Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 42

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Nằm mãi trong bệnh viện, Doãn Thường Lăng ăn một bữa canh gà mẹ nấu, dọn dẹp rồi định đến trường.Mẹ Doãn kéo cậu, “Con trai à, nghỉ ngơi thêm lát nữa, mai hẵng đi, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi.”Mặc dù Doãn Thường Lăng đã hết sốt, nhưng di chứng bao gồm tứ chi đau nhức, chán ăn, vẫn còn ảnh hưởng lờ mờ đến cậu.Có điều Doãn Thường Lăng không đỏng đảnh đến thế, cậu không để ý xua tay, “Không cần đâu ạ, bố mẹ mau đi làm đi, đừng chậm trễ vì con nữa.”Bố Doãn mẹ Doãn không khuyên được Doãn Thường Lăng, đành thả cho cậu đến trường.Lúc ấy đang trong giờ, mọi người đều ở trong lớp học.Lúc đi qua phòng học bên cạnh, một ánh mắt bám sát lấy cậu, nóng bỏng quá cơ bản là không tài nào phớt lờ được.Cậu ngoảnh đầu, ánh mắt chạm phải Bách Vụ Thanh, đối phương cười, hỏi bằng khẩu hình miệng: “Không sao rồi chứ?”Vì ơn cứu mạng phải báo đáp gấp bội, Doãn Thường Lăng ra dấu tay “OK”.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Nằm mãi trong bệnh viện, Doãn Thường Lăng ăn một bữa canh gà mẹ nấu, dọn dẹp rồi định đến trường.Mẹ Doãn kéo cậu, “Con trai à, nghỉ ngơi thêm lát nữa, mai hẵng đi, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi.”Mặc dù Doãn Thường Lăng đã hết sốt, nhưng di chứng bao gồm tứ chi đau nhức, chán ăn, vẫn còn ảnh hưởng lờ mờ đến cậu.Có điều Doãn Thường Lăng không đỏng đảnh đến thế, cậu không để ý xua tay, “Không cần đâu ạ, bố mẹ mau đi làm đi, đừng chậm trễ vì con nữa.”Bố Doãn mẹ Doãn không khuyên được Doãn Thường Lăng, đành thả cho cậu đến trường.Lúc ấy đang trong giờ, mọi người đều ở trong lớp học.Lúc đi qua phòng học bên cạnh, một ánh mắt bám sát lấy cậu, nóng bỏng quá cơ bản là không tài nào phớt lờ được.Cậu ngoảnh đầu, ánh mắt chạm phải Bách Vụ Thanh, đối phương cười, hỏi bằng khẩu hình miệng: “Không sao rồi chứ?”Vì ơn cứu mạng phải báo đáp gấp bội, Doãn Thường Lăng ra dấu tay “OK”.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Nằm mãi trong bệnh viện, Doãn Thường Lăng ăn một bữa canh gà mẹ nấu, dọn dẹp rồi định đến trường.Mẹ Doãn kéo cậu, “Con trai à, nghỉ ngơi thêm lát nữa, mai hẵng đi, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi.”Mặc dù Doãn Thường Lăng đã hết sốt, nhưng di chứng bao gồm tứ chi đau nhức, chán ăn, vẫn còn ảnh hưởng lờ mờ đến cậu.Có điều Doãn Thường Lăng không đỏng đảnh đến thế, cậu không để ý xua tay, “Không cần đâu ạ, bố mẹ mau đi làm đi, đừng chậm trễ vì con nữa.”Bố Doãn mẹ Doãn không khuyên được Doãn Thường Lăng, đành thả cho cậu đến trường.Lúc ấy đang trong giờ, mọi người đều ở trong lớp học.Lúc đi qua phòng học bên cạnh, một ánh mắt bám sát lấy cậu, nóng bỏng quá cơ bản là không tài nào phớt lờ được.Cậu ngoảnh đầu, ánh mắt chạm phải Bách Vụ Thanh, đối phương cười, hỏi bằng khẩu hình miệng: “Không sao rồi chứ?”Vì ơn cứu mạng phải báo đáp gấp bội, Doãn Thường Lăng ra dấu tay “OK”.

Chương 42