Editor: Salad days Ánh nắng rực rỡ như muốn thiêu đốt mặt đất, các cây xanh thưa thớt làm bóng râm loang lỗ trên đường, không khí nóng làm người ta như muốn ngộp thở. Đường nhựa hắc lại ánh sáng chói mắt, hấp thu hết cái nóng như đang trêu chọc thanh niên duy nhất đang đi trên đường lúc này. Trần Thần mang dép lào, mặc quần sọt chạy lạch bạch qua các con phố, lấy tay khép lại đặt trên mắt để nhìn về phía đầu phố, thấy không có xe liền chạy băng qua, giống như sợ là chỉ cần dừng lại thôi thì đôi dép lào nhựa sẽ bị nướng cháy luôn quá. Cúi đầu đi vào tiệm trà sữa, không khí mát lạnh trong cửa hàng ùa đến làm hắn sảng khoái đến thở hắt ra một hơi. "Cho một ly trà sữa trân châu đường đỏ, 5 phần đường, để thạch trân châu" "Được..." - Ông chủ quán lười biếng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở trả lời - "Cậu mua trà sữa trân châu gì?" Trần Thần chỉ tay ra cửa - "Không phải đang có giảm 50% giá trân châu đường đỏ sao?" .....! Trần Thần tựa người và quầy trà sữa, buồn bực mà nhìn về phía ngoài cửa,…
Chương 29: Chương 29
[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún ConTác giả: Hồ Bất QuyTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngEditor: Salad days Ánh nắng rực rỡ như muốn thiêu đốt mặt đất, các cây xanh thưa thớt làm bóng râm loang lỗ trên đường, không khí nóng làm người ta như muốn ngộp thở. Đường nhựa hắc lại ánh sáng chói mắt, hấp thu hết cái nóng như đang trêu chọc thanh niên duy nhất đang đi trên đường lúc này. Trần Thần mang dép lào, mặc quần sọt chạy lạch bạch qua các con phố, lấy tay khép lại đặt trên mắt để nhìn về phía đầu phố, thấy không có xe liền chạy băng qua, giống như sợ là chỉ cần dừng lại thôi thì đôi dép lào nhựa sẽ bị nướng cháy luôn quá. Cúi đầu đi vào tiệm trà sữa, không khí mát lạnh trong cửa hàng ùa đến làm hắn sảng khoái đến thở hắt ra một hơi. "Cho một ly trà sữa trân châu đường đỏ, 5 phần đường, để thạch trân châu" "Được..." - Ông chủ quán lười biếng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở trả lời - "Cậu mua trà sữa trân châu gì?" Trần Thần chỉ tay ra cửa - "Không phải đang có giảm 50% giá trân châu đường đỏ sao?" .....! Trần Thần tựa người và quầy trà sữa, buồn bực mà nhìn về phía ngoài cửa,… Editor: Salad daysThế nhưng đáng tiếc là Chu Tiêu Tiêu không hề nhận ra, cô chỉ đang nghĩ là Hề Hòa được Bùi Nhược Mộc vô tình dẫn đến công ty thôi, có thể là chăm dùm con cháu của bạn bè nào đó.Cô còn không hề có kinh nghiệm chăm sóc con nít.Ở trên thương trường, bên cạnh Bùi Nhược Mộc, Chu tiểu thư đã từng ứng phó không ít khách hàng khó chơi, khả năng ứng biến có thể nói là rất tốt, nên lúc này, cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định kéo nguyên cái ghế dựa sau bàn làm việc có cả Hề Hòa đang cuộn người trên đó, đẩy hết vào phòng làm nghỉ, rồi lại ra ngoài gom túi đồ ăn vặt lúc nãy mang vào trong.Cuối cùng cũng xem như là miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.Sau khi Bùi Nhược Mộc kết lúc cuộc họp dài hơn 2 tiếng trở về phòng liền lập tức nổi giận.Thật vất vả mới chữa bệnh được.Khối thủy tinh hắn nâng niu trong tay như vậy, mà liền bị một người dưới trướng mình mơ mơ hồ hồ chăm đến muốn phát bệnh lại.Hắn chỉ biết chỉ tay về phía Chu Tiêu Tiêu, muốn nói mà lại không biết nói gì, sau đó liền vội vã chạy đến nhìn Hề Hòa, lúc này hắn chỉ đang sợ là nỗ lực những ngày trước đó bị tan thành mây khói, bệnh vừa mới khởi sắc, vậy mà.....Bùi Nhược Mộc đang hết sức kiềm chế, nên trong giọng nói có vẻ hơi run nhẹ - "Hề Hòa..""Cạch" - Bùi Nhược Mộc nhìn thấy có cái gì đó vừa rơi xuống đất, trong phút chốc hắn chưa kịp phản ứng, sau khi định thần lại thì mới phát hiện vật nằm trên sàn là cái gì đó có hình dạng nửa hình tròn, còn nhiều màu nữa.Hề Hòa nghe tiếng gọi cũng quay lại, theo động tác của cậu, lại có thêm nhiều vật dạng nửa hình tròn rớt xuống, từng cái từng cái rớt xuống sàn.Hề Hòa hết hồn Ah lên một tiếng, muốn cúi xuống nhặt lên thì lại càng khiến đồ chơi trong túi của cậu rớt xuống thêm, có cái còn lăn tới bên chân Bùi Nhược Mộc.Chu Tiêu Tiêu lúc này đang đứng bên cạnh mới lên tiếng - "Bùi Tổng, này là trứng socola*....."(*Trứng socola: trứng kinder joy là loại socola có hình dạng quả trứng, bên trong còn có 1 món đồ chơi bất kỳ)Hề Hòa căn bản là không có thương tâm đến mức như Bùi Nhược Mộc tưởng tượng, chỉ là cậu hơi chán nên trong lúc đó vô tình nhìn thấy mấy cái trứng socola, lại phát hiện bên trong socola còn có món đồ chơi nhỏ nữa.Trước giờ cậu cũng chưa từng được chơi qua thứ này, nên cậu cảm thấy hơi hứng thú, vì vậy cậu gỡ hết các trứng socola ra để lấy mấy cái đồ chơi bên trong.Lúc này khi cậu đứng dậy, tất cả đồ chơi cùng vỏ trứng theo đó mà rớt lả chả xuống đất làm cậu càng thêm luống cuống.Bùi Nhược Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà cười theo."Không sao, ngoan, ngồi xuống đi, cũng không biết mang giày vào" - Hắn đang muốn quay ra lấy đôi giày cho cậu thì Chu Tiêu Tiêu lúc này như dâng một vật phẩm quý hiếm lên cho hắn, Bùi Nhược Mộc liền ngồi xổm xuống cẩn thận mà đeo giày vào cho cậu.Hề Hòa nhìn thấy mấy quả trứng socola phí phạm trên đất thì nhỏ giọng nói - "Con mang về cho A Hoàng ăn"Bùi Nhược Mộc vẫn đang cầm một chiếc giày khác, nâng một chân cậu lên - "Chó không thể ăn socola, nếu không ăn cứ bỏ đi"Hề Hòa ngạc nhiên - "Tại sao?"Bùi Nhược Mộc suy nghĩ một chút rồi giải thích đơn giản cho cậu - "Bởi vì trong socola có một loại chất, ăn vào sẽ hưng phấn, mà chó ăn vào sẽ bị hưng phấn rồi chết"Hề Hòa vẫn không hiểu lắm, nhưng lúc này Bùi Nhược Mộc đã phủi nhẹ lên đầu gối cậu rồi nói - "Hề Hòa, chờ thêm 1 năm nữa, chú sẽ cho con đi học nhé"Hề Hòa lập tức mất hứng, cậu không dám phản kháng, cũng không dám nói gì, khóe miệng mềm mại kéo xuống, chỉ cúi đầu khều khều món đồ chơi nhỏ.Bùi Nhược Mộc bật cười, nay đã dám bày vẻ mặt với hắn rồi.Hắn đoán rằng là do Hề Hòa không muốn ra khỏi nhà để tiếp xúc với nhiều người lạ chứ không phải do không muốn đi học.Hắn không lên tiếng nên Hề Hòa càng không nói chuyện.Bùi Nhược Mộc nếu không cho cậu thương lượng, nghĩa là hắn đã không chịu nhân nhượng cho cậu về chuyện này.Vì vậy hai người liền trầm mặc mấy phút, Hề Hòa rốt cuộc hít hít mũi, vẻ mặt đầy vẻ oan ức, dang hai tay hướng về Bùi Nhược Mộc.Bùi Nhược Mộc lúc này mới đứng thẳng dậy và ôm cả người cậu vào lòng.
Editor: Salad days
Thế nhưng đáng tiếc là Chu Tiêu Tiêu không hề nhận ra, cô chỉ đang nghĩ là Hề Hòa được Bùi Nhược Mộc vô tình dẫn đến công ty thôi, có thể là chăm dùm con cháu của bạn bè nào đó.
Cô còn không hề có kinh nghiệm chăm sóc con nít.
Ở trên thương trường, bên cạnh Bùi Nhược Mộc, Chu tiểu thư đã từng ứng phó không ít khách hàng khó chơi, khả năng ứng biến có thể nói là rất tốt, nên lúc này, cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định kéo nguyên cái ghế dựa sau bàn làm việc có cả Hề Hòa đang cuộn người trên đó, đẩy hết vào phòng làm nghỉ, rồi lại ra ngoài gom túi đồ ăn vặt lúc nãy mang vào trong.
Cuối cùng cũng xem như là miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi Bùi Nhược Mộc kết lúc cuộc họp dài hơn 2 tiếng trở về phòng liền lập tức nổi giận.
Thật vất vả mới chữa bệnh được.
Khối thủy tinh hắn nâng niu trong tay như vậy, mà liền bị một người dưới trướng mình mơ mơ hồ hồ chăm đến muốn phát bệnh lại.
Hắn chỉ biết chỉ tay về phía Chu Tiêu Tiêu, muốn nói mà lại không biết nói gì, sau đó liền vội vã chạy đến nhìn Hề Hòa, lúc này hắn chỉ đang sợ là nỗ lực những ngày trước đó bị tan thành mây khói, bệnh vừa mới khởi sắc, vậy mà.....
Bùi Nhược Mộc đang hết sức kiềm chế, nên trong giọng nói có vẻ hơi run nhẹ - "Hề Hòa.."
"Cạch" - Bùi Nhược Mộc nhìn thấy có cái gì đó vừa rơi xuống đất, trong phút chốc hắn chưa kịp phản ứng, sau khi định thần lại thì mới phát hiện vật nằm trên sàn là cái gì đó có hình dạng nửa hình tròn, còn nhiều màu nữa.
Hề Hòa nghe tiếng gọi cũng quay lại, theo động tác của cậu, lại có thêm nhiều vật dạng nửa hình tròn rớt xuống, từng cái từng cái rớt xuống sàn.
Hề Hòa hết hồn Ah lên một tiếng, muốn cúi xuống nhặt lên thì lại càng khiến đồ chơi trong túi của cậu rớt xuống thêm, có cái còn lăn tới bên chân Bùi Nhược Mộc.
Chu Tiêu Tiêu lúc này đang đứng bên cạnh mới lên tiếng - "Bùi Tổng, này là trứng socola*....."
(*Trứng socola: trứng kinder joy là loại socola có hình dạng quả trứng, bên trong còn có 1 món đồ chơi bất kỳ)
Hề Hòa căn bản là không có thương tâm đến mức như Bùi Nhược Mộc tưởng tượng, chỉ là cậu hơi chán nên trong lúc đó vô tình nhìn thấy mấy cái trứng socola, lại phát hiện bên trong socola còn có món đồ chơi nhỏ nữa.
Trước giờ cậu cũng chưa từng được chơi qua thứ này, nên cậu cảm thấy hơi hứng thú, vì vậy cậu gỡ hết các trứng socola ra để lấy mấy cái đồ chơi bên trong.
Lúc này khi cậu đứng dậy, tất cả đồ chơi cùng vỏ trứng theo đó mà rớt lả chả xuống đất làm cậu càng thêm luống cuống.
Bùi Nhược Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà cười theo.
"Không sao, ngoan, ngồi xuống đi, cũng không biết mang giày vào" - Hắn đang muốn quay ra lấy đôi giày cho cậu thì Chu Tiêu Tiêu lúc này như dâng một vật phẩm quý hiếm lên cho hắn, Bùi Nhược Mộc liền ngồi xổm xuống cẩn thận mà đeo giày vào cho cậu.
Hề Hòa nhìn thấy mấy quả trứng socola phí phạm trên đất thì nhỏ giọng nói - "Con mang về cho A Hoàng ăn"
Bùi Nhược Mộc vẫn đang cầm một chiếc giày khác, nâng một chân cậu lên - "Chó không thể ăn socola, nếu không ăn cứ bỏ đi"
Hề Hòa ngạc nhiên - "Tại sao?"
Bùi Nhược Mộc suy nghĩ một chút rồi giải thích đơn giản cho cậu - "Bởi vì trong socola có một loại chất, ăn vào sẽ hưng phấn, mà chó ăn vào sẽ bị hưng phấn rồi chết"
Hề Hòa vẫn không hiểu lắm, nhưng lúc này Bùi Nhược Mộc đã phủi nhẹ lên đầu gối cậu rồi nói - "Hề Hòa, chờ thêm 1 năm nữa, chú sẽ cho con đi học nhé"
Hề Hòa lập tức mất hứng, cậu không dám phản kháng, cũng không dám nói gì, khóe miệng mềm mại kéo xuống, chỉ cúi đầu khều khều món đồ chơi nhỏ.
Bùi Nhược Mộc bật cười, nay đã dám bày vẻ mặt với hắn rồi.
Hắn đoán rằng là do Hề Hòa không muốn ra khỏi nhà để tiếp xúc với nhiều người lạ chứ không phải do không muốn đi học.
Hắn không lên tiếng nên Hề Hòa càng không nói chuyện.
Bùi Nhược Mộc nếu không cho cậu thương lượng, nghĩa là hắn đã không chịu nhân nhượng cho cậu về chuyện này.
Vì vậy hai người liền trầm mặc mấy phút, Hề Hòa rốt cuộc hít hít mũi, vẻ mặt đầy vẻ oan ức, dang hai tay hướng về Bùi Nhược Mộc.
Bùi Nhược Mộc lúc này mới đứng thẳng dậy và ôm cả người cậu vào lòng.
[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún ConTác giả: Hồ Bất QuyTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngEditor: Salad days Ánh nắng rực rỡ như muốn thiêu đốt mặt đất, các cây xanh thưa thớt làm bóng râm loang lỗ trên đường, không khí nóng làm người ta như muốn ngộp thở. Đường nhựa hắc lại ánh sáng chói mắt, hấp thu hết cái nóng như đang trêu chọc thanh niên duy nhất đang đi trên đường lúc này. Trần Thần mang dép lào, mặc quần sọt chạy lạch bạch qua các con phố, lấy tay khép lại đặt trên mắt để nhìn về phía đầu phố, thấy không có xe liền chạy băng qua, giống như sợ là chỉ cần dừng lại thôi thì đôi dép lào nhựa sẽ bị nướng cháy luôn quá. Cúi đầu đi vào tiệm trà sữa, không khí mát lạnh trong cửa hàng ùa đến làm hắn sảng khoái đến thở hắt ra một hơi. "Cho một ly trà sữa trân châu đường đỏ, 5 phần đường, để thạch trân châu" "Được..." - Ông chủ quán lười biếng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở trả lời - "Cậu mua trà sữa trân châu gì?" Trần Thần chỉ tay ra cửa - "Không phải đang có giảm 50% giá trân châu đường đỏ sao?" .....! Trần Thần tựa người và quầy trà sữa, buồn bực mà nhìn về phía ngoài cửa,… Editor: Salad daysThế nhưng đáng tiếc là Chu Tiêu Tiêu không hề nhận ra, cô chỉ đang nghĩ là Hề Hòa được Bùi Nhược Mộc vô tình dẫn đến công ty thôi, có thể là chăm dùm con cháu của bạn bè nào đó.Cô còn không hề có kinh nghiệm chăm sóc con nít.Ở trên thương trường, bên cạnh Bùi Nhược Mộc, Chu tiểu thư đã từng ứng phó không ít khách hàng khó chơi, khả năng ứng biến có thể nói là rất tốt, nên lúc này, cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định kéo nguyên cái ghế dựa sau bàn làm việc có cả Hề Hòa đang cuộn người trên đó, đẩy hết vào phòng làm nghỉ, rồi lại ra ngoài gom túi đồ ăn vặt lúc nãy mang vào trong.Cuối cùng cũng xem như là miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.Sau khi Bùi Nhược Mộc kết lúc cuộc họp dài hơn 2 tiếng trở về phòng liền lập tức nổi giận.Thật vất vả mới chữa bệnh được.Khối thủy tinh hắn nâng niu trong tay như vậy, mà liền bị một người dưới trướng mình mơ mơ hồ hồ chăm đến muốn phát bệnh lại.Hắn chỉ biết chỉ tay về phía Chu Tiêu Tiêu, muốn nói mà lại không biết nói gì, sau đó liền vội vã chạy đến nhìn Hề Hòa, lúc này hắn chỉ đang sợ là nỗ lực những ngày trước đó bị tan thành mây khói, bệnh vừa mới khởi sắc, vậy mà.....Bùi Nhược Mộc đang hết sức kiềm chế, nên trong giọng nói có vẻ hơi run nhẹ - "Hề Hòa..""Cạch" - Bùi Nhược Mộc nhìn thấy có cái gì đó vừa rơi xuống đất, trong phút chốc hắn chưa kịp phản ứng, sau khi định thần lại thì mới phát hiện vật nằm trên sàn là cái gì đó có hình dạng nửa hình tròn, còn nhiều màu nữa.Hề Hòa nghe tiếng gọi cũng quay lại, theo động tác của cậu, lại có thêm nhiều vật dạng nửa hình tròn rớt xuống, từng cái từng cái rớt xuống sàn.Hề Hòa hết hồn Ah lên một tiếng, muốn cúi xuống nhặt lên thì lại càng khiến đồ chơi trong túi của cậu rớt xuống thêm, có cái còn lăn tới bên chân Bùi Nhược Mộc.Chu Tiêu Tiêu lúc này đang đứng bên cạnh mới lên tiếng - "Bùi Tổng, này là trứng socola*....."(*Trứng socola: trứng kinder joy là loại socola có hình dạng quả trứng, bên trong còn có 1 món đồ chơi bất kỳ)Hề Hòa căn bản là không có thương tâm đến mức như Bùi Nhược Mộc tưởng tượng, chỉ là cậu hơi chán nên trong lúc đó vô tình nhìn thấy mấy cái trứng socola, lại phát hiện bên trong socola còn có món đồ chơi nhỏ nữa.Trước giờ cậu cũng chưa từng được chơi qua thứ này, nên cậu cảm thấy hơi hứng thú, vì vậy cậu gỡ hết các trứng socola ra để lấy mấy cái đồ chơi bên trong.Lúc này khi cậu đứng dậy, tất cả đồ chơi cùng vỏ trứng theo đó mà rớt lả chả xuống đất làm cậu càng thêm luống cuống.Bùi Nhược Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà cười theo."Không sao, ngoan, ngồi xuống đi, cũng không biết mang giày vào" - Hắn đang muốn quay ra lấy đôi giày cho cậu thì Chu Tiêu Tiêu lúc này như dâng một vật phẩm quý hiếm lên cho hắn, Bùi Nhược Mộc liền ngồi xổm xuống cẩn thận mà đeo giày vào cho cậu.Hề Hòa nhìn thấy mấy quả trứng socola phí phạm trên đất thì nhỏ giọng nói - "Con mang về cho A Hoàng ăn"Bùi Nhược Mộc vẫn đang cầm một chiếc giày khác, nâng một chân cậu lên - "Chó không thể ăn socola, nếu không ăn cứ bỏ đi"Hề Hòa ngạc nhiên - "Tại sao?"Bùi Nhược Mộc suy nghĩ một chút rồi giải thích đơn giản cho cậu - "Bởi vì trong socola có một loại chất, ăn vào sẽ hưng phấn, mà chó ăn vào sẽ bị hưng phấn rồi chết"Hề Hòa vẫn không hiểu lắm, nhưng lúc này Bùi Nhược Mộc đã phủi nhẹ lên đầu gối cậu rồi nói - "Hề Hòa, chờ thêm 1 năm nữa, chú sẽ cho con đi học nhé"Hề Hòa lập tức mất hứng, cậu không dám phản kháng, cũng không dám nói gì, khóe miệng mềm mại kéo xuống, chỉ cúi đầu khều khều món đồ chơi nhỏ.Bùi Nhược Mộc bật cười, nay đã dám bày vẻ mặt với hắn rồi.Hắn đoán rằng là do Hề Hòa không muốn ra khỏi nhà để tiếp xúc với nhiều người lạ chứ không phải do không muốn đi học.Hắn không lên tiếng nên Hề Hòa càng không nói chuyện.Bùi Nhược Mộc nếu không cho cậu thương lượng, nghĩa là hắn đã không chịu nhân nhượng cho cậu về chuyện này.Vì vậy hai người liền trầm mặc mấy phút, Hề Hòa rốt cuộc hít hít mũi, vẻ mặt đầy vẻ oan ức, dang hai tay hướng về Bùi Nhược Mộc.Bùi Nhược Mộc lúc này mới đứng thẳng dậy và ôm cả người cậu vào lòng.