Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng…
Chương 275
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Vân Chi lại đỏ mặt, không để ý tới sự có mặt của Ôn Diệp, đưa tay che cái miệng nói lung tung của Đào Chi.Ôn Diệp nở nụ cười một hồi lâu, lại nói: "Các ngươi nhìn xa rộng hơn một chút, cũng có thể không phải người trong phủ."Vân Chi cùng Đào Chi giả bộ đồng ý cho xong chuyện.Đúng là tuổi của các nàng không nhỏ, cũng nên suy nghĩ một chút đại sự cả đời, là lập gia đình hay là tự bươn chải.Chủ tớ ba người, dọc đường nói đùa giỡn, cuối cùng vào giờ Dậu một khắc mới đến Lan thành.Sau khi vào thành, dựa theo địa chỉ Lục thị cho, đi tới tiểu viện nơi Từ Cảnh Dung nghỉ ngơi.Mấy ngày trước sau khi Tưởng bà tử nhận được tin tức, vừa đến buổi trưa hôm nay, bà liền ngồi ở trong viện, một bên may vá, một bên nghe động tĩnh bên ngoài, lại đi qua đi lại đầu hẻm quan sát.Mà tên nô tỳ A Thực theo Tưởng bà tử tới, đã lái xe đến học viện đón thế tử.Lục thị đang tính ngày, Ôn Diệp hôm nay tới, ngày mai vừa vặn chính là nửa ngày nghỉ theo quy định của học viện một tuần 1 ngày. Khi Tưởng bà tử cắt thịt xong, lần thứ ba đi đến đầu hẻm, cuối cùng cũng thấy kiệu xe đi về phía đầu hẻm, đi ra ngoài, Ôn Diệp ngồi kiệu xe bình thường, có điều Tưởng bà tử lại nhận ra hộ vệ dẫn đường phía trước.Đầu ngõ có chút hẹp, xe ngựa chỉ có thể từng chiếc từng chiếc tiến vào, Tưởng bà tử tiếp nhận công việc dẫn đường, dẫn mọi người tới tiểu viện.Viện không lớn, cũng may Lục thị có chuẩn bị, viết thư để Tưởng bà tử tạm thời thuê thêm hai viện bên cạnh, vừa vặn nhà bên cạnh hôm trước dọn đi, viện bên cạnh lớn, có thể để vài chiếc xe ngựa.Phòng cũng nhiều, tuyệt đối đủ để mọi người ở.Sau khi Ôn Diệp xuống kiệu, Tưởng bà tử nói: "Nhị phu nhân, người về phòng nghỉ ngơi một lát, thế tử sẽ từ học viện trở vê nhanh thôi."Ngồi trên xe ngựa cả ngày, Ôn Diệp đau lưng mỏi eo, liền đồng ý.Chờ sau khi nàng tỉnh lại, bên ngoài trời đã sắp tối, Ôn Diệp đứng dậy mặc quần áo xong, nghe thấy tiếng nói quen thuộc trong viện, đẩy cửa bước ra.Từ Cảnh Dung nghe tiếng quay đầu lại, nhếch miệng cười hô: "Nhị thẩm!"Ôn Diệp đáp một tiếng rồi hỏi: "Trở về lúc nào thế?"Từ Cảnh Dung trả lời: "Mười lăm phút trước, Đào Chỉ tỷ nói Nhị Thẩm đang nghỉ ngơi."Mấy tháng không gặp, cao hơn rồi, nhìn cũng rắn chắc hơn trước, nhưng màu da này... Vẻ mặt Ôn Diệp có chút khó nói hết, sao lại đen như vậy.Ôn Diệp mở miệng hỏi: "Mấy tháng nay con thật sự học ở thư viện hả?"Nàng không khỏi hoài nghi.Từ Cảnh Dung lập tức la lên: "Nhị Thẩm, sao ngay cả thẩm cũng không tin con."Ánh mắt Ôn Diệp quét cậu một lượt từ đầu đến cuối, nói: "Bộ dạng này của con, rất khó khiến người ta tin.Từ Cảnh Dung đành phải giải thích với nàng."Phía sau học viện chúng con có một ngọn núi, khoảng thời gian trước bận việc đồng áng, con không về nhà là bởi vì cùng mấy vị đồng học cùng nhau lên núi, đào cạm bẫy, kiếm chút dã vật để ăn."Ôn Diệp vẫn còn nghi ngờ: "Con muốn ăn gì, viết thư nói cho Tưởng bà tử là được."Nàng đến đây theo nhiệm vụ của Lục thị nên không thể bỏ qua bất cứ điều gì khả nghỉ từ đối phương.Từ Cảnh Dung thở dài nói: "Nói với Tưởng bà tử nào có thú vị như tự mình làm."Không phải là cậu thiếu tật nói lắp.Ôn Diệp oán thầm, nàng không thích tự mình động thủ.Nhưng lý do này của Từ Cảnh Dung cũng coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nàng lại hỏi: "Vậy con có đi qua sòng bạc không?”Từ Cảnh Dung kinh hãi, không nghĩ tới Ôn Diệp sẽ hỏi mình chuyện này."Nhị thẩm thẩm, tuy rằng con rất ngoan cố, buổi tối không chịu đi ngủ sớm, lúc đi học thì trộm ngủ bù, còn ném giấy vào người đồng học, nhưng đánh bạc thì cho tới bây giờ con chưa từng dính qual"Ôn Diệp: "..."Hai hạng mục trước, nghe qua tựa hồ cũng rất không tốt.Từ Cảnh Dung lần nữa cam đoan: "Thật đấy ạ."Cậu không biết Nhị thẩm thẩm tại sao lại hỏi mình đã từng đi qua sòng bạc hay không, nhưng chuyện chưa từng làm, có đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Vân Chi lại đỏ mặt, không để ý tới sự có mặt của Ôn Diệp, đưa tay che cái miệng nói lung tung của Đào Chi.
Ôn Diệp nở nụ cười một hồi lâu, lại nói: "Các ngươi nhìn xa rộng hơn một chút, cũng có thể không phải người trong phủ."
Vân Chi cùng Đào Chi giả bộ đồng ý cho xong chuyện.
Đúng là tuổi của các nàng không nhỏ, cũng nên suy nghĩ một chút đại sự cả đời, là lập gia đình hay là tự bươn chải.
Chủ tớ ba người, dọc đường nói đùa giỡn, cuối cùng vào giờ Dậu một khắc mới đến Lan thành.
Sau khi vào thành, dựa theo địa chỉ Lục thị cho, đi tới tiểu viện nơi Từ Cảnh Dung nghỉ ngơi.
Mấy ngày trước sau khi Tưởng bà tử nhận được tin tức, vừa đến buổi trưa hôm nay, bà liền ngồi ở trong viện, một bên may vá, một bên nghe động tĩnh bên ngoài, lại đi qua đi lại đầu hẻm quan sát.
Mà tên nô tỳ A Thực theo Tưởng bà tử tới, đã lái xe đến học viện đón thế tử.
Lục thị đang tính ngày, Ôn Diệp hôm nay tới, ngày mai vừa vặn chính là nửa ngày nghỉ theo quy định của học viện một tuần 1 ngày. Khi Tưởng bà tử cắt thịt xong, lần thứ ba đi đến đầu hẻm, cuối cùng cũng thấy kiệu xe đi về phía đầu hẻm, đi ra ngoài, Ôn Diệp ngồi kiệu xe bình thường, có điều Tưởng bà tử lại nhận ra hộ vệ dẫn đường phía trước.
Đầu ngõ có chút hẹp, xe ngựa chỉ có thể từng chiếc từng chiếc tiến vào, Tưởng bà tử tiếp nhận công việc dẫn đường, dẫn mọi người tới tiểu viện.
Viện không lớn, cũng may Lục thị có chuẩn bị, viết thư để Tưởng bà tử tạm thời thuê thêm hai viện bên cạnh, vừa vặn nhà bên cạnh hôm trước dọn đi, viện bên cạnh lớn, có thể để vài chiếc xe ngựa.
Phòng cũng nhiều, tuyệt đối đủ để mọi người ở.
Sau khi Ôn Diệp xuống kiệu, Tưởng bà tử nói: "Nhị phu nhân, người về phòng nghỉ ngơi một lát, thế tử sẽ từ học viện trở vê nhanh thôi."
Ngồi trên xe ngựa cả ngày, Ôn Diệp đau lưng mỏi eo, liền đồng ý.
Chờ sau khi nàng tỉnh lại, bên ngoài trời đã sắp tối, Ôn Diệp đứng dậy mặc quần áo xong, nghe thấy tiếng nói quen thuộc trong viện, đẩy cửa bước ra.
Từ Cảnh Dung nghe tiếng quay đầu lại, nhếch miệng cười hô: "Nhị thẩm!"
Ôn Diệp đáp một tiếng rồi hỏi: "Trở về lúc nào thế?"
Từ Cảnh Dung trả lời: "Mười lăm phút trước, Đào Chỉ tỷ nói Nhị Thẩm đang nghỉ ngơi."
Mấy tháng không gặp, cao hơn rồi, nhìn cũng rắn chắc hơn trước, nhưng màu da này... Vẻ mặt Ôn Diệp có chút khó nói hết, sao lại đen như vậy.
Ôn Diệp mở miệng hỏi: "Mấy tháng nay con thật sự học ở thư viện hả?"
Nàng không khỏi hoài nghi.
Từ Cảnh Dung lập tức la lên: "Nhị Thẩm, sao ngay cả thẩm cũng không tin con."
Ánh mắt Ôn Diệp quét cậu một lượt từ đầu đến cuối, nói: "Bộ dạng này của con, rất khó khiến người ta tin.
Từ Cảnh Dung đành phải giải thích với nàng.
"Phía sau học viện chúng con có một ngọn núi, khoảng thời gian trước bận việc đồng áng, con không về nhà là bởi vì cùng mấy vị đồng học cùng nhau lên núi, đào cạm bẫy, kiếm chút dã vật để ăn."
Ôn Diệp vẫn còn nghi ngờ: "Con muốn ăn gì, viết thư nói cho Tưởng bà tử là được."
Nàng đến đây theo nhiệm vụ của Lục thị nên không thể bỏ qua bất cứ điều gì khả nghỉ từ đối phương.
Từ Cảnh Dung thở dài nói: "Nói với Tưởng bà tử nào có thú vị như tự mình làm."
Không phải là cậu thiếu tật nói lắp.
Ôn Diệp oán thầm, nàng không thích tự mình động thủ.
Nhưng lý do này của Từ Cảnh Dung cũng coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nàng lại hỏi: "Vậy con có đi qua sòng bạc không?”
Từ Cảnh Dung kinh hãi, không nghĩ tới Ôn Diệp sẽ hỏi mình chuyện này.
"Nhị thẩm thẩm, tuy rằng con rất ngoan cố, buổi tối không chịu đi ngủ sớm, lúc đi học thì trộm ngủ bù, còn ném giấy vào người đồng học, nhưng đánh bạc thì cho tới bây giờ con chưa từng dính qual"
Ôn Diệp: "..."
Hai hạng mục trước, nghe qua tựa hồ cũng rất không tốt.
Từ Cảnh Dung lần nữa cam đoan: "Thật đấy ạ."
Cậu không biết Nhị thẩm thẩm tại sao lại hỏi mình đã từng đi qua sòng bạc hay không, nhưng chuyện chưa từng làm, có đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá MặnTác giả: Minh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng. Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ. Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ. Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo. Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng. Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng… Vân Chi lại đỏ mặt, không để ý tới sự có mặt của Ôn Diệp, đưa tay che cái miệng nói lung tung của Đào Chi.Ôn Diệp nở nụ cười một hồi lâu, lại nói: "Các ngươi nhìn xa rộng hơn một chút, cũng có thể không phải người trong phủ."Vân Chi cùng Đào Chi giả bộ đồng ý cho xong chuyện.Đúng là tuổi của các nàng không nhỏ, cũng nên suy nghĩ một chút đại sự cả đời, là lập gia đình hay là tự bươn chải.Chủ tớ ba người, dọc đường nói đùa giỡn, cuối cùng vào giờ Dậu một khắc mới đến Lan thành.Sau khi vào thành, dựa theo địa chỉ Lục thị cho, đi tới tiểu viện nơi Từ Cảnh Dung nghỉ ngơi.Mấy ngày trước sau khi Tưởng bà tử nhận được tin tức, vừa đến buổi trưa hôm nay, bà liền ngồi ở trong viện, một bên may vá, một bên nghe động tĩnh bên ngoài, lại đi qua đi lại đầu hẻm quan sát.Mà tên nô tỳ A Thực theo Tưởng bà tử tới, đã lái xe đến học viện đón thế tử.Lục thị đang tính ngày, Ôn Diệp hôm nay tới, ngày mai vừa vặn chính là nửa ngày nghỉ theo quy định của học viện một tuần 1 ngày. Khi Tưởng bà tử cắt thịt xong, lần thứ ba đi đến đầu hẻm, cuối cùng cũng thấy kiệu xe đi về phía đầu hẻm, đi ra ngoài, Ôn Diệp ngồi kiệu xe bình thường, có điều Tưởng bà tử lại nhận ra hộ vệ dẫn đường phía trước.Đầu ngõ có chút hẹp, xe ngựa chỉ có thể từng chiếc từng chiếc tiến vào, Tưởng bà tử tiếp nhận công việc dẫn đường, dẫn mọi người tới tiểu viện.Viện không lớn, cũng may Lục thị có chuẩn bị, viết thư để Tưởng bà tử tạm thời thuê thêm hai viện bên cạnh, vừa vặn nhà bên cạnh hôm trước dọn đi, viện bên cạnh lớn, có thể để vài chiếc xe ngựa.Phòng cũng nhiều, tuyệt đối đủ để mọi người ở.Sau khi Ôn Diệp xuống kiệu, Tưởng bà tử nói: "Nhị phu nhân, người về phòng nghỉ ngơi một lát, thế tử sẽ từ học viện trở vê nhanh thôi."Ngồi trên xe ngựa cả ngày, Ôn Diệp đau lưng mỏi eo, liền đồng ý.Chờ sau khi nàng tỉnh lại, bên ngoài trời đã sắp tối, Ôn Diệp đứng dậy mặc quần áo xong, nghe thấy tiếng nói quen thuộc trong viện, đẩy cửa bước ra.Từ Cảnh Dung nghe tiếng quay đầu lại, nhếch miệng cười hô: "Nhị thẩm!"Ôn Diệp đáp một tiếng rồi hỏi: "Trở về lúc nào thế?"Từ Cảnh Dung trả lời: "Mười lăm phút trước, Đào Chỉ tỷ nói Nhị Thẩm đang nghỉ ngơi."Mấy tháng không gặp, cao hơn rồi, nhìn cũng rắn chắc hơn trước, nhưng màu da này... Vẻ mặt Ôn Diệp có chút khó nói hết, sao lại đen như vậy.Ôn Diệp mở miệng hỏi: "Mấy tháng nay con thật sự học ở thư viện hả?"Nàng không khỏi hoài nghi.Từ Cảnh Dung lập tức la lên: "Nhị Thẩm, sao ngay cả thẩm cũng không tin con."Ánh mắt Ôn Diệp quét cậu một lượt từ đầu đến cuối, nói: "Bộ dạng này của con, rất khó khiến người ta tin.Từ Cảnh Dung đành phải giải thích với nàng."Phía sau học viện chúng con có một ngọn núi, khoảng thời gian trước bận việc đồng áng, con không về nhà là bởi vì cùng mấy vị đồng học cùng nhau lên núi, đào cạm bẫy, kiếm chút dã vật để ăn."Ôn Diệp vẫn còn nghi ngờ: "Con muốn ăn gì, viết thư nói cho Tưởng bà tử là được."Nàng đến đây theo nhiệm vụ của Lục thị nên không thể bỏ qua bất cứ điều gì khả nghỉ từ đối phương.Từ Cảnh Dung thở dài nói: "Nói với Tưởng bà tử nào có thú vị như tự mình làm."Không phải là cậu thiếu tật nói lắp.Ôn Diệp oán thầm, nàng không thích tự mình động thủ.Nhưng lý do này của Từ Cảnh Dung cũng coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nàng lại hỏi: "Vậy con có đi qua sòng bạc không?”Từ Cảnh Dung kinh hãi, không nghĩ tới Ôn Diệp sẽ hỏi mình chuyện này."Nhị thẩm thẩm, tuy rằng con rất ngoan cố, buổi tối không chịu đi ngủ sớm, lúc đi học thì trộm ngủ bù, còn ném giấy vào người đồng học, nhưng đánh bạc thì cho tới bây giờ con chưa từng dính qual"Ôn Diệp: "..."Hai hạng mục trước, nghe qua tựa hồ cũng rất không tốt.Từ Cảnh Dung lần nữa cam đoan: "Thật đấy ạ."Cậu không biết Nhị thẩm thẩm tại sao lại hỏi mình đã từng đi qua sòng bạc hay không, nhưng chuyện chưa từng làm, có đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận.