Tác giả:

Editor: Salad days Ánh nắng rực rỡ như muốn thiêu đốt mặt đất, các cây xanh thưa thớt làm bóng râm loang lỗ trên đường, không khí nóng làm người ta như muốn ngộp thở. Đường nhựa hắc lại ánh sáng chói mắt, hấp thu hết cái nóng như đang trêu chọc thanh niên duy nhất đang đi trên đường lúc này. Trần Thần mang dép lào, mặc quần sọt chạy lạch bạch qua các con phố, lấy tay khép lại đặt trên mắt để nhìn về phía đầu phố, thấy không có xe liền chạy băng qua, giống như sợ là chỉ cần dừng lại thôi thì đôi dép lào nhựa sẽ bị nướng cháy luôn quá. Cúi đầu đi vào tiệm trà sữa, không khí mát lạnh trong cửa hàng ùa đến làm hắn sảng khoái đến thở hắt ra một hơi. "Cho một ly trà sữa trân châu đường đỏ, 5 phần đường, để thạch trân châu" "Được..." - Ông chủ quán lười biếng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở trả lời - "Cậu mua trà sữa trân châu gì?" Trần Thần chỉ tay ra cửa - "Không phải đang có giảm 50% giá trân châu đường đỏ sao?" .....! Trần Thần tựa người và quầy trà sữa, buồn bực mà nhìn về phía ngoài cửa,…

Chương 34: Chương 34

[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún ConTác giả: Hồ Bất QuyTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngEditor: Salad days Ánh nắng rực rỡ như muốn thiêu đốt mặt đất, các cây xanh thưa thớt làm bóng râm loang lỗ trên đường, không khí nóng làm người ta như muốn ngộp thở. Đường nhựa hắc lại ánh sáng chói mắt, hấp thu hết cái nóng như đang trêu chọc thanh niên duy nhất đang đi trên đường lúc này. Trần Thần mang dép lào, mặc quần sọt chạy lạch bạch qua các con phố, lấy tay khép lại đặt trên mắt để nhìn về phía đầu phố, thấy không có xe liền chạy băng qua, giống như sợ là chỉ cần dừng lại thôi thì đôi dép lào nhựa sẽ bị nướng cháy luôn quá. Cúi đầu đi vào tiệm trà sữa, không khí mát lạnh trong cửa hàng ùa đến làm hắn sảng khoái đến thở hắt ra một hơi. "Cho một ly trà sữa trân châu đường đỏ, 5 phần đường, để thạch trân châu" "Được..." - Ông chủ quán lười biếng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở trả lời - "Cậu mua trà sữa trân châu gì?" Trần Thần chỉ tay ra cửa - "Không phải đang có giảm 50% giá trân châu đường đỏ sao?" .....! Trần Thần tựa người và quầy trà sữa, buồn bực mà nhìn về phía ngoài cửa,… Bùi Nhược Mộc cũng không nghĩ rằng Hề Hòa có thể làm ra 1 bàn ăn thế này.Lúc Hề Hòa còn ở nhà Trương gia, vừa mới bắt đầu cũng vẫn còn như một thiếu gia nhỏ, được cơm bưng nước rót nhưng mà càng về sau, địa vị càng đi xuống, không thể không nổ lực làm chút việc nhà.Thời gian mới qua mấy tháng, một lần nữa cậu mới đụng đến chén nồi.Nhà bếp của Bùi Nhược Mộc rất sạch sẽ, kệ bếp bằng đá hoa cương được lau dọn sáng bóng, những chai lọ gia vị cũng được sắp xếp ngăn nắp, bên ngoài tủ lạnh được dán vài tờ giấy ghi chú hình hoạt họa, bên trong thì được sắp đầy rau dưa, thịt cá tươi sống.Đối với một người nấu ăn mà nói thì có 1 cái bếp sạch sẽ và đẹp đẽ là 1 loại hạnh phúc.(đọc tại Watt @salad-days-06)Nghĩ đến mấy chữ người mình thích, đã làm Hề Hòa nhanh chóng đỏ mặt, rồi ngơ ngác mà cầm cái nồi đất trong tay đứng đó, hoàn hồn lại mới vội nhìn chung quanh, sao đó nhẹ thở ra khi thấy có ai nhìn thấy cậu.Cậu nấu 1 nồi súp nấm hầm với một vài loại thảo dược, cùng với vài món thanh đạm, Hề Hòa cẩn thận mang vào cho Bùi Nhược Mộc.Bùi Nhược Mộc sau khi uống thuốc đã đỡ hơn rất nhiều rồi, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, khả năng phục hồi vẫn còn tốt.Sau khi thức dậy cảm thấy khó chịu vì mồ hôi nên hắn đã đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo nên khiến cho Hề Hòa vồ hụt.Hề Hòa sau khi bưng cơm vào phòng mình thì liền thấy mờ mịt vì không thấy Bùi Nhược Mộc.Bùi Nhược Mộc lúc này mặc quần áo xong đã ra phòng khách cũng không thấy ai mới định đi về phòng Hề Hòa nhìn xem, đẩy cửa vào đã thấy Hề Hòa ngơ ngác đứng đó.Hề Hòa sau khi thấy hắn xong mới khôi phục lại và vui vẻ nói - "Chú, ăn cơm thôi"Tâm Bùi Nhược Mộc hơi rung lên, hắn đã ý thức được Hề Hòa ngày càng ỷ lại hắn rồi, đây cũng không phải là một việc quá tốt đối với Hề Hòa nhưng ma xui quỷ khiến là Bùi Nhược Mộc lại không bài xích việc này, thậm chí là có thể nói hắn còn hơi hưởng thụ sự ỷ lại này.Hắn nhìn bàn ăn - "Con làm sao?"Hề Hòa vui vẻ nói, còn có chút tự hào - "Là con làm, con còn biết nấu nhiều món nữa, ngon nhất là món cánh gà với cá kho đó, chờ chú hết bệnh con sẽ làm cho chú nha"Bùi Nhược Mộc cũng gật đầu cười - "Vậy được, vừa vặn là Tết dì Trần cũng phải về nhà, chú cũng không cần tìm quán ăn nữa, Hề Hòa làm cơm mỗi ngày chúng ta ăn nhé"Hề Hòa hưng phấn mà gật đầu, rồi bắt đầu mong chờ nhìn Bùi Nhược Mộc ăn - "Chú ơi, nếm thử đi, xem có ngon không...chú...chú Trương còn có dì, Trần Thần đều nói là con nấu ăn ngon đó"Bùi Nhược Mộc múc một muỗng súp, thổi thổi rồi ăn, đúng là rất ngon, thơm, đậm đà lại không dầu mỡ, mặn lạt vừa phải, Bùi Nhược Mộc từng ăn qua nhiều món ăn quý hiếm, tuy nhiên một món ăn đơn giản, thường ngày này lại làm hắn thấy ngon hơn cả."Đặc biệt ngon" - Bùi Nhược Mộc chắn nịch nói, hai ba muỗng đã uống hết một chén.Hề Hòa ngồi xuống ăn mà trong lòng kích động tưởng tượng cậu đã nắm được dạ dày của hắn rồi..

Bùi Nhược Mộc cũng không nghĩ rằng Hề Hòa có thể làm ra 1 bàn ăn thế này.

Lúc Hề Hòa còn ở nhà Trương gia, vừa mới bắt đầu cũng vẫn còn như một thiếu gia nhỏ, được cơm bưng nước rót nhưng mà càng về sau, địa vị càng đi xuống, không thể không nổ lực làm chút việc nhà.

Thời gian mới qua mấy tháng, một lần nữa cậu mới đụng đến chén nồi.

Nhà bếp của Bùi Nhược Mộc rất sạch sẽ, kệ bếp bằng đá hoa cương được lau dọn sáng bóng, những chai lọ gia vị cũng được sắp xếp ngăn nắp, bên ngoài tủ lạnh được dán vài tờ giấy ghi chú hình hoạt họa, bên trong thì được sắp đầy rau dưa, thịt cá tươi sống.

Đối với một người nấu ăn mà nói thì có 1 cái bếp sạch sẽ và đẹp đẽ là 1 loại hạnh phúc.(đọc tại Watt @salad-days-06)

Nghĩ đến mấy chữ người mình thích, đã làm Hề Hòa nhanh chóng đỏ mặt, rồi ngơ ngác mà cầm cái nồi đất trong tay đứng đó, hoàn hồn lại mới vội nhìn chung quanh, sao đó nhẹ thở ra khi thấy có ai nhìn thấy cậu.

Cậu nấu 1 nồi súp nấm hầm với một vài loại thảo dược, cùng với vài món thanh đạm, Hề Hòa cẩn thận mang vào cho Bùi Nhược Mộc.

Bùi Nhược Mộc sau khi uống thuốc đã đỡ hơn rất nhiều rồi, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, khả năng phục hồi vẫn còn tốt.

Sau khi thức dậy cảm thấy khó chịu vì mồ hôi nên hắn đã đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo nên khiến cho Hề Hòa vồ hụt.

Hề Hòa sau khi bưng cơm vào phòng mình thì liền thấy mờ mịt vì không thấy Bùi Nhược Mộc.

Bùi Nhược Mộc lúc này mặc quần áo xong đã ra phòng khách cũng không thấy ai mới định đi về phòng Hề Hòa nhìn xem, đẩy cửa vào đã thấy Hề Hòa ngơ ngác đứng đó.

Hề Hòa sau khi thấy hắn xong mới khôi phục lại và vui vẻ nói - "Chú, ăn cơm thôi"

Tâm Bùi Nhược Mộc hơi rung lên, hắn đã ý thức được Hề Hòa ngày càng ỷ lại hắn rồi, đây cũng không phải là một việc quá tốt đối với Hề Hòa nhưng ma xui quỷ khiến là Bùi Nhược Mộc lại không bài xích việc này, thậm chí là có thể nói hắn còn hơi hưởng thụ sự ỷ lại này.

Hắn nhìn bàn ăn - "Con làm sao?"

Hề Hòa vui vẻ nói, còn có chút tự hào - "Là con làm, con còn biết nấu nhiều món nữa, ngon nhất là món cánh gà với cá kho đó, chờ chú hết bệnh con sẽ làm cho chú nha"

Bùi Nhược Mộc cũng gật đầu cười - "Vậy được, vừa vặn là Tết dì Trần cũng phải về nhà, chú cũng không cần tìm quán ăn nữa, Hề Hòa làm cơm mỗi ngày chúng ta ăn nhé"

Hề Hòa hưng phấn mà gật đầu, rồi bắt đầu mong chờ nhìn Bùi Nhược Mộc ăn - "Chú ơi, nếm thử đi, xem có ngon không...chú...chú Trương còn có dì, Trần Thần đều nói là con nấu ăn ngon đó"

Bùi Nhược Mộc múc một muỗng súp, thổi thổi rồi ăn, đúng là rất ngon, thơm, đậm đà lại không dầu mỡ, mặn lạt vừa phải, Bùi Nhược Mộc từng ăn qua nhiều món ăn quý hiếm, tuy nhiên một món ăn đơn giản, thường ngày này lại làm hắn thấy ngon hơn cả.

"Đặc biệt ngon" - Bùi Nhược Mộc chắn nịch nói, hai ba muỗng đã uống hết một chén.

Hề Hòa ngồi xuống ăn mà trong lòng kích động tưởng tượng cậu đã nắm được dạ dày của hắn rồi..

[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún ConTác giả: Hồ Bất QuyTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngEditor: Salad days Ánh nắng rực rỡ như muốn thiêu đốt mặt đất, các cây xanh thưa thớt làm bóng râm loang lỗ trên đường, không khí nóng làm người ta như muốn ngộp thở. Đường nhựa hắc lại ánh sáng chói mắt, hấp thu hết cái nóng như đang trêu chọc thanh niên duy nhất đang đi trên đường lúc này. Trần Thần mang dép lào, mặc quần sọt chạy lạch bạch qua các con phố, lấy tay khép lại đặt trên mắt để nhìn về phía đầu phố, thấy không có xe liền chạy băng qua, giống như sợ là chỉ cần dừng lại thôi thì đôi dép lào nhựa sẽ bị nướng cháy luôn quá. Cúi đầu đi vào tiệm trà sữa, không khí mát lạnh trong cửa hàng ùa đến làm hắn sảng khoái đến thở hắt ra một hơi. "Cho một ly trà sữa trân châu đường đỏ, 5 phần đường, để thạch trân châu" "Được..." - Ông chủ quán lười biếng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở trả lời - "Cậu mua trà sữa trân châu gì?" Trần Thần chỉ tay ra cửa - "Không phải đang có giảm 50% giá trân châu đường đỏ sao?" .....! Trần Thần tựa người và quầy trà sữa, buồn bực mà nhìn về phía ngoài cửa,… Bùi Nhược Mộc cũng không nghĩ rằng Hề Hòa có thể làm ra 1 bàn ăn thế này.Lúc Hề Hòa còn ở nhà Trương gia, vừa mới bắt đầu cũng vẫn còn như một thiếu gia nhỏ, được cơm bưng nước rót nhưng mà càng về sau, địa vị càng đi xuống, không thể không nổ lực làm chút việc nhà.Thời gian mới qua mấy tháng, một lần nữa cậu mới đụng đến chén nồi.Nhà bếp của Bùi Nhược Mộc rất sạch sẽ, kệ bếp bằng đá hoa cương được lau dọn sáng bóng, những chai lọ gia vị cũng được sắp xếp ngăn nắp, bên ngoài tủ lạnh được dán vài tờ giấy ghi chú hình hoạt họa, bên trong thì được sắp đầy rau dưa, thịt cá tươi sống.Đối với một người nấu ăn mà nói thì có 1 cái bếp sạch sẽ và đẹp đẽ là 1 loại hạnh phúc.(đọc tại Watt @salad-days-06)Nghĩ đến mấy chữ người mình thích, đã làm Hề Hòa nhanh chóng đỏ mặt, rồi ngơ ngác mà cầm cái nồi đất trong tay đứng đó, hoàn hồn lại mới vội nhìn chung quanh, sao đó nhẹ thở ra khi thấy có ai nhìn thấy cậu.Cậu nấu 1 nồi súp nấm hầm với một vài loại thảo dược, cùng với vài món thanh đạm, Hề Hòa cẩn thận mang vào cho Bùi Nhược Mộc.Bùi Nhược Mộc sau khi uống thuốc đã đỡ hơn rất nhiều rồi, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, khả năng phục hồi vẫn còn tốt.Sau khi thức dậy cảm thấy khó chịu vì mồ hôi nên hắn đã đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo nên khiến cho Hề Hòa vồ hụt.Hề Hòa sau khi bưng cơm vào phòng mình thì liền thấy mờ mịt vì không thấy Bùi Nhược Mộc.Bùi Nhược Mộc lúc này mặc quần áo xong đã ra phòng khách cũng không thấy ai mới định đi về phòng Hề Hòa nhìn xem, đẩy cửa vào đã thấy Hề Hòa ngơ ngác đứng đó.Hề Hòa sau khi thấy hắn xong mới khôi phục lại và vui vẻ nói - "Chú, ăn cơm thôi"Tâm Bùi Nhược Mộc hơi rung lên, hắn đã ý thức được Hề Hòa ngày càng ỷ lại hắn rồi, đây cũng không phải là một việc quá tốt đối với Hề Hòa nhưng ma xui quỷ khiến là Bùi Nhược Mộc lại không bài xích việc này, thậm chí là có thể nói hắn còn hơi hưởng thụ sự ỷ lại này.Hắn nhìn bàn ăn - "Con làm sao?"Hề Hòa vui vẻ nói, còn có chút tự hào - "Là con làm, con còn biết nấu nhiều món nữa, ngon nhất là món cánh gà với cá kho đó, chờ chú hết bệnh con sẽ làm cho chú nha"Bùi Nhược Mộc cũng gật đầu cười - "Vậy được, vừa vặn là Tết dì Trần cũng phải về nhà, chú cũng không cần tìm quán ăn nữa, Hề Hòa làm cơm mỗi ngày chúng ta ăn nhé"Hề Hòa hưng phấn mà gật đầu, rồi bắt đầu mong chờ nhìn Bùi Nhược Mộc ăn - "Chú ơi, nếm thử đi, xem có ngon không...chú...chú Trương còn có dì, Trần Thần đều nói là con nấu ăn ngon đó"Bùi Nhược Mộc múc một muỗng súp, thổi thổi rồi ăn, đúng là rất ngon, thơm, đậm đà lại không dầu mỡ, mặn lạt vừa phải, Bùi Nhược Mộc từng ăn qua nhiều món ăn quý hiếm, tuy nhiên một món ăn đơn giản, thường ngày này lại làm hắn thấy ngon hơn cả."Đặc biệt ngon" - Bùi Nhược Mộc chắn nịch nói, hai ba muỗng đã uống hết một chén.Hề Hòa ngồi xuống ăn mà trong lòng kích động tưởng tượng cậu đã nắm được dạ dày của hắn rồi..

Chương 34: Chương 34