Tác giả:

Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng…

Chương 264

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Nói cái gì cũng vô dụng, nàng có thể tưởng tượng được hình tượng của mình ở trong lòng Từ Nguyệt Gia là gì, cũng không nghĩ tới khẩu vị của hắn lại kỳ lạ như thế.Từ Nguyệt Gia đưa mắt nhìn Ôn Diệp rời đi mất bóng mới ngồi xuống mép giường, im lặng không lên tiếng mà chơi với đứa nhỏ.Từ Ngọc Tuyên chơi cái gối nhỏ trong chốc lát thì cảm thấy nhàm chán, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, hô: "Cha-"Từ Nguyệt Gia: "Làm sao vậy?”Từ Ngọc Tuyên nhớ tới chuyện phát sinh ban ngày rồi nói: "Nương hôm nay cứu Tuyên nhỉ đó, rất lợi hại luôn!"Tuy rằng nhớ tới ký ức ngỗng lớn cắn mình, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn có chút sợ hãi nhưng chờ cậu bé lại nghĩ đến tình cảnh nương chạy vội tới giải cứu mình, hình như cũng không có sợ như vậy."Nương cứu con?" Từ Nguyệt Gia hỏi.Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều quan tâm đến thương thế của Từ Ngọc Tuyên mà không quan tâm tới việc ai cứu cậu bé, Lục thị nhất thời cũng không nghĩ tới việc này, về phần Ôn Diệp, nàng không phải người hay kể công nên lại càng không nói.Từ Ngọc Tuyên buông cái gối nhỏ ra, lấy tay khoa tay múa chân một chút nói: "Nương lấy tay kéo con ngỗng xấu đang cắn đùi Tuyên nhi ra, kéo ra xa luôn."Cuối cùng, cậu bé lại nói thêm một câu: "Nếu không có nương, chân của Tuyên nhi sẽ bị ăn mất."Ôn Diệp từ bên cạnh đi ra chợt nghe Từ Ngọc Tuyên nói cái gì mà ăn ăn, cho rằng cậu bé đang đói bụng, nàng liền chen vào một câu: "Tiểu hài tử buổi tối ăn nhiều không tốt."Nhưng nàng có thể.Từ Ngọc Tuyên ăn no lắm rồi nên bây giờ căn bản không đói bụng, cậu bé nói: "Tuyên nhi chưa ăn gì mà."Ôn Diệp lại nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia.Từ Nguyệt Gia lập tức mở miệng: "Tuyên nhi đang nói tới chuyện hôm nay nàng cứu nó."Ôn Diệp giật mình nói: "Chuyện nhỏ thôi, nếu chàng muốn thay đứa nhỏ cảm ơn ta thì cứ nói thật đi."Từ Nguyệt Gia hỏi nàng: "Vậy nàng muốn cái gì?"Ôn Diệp sờ sờ cái bụng có chút trống rỗng của mình rồi nói: "Trước hết cho ta một bát mì sốt tương được không?”"Bát nhỏ là được." Nàng lại bổ sung thêm một câu: "Còn lại chờ hài tử không có ở đây rồi nói sau."Cái này gọi là con nợ cha trả....Một khắc đồng hồ sau, Ôn Diệp như nguyện ăn được mì sốt tương, Từ Ngọc Tuyên bị mùi thơm của tương hấp dẫn ở một bên nhìn, cuối cùng nghiêng đầu khó hiểu nói: "Buổi tối ăn nhiều mì, nương bảo không tốt?"Ôn Diệp trộn lẫn tương cùng mì hoàn toàn vào với nhau, trả lời: "Nương nói chính là tiểu hài tử giống như con, nương đã trưởng thành, chờ con trưởng thành cũng có thể ăn." Từ Ngọc Tuyên quay đầu nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, sau lại xoay trở về, tiếp tục hỏi: "Vậy cha không ăn cũng là vì cha chưa lớn lên sao?”Động tác cầm đũa gắp mì của Ôn Diệp dừng một chút nói: "Cha con..."Thật ra nói là rất lớn thì đúng hơn.Ôn Diệp dùng tiếng ho xua đi phế liệu màu sắc trong đầu mình rồi nói: "Cha con cũng ăn."Nàng gắp một miếng mì ý bảo Từ Nguyệt Gia ăn, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo: chỉ một miếng cũng không tính phá quy tắc quá muộn không ăn của chàng đâu.Từ Nguyệt Gia bất đắc dĩ phải ăn một miếng.Từ Ngọc Tuyên thấy cha ăn, ánh mắt có chút mất mát, chỉ có mình là không thể ăn. Nhưng bụng cậu bé đã no lắm rồi nên không thể ăn nữa.Từ Ngọc Tuyên cố gắng thuyết phục bản thân như vậy.Ôn Diệp nhanh chóng giải quyết xong mì sốt tương, một lần nữa súc miệng.Lúc này Từ Nguyệt Gia cũng rửa mặt xong, một nhà ba người nằm trên giường, mỗi người ôm một tấm chăn mỏng, Từ Ngọc Tuyên ngủ ở chính giữa, cảm thụ rất là mới mẻ.Đến giờ Hợi cũng không buồn ngủ, tinh thần rất tốt.Trong miệng huyên thuyên, thỉnh thoảng còn phải gọi vài tiếng "Nương" hoặc “Cha”.Ôn Diệp sai Từ Nguyệt Gia nói: "Không bằng lang quân đọc cho Tuyên nhi nghe một chút?"Lăn qua lăn lại một ngày, nàng cũng có chút mệt mỏi, tiểu tử này bị cắn một cái, làm sao còn có tinh thân như thế.

Nói cái gì cũng vô dụng, nàng có thể tưởng tượng được hình tượng của mình ở trong lòng Từ Nguyệt Gia là gì, cũng không nghĩ tới khẩu vị của hắn lại kỳ lạ như thế.

Từ Nguyệt Gia đưa mắt nhìn Ôn Diệp rời đi mất bóng mới ngồi xuống mép giường, im lặng không lên tiếng mà chơi với đứa nhỏ.

Từ Ngọc Tuyên chơi cái gối nhỏ trong chốc lát thì cảm thấy nhàm chán, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, hô: "Cha-"

Từ Nguyệt Gia: "Làm sao vậy?”

Từ Ngọc Tuyên nhớ tới chuyện phát sinh ban ngày rồi nói: "Nương hôm nay cứu Tuyên nhỉ đó, rất lợi hại luôn!"

Tuy rằng nhớ tới ký ức ngỗng lớn cắn mình, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn có chút sợ hãi nhưng chờ cậu bé lại nghĩ đến tình cảnh nương chạy vội tới giải cứu mình, hình như cũng không có sợ như vậy.

"Nương cứu con?" Từ Nguyệt Gia hỏi.

Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều quan tâm đến thương thế của Từ Ngọc Tuyên mà không quan tâm tới việc ai cứu cậu bé, Lục thị nhất thời cũng không nghĩ tới việc này, về phần Ôn Diệp, nàng không phải người hay kể công nên lại càng không nói.

Từ Ngọc Tuyên buông cái gối nhỏ ra, lấy tay khoa tay múa chân một chút nói: "Nương lấy tay kéo con ngỗng xấu đang cắn đùi Tuyên nhi ra, kéo ra xa luôn."

Cuối cùng, cậu bé lại nói thêm một câu: "Nếu không có nương, chân của Tuyên nhi sẽ bị ăn mất."

Ôn Diệp từ bên cạnh đi ra chợt nghe Từ Ngọc Tuyên nói cái gì mà ăn ăn, cho rằng cậu bé đang đói bụng, nàng liền chen vào một câu: "Tiểu hài tử buổi tối ăn nhiều không tốt."

Nhưng nàng có thể.

Từ Ngọc Tuyên ăn no lắm rồi nên bây giờ căn bản không đói bụng, cậu bé nói: "Tuyên nhi chưa ăn gì mà."

Ôn Diệp lại nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia.

Từ Nguyệt Gia lập tức mở miệng: "Tuyên nhi đang nói tới chuyện hôm nay nàng cứu nó."

Ôn Diệp giật mình nói: "Chuyện nhỏ thôi, nếu chàng muốn thay đứa nhỏ cảm ơn ta thì cứ nói thật đi."

Từ Nguyệt Gia hỏi nàng: "Vậy nàng muốn cái gì?"

Ôn Diệp sờ sờ cái bụng có chút trống rỗng của mình rồi nói: "Trước hết cho ta một bát mì sốt tương được không?”

"Bát nhỏ là được." Nàng lại bổ sung thêm một câu: "Còn lại chờ hài tử không có ở đây rồi nói sau."

Cái này gọi là con nợ cha trả....

Một khắc đồng hồ sau, Ôn Diệp như nguyện ăn được mì sốt tương, Từ Ngọc Tuyên bị mùi thơm của tương hấp dẫn ở một bên nhìn, cuối cùng nghiêng đầu khó hiểu nói: "Buổi tối ăn nhiều mì, nương bảo không tốt?"

Ôn Diệp trộn lẫn tương cùng mì hoàn toàn vào với nhau, trả lời: "Nương nói chính là tiểu hài tử giống như con, nương đã trưởng thành, chờ con trưởng thành cũng có thể ăn." Từ Ngọc Tuyên quay đầu nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, sau lại xoay trở về, tiếp tục hỏi: "Vậy cha không ăn cũng là vì cha chưa lớn lên sao?”

Động tác cầm đũa gắp mì của Ôn Diệp dừng một chút nói: "Cha con..."

Thật ra nói là rất lớn thì đúng hơn.

Ôn Diệp dùng tiếng ho xua đi phế liệu màu sắc trong đầu mình rồi nói: "Cha con cũng ăn."

Nàng gắp một miếng mì ý bảo Từ Nguyệt Gia ăn, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo: chỉ một miếng cũng không tính phá quy tắc quá muộn không ăn của chàng đâu.

Từ Nguyệt Gia bất đắc dĩ phải ăn một miếng.

Từ Ngọc Tuyên thấy cha ăn, ánh mắt có chút mất mát, chỉ có mình là không thể ăn. Nhưng bụng cậu bé đã no lắm rồi nên không thể ăn nữa.

Từ Ngọc Tuyên cố gắng thuyết phục bản thân như vậy.

Ôn Diệp nhanh chóng giải quyết xong mì sốt tương, một lần nữa súc miệng.

Lúc này Từ Nguyệt Gia cũng rửa mặt xong, một nhà ba người nằm trên giường, mỗi người ôm một tấm chăn mỏng, Từ Ngọc Tuyên ngủ ở chính giữa, cảm thụ rất là mới mẻ.

Đến giờ Hợi cũng không buồn ngủ, tinh thần rất tốt.

Trong miệng huyên thuyên, thỉnh thoảng còn phải gọi vài tiếng "Nương" hoặc “Cha”.

Ôn Diệp sai Từ Nguyệt Gia nói: "Không bằng lang quân đọc cho Tuyên nhi nghe một chút?"

Lăn qua lăn lại một ngày, nàng cũng có chút mệt mỏi, tiểu tử này bị cắn một cái, làm sao còn có tinh thân như thế.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Nói cái gì cũng vô dụng, nàng có thể tưởng tượng được hình tượng của mình ở trong lòng Từ Nguyệt Gia là gì, cũng không nghĩ tới khẩu vị của hắn lại kỳ lạ như thế.Từ Nguyệt Gia đưa mắt nhìn Ôn Diệp rời đi mất bóng mới ngồi xuống mép giường, im lặng không lên tiếng mà chơi với đứa nhỏ.Từ Ngọc Tuyên chơi cái gối nhỏ trong chốc lát thì cảm thấy nhàm chán, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, hô: "Cha-"Từ Nguyệt Gia: "Làm sao vậy?”Từ Ngọc Tuyên nhớ tới chuyện phát sinh ban ngày rồi nói: "Nương hôm nay cứu Tuyên nhỉ đó, rất lợi hại luôn!"Tuy rằng nhớ tới ký ức ngỗng lớn cắn mình, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn có chút sợ hãi nhưng chờ cậu bé lại nghĩ đến tình cảnh nương chạy vội tới giải cứu mình, hình như cũng không có sợ như vậy."Nương cứu con?" Từ Nguyệt Gia hỏi.Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều quan tâm đến thương thế của Từ Ngọc Tuyên mà không quan tâm tới việc ai cứu cậu bé, Lục thị nhất thời cũng không nghĩ tới việc này, về phần Ôn Diệp, nàng không phải người hay kể công nên lại càng không nói.Từ Ngọc Tuyên buông cái gối nhỏ ra, lấy tay khoa tay múa chân một chút nói: "Nương lấy tay kéo con ngỗng xấu đang cắn đùi Tuyên nhi ra, kéo ra xa luôn."Cuối cùng, cậu bé lại nói thêm một câu: "Nếu không có nương, chân của Tuyên nhi sẽ bị ăn mất."Ôn Diệp từ bên cạnh đi ra chợt nghe Từ Ngọc Tuyên nói cái gì mà ăn ăn, cho rằng cậu bé đang đói bụng, nàng liền chen vào một câu: "Tiểu hài tử buổi tối ăn nhiều không tốt."Nhưng nàng có thể.Từ Ngọc Tuyên ăn no lắm rồi nên bây giờ căn bản không đói bụng, cậu bé nói: "Tuyên nhi chưa ăn gì mà."Ôn Diệp lại nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia.Từ Nguyệt Gia lập tức mở miệng: "Tuyên nhi đang nói tới chuyện hôm nay nàng cứu nó."Ôn Diệp giật mình nói: "Chuyện nhỏ thôi, nếu chàng muốn thay đứa nhỏ cảm ơn ta thì cứ nói thật đi."Từ Nguyệt Gia hỏi nàng: "Vậy nàng muốn cái gì?"Ôn Diệp sờ sờ cái bụng có chút trống rỗng của mình rồi nói: "Trước hết cho ta một bát mì sốt tương được không?”"Bát nhỏ là được." Nàng lại bổ sung thêm một câu: "Còn lại chờ hài tử không có ở đây rồi nói sau."Cái này gọi là con nợ cha trả....Một khắc đồng hồ sau, Ôn Diệp như nguyện ăn được mì sốt tương, Từ Ngọc Tuyên bị mùi thơm của tương hấp dẫn ở một bên nhìn, cuối cùng nghiêng đầu khó hiểu nói: "Buổi tối ăn nhiều mì, nương bảo không tốt?"Ôn Diệp trộn lẫn tương cùng mì hoàn toàn vào với nhau, trả lời: "Nương nói chính là tiểu hài tử giống như con, nương đã trưởng thành, chờ con trưởng thành cũng có thể ăn." Từ Ngọc Tuyên quay đầu nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, sau lại xoay trở về, tiếp tục hỏi: "Vậy cha không ăn cũng là vì cha chưa lớn lên sao?”Động tác cầm đũa gắp mì của Ôn Diệp dừng một chút nói: "Cha con..."Thật ra nói là rất lớn thì đúng hơn.Ôn Diệp dùng tiếng ho xua đi phế liệu màu sắc trong đầu mình rồi nói: "Cha con cũng ăn."Nàng gắp một miếng mì ý bảo Từ Nguyệt Gia ăn, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo: chỉ một miếng cũng không tính phá quy tắc quá muộn không ăn của chàng đâu.Từ Nguyệt Gia bất đắc dĩ phải ăn một miếng.Từ Ngọc Tuyên thấy cha ăn, ánh mắt có chút mất mát, chỉ có mình là không thể ăn. Nhưng bụng cậu bé đã no lắm rồi nên không thể ăn nữa.Từ Ngọc Tuyên cố gắng thuyết phục bản thân như vậy.Ôn Diệp nhanh chóng giải quyết xong mì sốt tương, một lần nữa súc miệng.Lúc này Từ Nguyệt Gia cũng rửa mặt xong, một nhà ba người nằm trên giường, mỗi người ôm một tấm chăn mỏng, Từ Ngọc Tuyên ngủ ở chính giữa, cảm thụ rất là mới mẻ.Đến giờ Hợi cũng không buồn ngủ, tinh thần rất tốt.Trong miệng huyên thuyên, thỉnh thoảng còn phải gọi vài tiếng "Nương" hoặc “Cha”.Ôn Diệp sai Từ Nguyệt Gia nói: "Không bằng lang quân đọc cho Tuyên nhi nghe một chút?"Lăn qua lăn lại một ngày, nàng cũng có chút mệt mỏi, tiểu tử này bị cắn một cái, làm sao còn có tinh thân như thế.

Chương 264