ăn lên, nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước thấy tẩu tẩu thích trà mận xanh và bánh mận xanh ở Tụ Hiền lâu, hôm nay ra ngoài, đã nghĩ tiện đường mang về cho tẩu tẩu một ít."Nàng mua tổng cộng hai hộp thức ăn, một hộp cho Lục thị, một hộp cho chính mình, nhưng lúc đi vào, nàng chỉ cầm một hộp.Lục thị trong lòng biết rõ, từ Quốc Công phủ tới Ôn phủ, căn bản không đi qua Tụ Hiền lâu, làm gì tiện đường, rõ ràng là nàng cố ý đi đường vòng."Muội thật có tâm." Lục thị nội tâm xúc động: "Lần sau không cần phiền như thế."Quy củ Tụ Hiền lâu nàng ấy cũng rõ, cho dù mình đặt trước, nhưng nếu không đi lấy trong canh giờ quy định, thì vẫn không mua được.Nghĩ đến Ôn Diệp về sớm như vậy, hẳn là có nguyên nhân bên trong.Về nhà mẹ đẻ còn nhớ mua điểm tâm cho nàng ấy, Lục thị không biết nên nói nàng tốt như thế nào, vừa lúc này, Từ Quốc Công đã trở về.Ôn Diệp gọi một tiếng: "Đại ca."Từ Quốc Công khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía Lục thị nói: "Lưu tướng quân hồi kinh báo cáo công tác, chúng ta nhiều năm không gặp, buổi trưa hôm nay ông ấy mời ta cùng có mấy vị đồng liêu khác trong quân uống vài chén ở Tụ Hiền lâu."Xem như giải thích vì sao giờ này y mới trở về.Dứt lời, y thoáng nhìn trên bàn có hộp thức ăn của Tụ Hiền lâu, tò mò hỏi: "Phu nhân hôm nay cũng đi Tụ Hiền lâu à?"Lục thị: "Không phải ta, là đệ muội."Đề tài chuyển tới chỗ mình, Ôn Diệp lên tiếng: "Là như vậy đại ca, hôm nay ta trở về Ôn phủ một chuyến, trên đường hồi phủ nhớ tới tẩu tẩu thích điểm tâm với trà của Tụ Hiền lâu, nghĩ vừa đúng lúc tiện đường, nên đến Tụ Hiền lâu một chuyến."
Thường di nương vẫn không yên tâm, bà ấy đối với tình hình trong cung hoàn toàn không biết gì cả.
Ôn Diệp hiểu, nói: "Tình hình trong cung, lúc trước con đã hiểu đại khái qua lang quân và tẩu tẩu, tiểu muội chỉ cần an phận làm tốt bổn phận, sẽ không có chuyện gì."
Thường di nương vừa nghe lời này của nàng, liền yên tâm hơn một nửa, đại nữ nhi tuy có chút không cẩn thận trong chuyện hôn nhân, nhưng ở những chuyện khác, nàng luôn luôn rất có chừng mực.
Huống chỉ lúc này liên quan đến muội muội ruột của nàng.
So với Thường di nương, Ôn Nhiên cũng không lo lắng chuyện phải tiến cung, cô bé vỗ vỗ ngực nói: "Con chỉ sợ hoàng thượng nói muốn thu hồi những thứ lúc trước ban cho con thôi."
Cũng may công công trong cung đến phụng chỉ truyền khẩu dụ, cũng không có nói gì đến ban thưởng lúc trước.
Thường di nương nghẹn lời: ”..."
Ôn Diệp bật cười: "Hoàng thượng nào có keo kiệt như muội nghĩ."
Ôn Nhiên thở phào một hơi, hơi thẹn thùng nói: "Muội sợ thế."
Nhưng những ban thưởng kia không phải bị cô bé dùng hết, thì là đem đi tặng, cho dù Hoàng Thượng muốn thu hồi, cũng không còn mấy thứ.
Ôn Diệp không ở lâu, sau khi trấn an Thường di nương và tiểu muội xong, đã đến giờ nên rời đi, sau khi Ôn Nhiên biết được, vội vàng trở lại phòng nhỏ của mình, ôm mấy cuốn sách trong tay, tỳ nữ càng ôm nhiều sách hơn.
Ôn Nhiên đem những quyển sách này giao cho Ôn Diệp, cô bé nói: "Nương nói, sau khi tiến cung những quyển sách này đều sẽ được chuẩn bị, cho nên Tứ tỷ giúp muội mang chúng về cho cháu ngoại Tuyên nhỉ đi, trên đó muội đều viết chú giải, tuy rằng không phải quá thâm ảo, nhưng muội đã hỏi lão sư, đối với cháu ngoại Tuyên nhi mới vỡ lòng mà nói, cũng đủ dùng."
Ôn Diệp nhận lấy, nhướng mày cười nói: "Ta thay Tuyên Nhi cảm ơn dì út nhé."
Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Đều là sách cũ muội đã dùng qua, so ra vẫn kém bút lông thỏ mà cháu ngoại Tuyên Nhi cố ý chuẩn bị."
*
Trước khi về Quốc công phủ, Ôn Diệp cố ý đi đường vòng đến Tụ Hiền lâu một chuyến, cầm lấy trà mận xanh và điểm tâm mận xanh đã đặt trước, vừa trở về liền trực tiếp đến chính viện.
Lục thị biết Ôn Diệp hôm nay trở về Ôn gia một chuyến, vốn tưởng rằng nàng ít nhất phải qua giờ Thân mới hồi phủ.
Không nghĩ tới nàng ấy mới ngủ trưa, người đã xuất hiện ở chính viện.
Lục thị buông thư của trưởng tử gửi về từ học viện 5 ngày một lần, hỏi: "Canh giờ còn sớm, sao không ở bên nương muội một lát nữa?"
Ôn Diệp bảo Đào Chi mang hộp thức ăn lên, nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước thấy tẩu tẩu thích trà mận xanh và bánh mận xanh ở Tụ Hiền lâu, hôm nay ra ngoài, đã nghĩ tiện đường mang về cho tẩu tẩu một ít."
Nàng mua tổng cộng hai hộp thức ăn, một hộp cho Lục thị, một hộp cho chính mình, nhưng lúc đi vào, nàng chỉ cầm một hộp.
Lục thị trong lòng biết rõ, từ Quốc Công phủ tới Ôn phủ, căn bản không đi qua Tụ Hiền lâu, làm gì tiện đường, rõ ràng là nàng cố ý đi đường vòng.
"Muội thật có tâm." Lục thị nội tâm xúc động: "Lần sau không cần phiền như thế."
Quy củ Tụ Hiền lâu nàng ấy cũng rõ, cho dù mình đặt trước, nhưng nếu không đi lấy trong canh giờ quy định, thì vẫn không mua được.
Nghĩ đến Ôn Diệp về sớm như vậy, hẳn là có nguyên nhân bên trong.
Về nhà mẹ đẻ còn nhớ mua điểm tâm cho nàng ấy, Lục thị không biết nên nói nàng tốt như thế nào, vừa lúc này, Từ Quốc Công đã trở về.
Ôn Diệp gọi một tiếng: "Đại ca."
Từ Quốc Công khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía Lục thị nói: "Lưu tướng quân hồi kinh báo cáo công tác, chúng ta nhiều năm không gặp, buổi trưa hôm nay ông ấy mời ta cùng có mấy vị đồng liêu khác trong quân uống vài chén ở Tụ Hiền lâu."
Xem như giải thích vì sao giờ này y mới trở về.
Dứt lời, y thoáng nhìn trên bàn có hộp thức ăn của Tụ Hiền lâu, tò mò hỏi: "Phu nhân hôm nay cũng đi Tụ Hiền lâu à?"
Lục thị: "Không phải ta, là đệ muội."
Đề tài chuyển tới chỗ mình, Ôn Diệp lên tiếng: "Là như vậy đại ca, hôm nay ta trở về Ôn phủ một chuyến, trên đường hồi phủ nhớ tới tẩu tẩu thích điểm tâm với trà của Tụ Hiền lâu, nghĩ vừa đúng lúc tiện đường, nên đến Tụ Hiền lâu một chuyến."
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Thường di nương vẫn không yên tâm, bà ấy đối với tình hình trong cung hoàn toàn không biết gì cả.Ôn Diệp hiểu, nói: "Tình hình trong cung, lúc trước con đã hiểu đại khái qua lang quân và tẩu tẩu, tiểu muội chỉ cần an phận làm tốt bổn phận, sẽ không có chuyện gì."Thường di nương vừa nghe lời này của nàng, liền yên tâm hơn một nửa, đại nữ nhi tuy có chút không cẩn thận trong chuyện hôn nhân, nhưng ở những chuyện khác, nàng luôn luôn rất có chừng mực.Huống chỉ lúc này liên quan đến muội muội ruột của nàng.So với Thường di nương, Ôn Nhiên cũng không lo lắng chuyện phải tiến cung, cô bé vỗ vỗ ngực nói: "Con chỉ sợ hoàng thượng nói muốn thu hồi những thứ lúc trước ban cho con thôi."Cũng may công công trong cung đến phụng chỉ truyền khẩu dụ, cũng không có nói gì đến ban thưởng lúc trước.Thường di nương nghẹn lời: ”..."Ôn Diệp bật cười: "Hoàng thượng nào có keo kiệt như muội nghĩ."Ôn Nhiên thở phào một hơi, hơi thẹn thùng nói: "Muội sợ thế."Nhưng những ban thưởng kia không phải bị cô bé dùng hết, thì là đem đi tặng, cho dù Hoàng Thượng muốn thu hồi, cũng không còn mấy thứ.Ôn Diệp không ở lâu, sau khi trấn an Thường di nương và tiểu muội xong, đã đến giờ nên rời đi, sau khi Ôn Nhiên biết được, vội vàng trở lại phòng nhỏ của mình, ôm mấy cuốn sách trong tay, tỳ nữ càng ôm nhiều sách hơn.Ôn Nhiên đem những quyển sách này giao cho Ôn Diệp, cô bé nói: "Nương nói, sau khi tiến cung những quyển sách này đều sẽ được chuẩn bị, cho nên Tứ tỷ giúp muội mang chúng về cho cháu ngoại Tuyên nhỉ đi, trên đó muội đều viết chú giải, tuy rằng không phải quá thâm ảo, nhưng muội đã hỏi lão sư, đối với cháu ngoại Tuyên nhi mới vỡ lòng mà nói, cũng đủ dùng."Ôn Diệp nhận lấy, nhướng mày cười nói: "Ta thay Tuyên Nhi cảm ơn dì út nhé."Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Đều là sách cũ muội đã dùng qua, so ra vẫn kém bút lông thỏ mà cháu ngoại Tuyên Nhi cố ý chuẩn bị."*Trước khi về Quốc công phủ, Ôn Diệp cố ý đi đường vòng đến Tụ Hiền lâu một chuyến, cầm lấy trà mận xanh và điểm tâm mận xanh đã đặt trước, vừa trở về liền trực tiếp đến chính viện.Lục thị biết Ôn Diệp hôm nay trở về Ôn gia một chuyến, vốn tưởng rằng nàng ít nhất phải qua giờ Thân mới hồi phủ.Không nghĩ tới nàng ấy mới ngủ trưa, người đã xuất hiện ở chính viện.Lục thị buông thư của trưởng tử gửi về từ học viện 5 ngày một lần, hỏi: "Canh giờ còn sớm, sao không ở bên nương muội một lát nữa?"Ôn Diệp bảo Đào Chi mang hộp thức ăn lên, nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước thấy tẩu tẩu thích trà mận xanh và bánh mận xanh ở Tụ Hiền lâu, hôm nay ra ngoài, đã nghĩ tiện đường mang về cho tẩu tẩu một ít."Nàng mua tổng cộng hai hộp thức ăn, một hộp cho Lục thị, một hộp cho chính mình, nhưng lúc đi vào, nàng chỉ cầm một hộp.Lục thị trong lòng biết rõ, từ Quốc Công phủ tới Ôn phủ, căn bản không đi qua Tụ Hiền lâu, làm gì tiện đường, rõ ràng là nàng cố ý đi đường vòng."Muội thật có tâm." Lục thị nội tâm xúc động: "Lần sau không cần phiền như thế."Quy củ Tụ Hiền lâu nàng ấy cũng rõ, cho dù mình đặt trước, nhưng nếu không đi lấy trong canh giờ quy định, thì vẫn không mua được.Nghĩ đến Ôn Diệp về sớm như vậy, hẳn là có nguyên nhân bên trong.Về nhà mẹ đẻ còn nhớ mua điểm tâm cho nàng ấy, Lục thị không biết nên nói nàng tốt như thế nào, vừa lúc này, Từ Quốc Công đã trở về.Ôn Diệp gọi một tiếng: "Đại ca."Từ Quốc Công khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía Lục thị nói: "Lưu tướng quân hồi kinh báo cáo công tác, chúng ta nhiều năm không gặp, buổi trưa hôm nay ông ấy mời ta cùng có mấy vị đồng liêu khác trong quân uống vài chén ở Tụ Hiền lâu."Xem như giải thích vì sao giờ này y mới trở về.Dứt lời, y thoáng nhìn trên bàn có hộp thức ăn của Tụ Hiền lâu, tò mò hỏi: "Phu nhân hôm nay cũng đi Tụ Hiền lâu à?"Lục thị: "Không phải ta, là đệ muội."Đề tài chuyển tới chỗ mình, Ôn Diệp lên tiếng: "Là như vậy đại ca, hôm nay ta trở về Ôn phủ một chuyến, trên đường hồi phủ nhớ tới tẩu tẩu thích điểm tâm với trà của Tụ Hiền lâu, nghĩ vừa đúng lúc tiện đường, nên đến Tụ Hiền lâu một chuyến."