Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 14
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi bị ép phải nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của hai bố mẹ, Doãn Thường Lăng cuối cùng cũng có được quyền được tự về phòng ngủ.Đóng cửa lại, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Doãn Thường Lăng, sức lực toàn thân cậu bị rút sạch toàn bộ, cậu bổ nhào lên giường.Doãn Thường Lăng ôm chặt chăn, lồng ngực đập thình thịch đến độ đau đớn, cậu véo mình thật mạnh một cái, đau, không phải mơ, cậu sống lại thật rồi, sống lại vào lúc lần đầu gặp phải Đổng Hãn, lớp 10.Tuỳ tiện cởi sạch quần áo, Doãn Thường Lăng chui vào trong ổ chăn, nhìn trần nhà, chẳng rõ mình đang có tâm trạng gì, từ trước đến nay cậu không phải kiểu nhân vật chính tranh giành hiếu thắng, vậy nên mới rơi vào kết cục thê thảm đó, dù cho làm lại một lần nữa cậu cũng sẽ không từ kẻ vô dụng biến thành nam phụ báo thù như trong tiểu thuyết.Việc sau này cậu muốn làm chính là tránh xa Đổng Hãn, ngăn chặn tai họa Bách Vụ Thanh.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi bị ép phải nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của hai bố mẹ, Doãn Thường Lăng cuối cùng cũng có được quyền được tự về phòng ngủ.Đóng cửa lại, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Doãn Thường Lăng, sức lực toàn thân cậu bị rút sạch toàn bộ, cậu bổ nhào lên giường.Doãn Thường Lăng ôm chặt chăn, lồng ngực đập thình thịch đến độ đau đớn, cậu véo mình thật mạnh một cái, đau, không phải mơ, cậu sống lại thật rồi, sống lại vào lúc lần đầu gặp phải Đổng Hãn, lớp 10.Tuỳ tiện cởi sạch quần áo, Doãn Thường Lăng chui vào trong ổ chăn, nhìn trần nhà, chẳng rõ mình đang có tâm trạng gì, từ trước đến nay cậu không phải kiểu nhân vật chính tranh giành hiếu thắng, vậy nên mới rơi vào kết cục thê thảm đó, dù cho làm lại một lần nữa cậu cũng sẽ không từ kẻ vô dụng biến thành nam phụ báo thù như trong tiểu thuyết.Việc sau này cậu muốn làm chính là tránh xa Đổng Hãn, ngăn chặn tai họa Bách Vụ Thanh.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi bị ép phải nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của hai bố mẹ, Doãn Thường Lăng cuối cùng cũng có được quyền được tự về phòng ngủ.Đóng cửa lại, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Doãn Thường Lăng, sức lực toàn thân cậu bị rút sạch toàn bộ, cậu bổ nhào lên giường.Doãn Thường Lăng ôm chặt chăn, lồng ngực đập thình thịch đến độ đau đớn, cậu véo mình thật mạnh một cái, đau, không phải mơ, cậu sống lại thật rồi, sống lại vào lúc lần đầu gặp phải Đổng Hãn, lớp 10.Tuỳ tiện cởi sạch quần áo, Doãn Thường Lăng chui vào trong ổ chăn, nhìn trần nhà, chẳng rõ mình đang có tâm trạng gì, từ trước đến nay cậu không phải kiểu nhân vật chính tranh giành hiếu thắng, vậy nên mới rơi vào kết cục thê thảm đó, dù cho làm lại một lần nữa cậu cũng sẽ không từ kẻ vô dụng biến thành nam phụ báo thù như trong tiểu thuyết.Việc sau này cậu muốn làm chính là tránh xa Đổng Hãn, ngăn chặn tai họa Bách Vụ Thanh.