Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 46
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Oà!! Vương Đông Kỳ!! Cậu có đồ tốt thế mà giấu giếm không cho anh em tốt của cậu là tôi??” Giả Dị Gia nhìn thấy cuốn vở đó, cứ như gấu chó nhìn thấy mật ong, hai mắt phát sáng.Doãn Thường Lăng phát hiện đúng lúc, mặc dù người này điểm không cao, nhưng lại có lòng hiếu học.Có thể đúng là không được thông minh lắm…Vương Đông Kỳ ngăn cản động tác giằng mất vở của Giả Dị Gia, cốc đầu cậu ta một phát đau, thấy cậu ta ôm đầu gào rú giả vờ giả vịt, bực dọc tặng thêm một đạp nữa.“Giả vờ cái gì? Bố đích thân dạy kèm còn không hơn cuốn vở cỏn con đấy à?”Giả Dị Gia hoàn toàn không biết ơn, tủi thân lẩm bẩm, “Xuỳ– Với cái nết của cậu, một bài chỉ ước làm tóc tôi rụng sạch.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Oà!! Vương Đông Kỳ!! Cậu có đồ tốt thế mà giấu giếm không cho anh em tốt của cậu là tôi??” Giả Dị Gia nhìn thấy cuốn vở đó, cứ như gấu chó nhìn thấy mật ong, hai mắt phát sáng.Doãn Thường Lăng phát hiện đúng lúc, mặc dù người này điểm không cao, nhưng lại có lòng hiếu học.Có thể đúng là không được thông minh lắm…Vương Đông Kỳ ngăn cản động tác giằng mất vở của Giả Dị Gia, cốc đầu cậu ta một phát đau, thấy cậu ta ôm đầu gào rú giả vờ giả vịt, bực dọc tặng thêm một đạp nữa.“Giả vờ cái gì? Bố đích thân dạy kèm còn không hơn cuốn vở cỏn con đấy à?”Giả Dị Gia hoàn toàn không biết ơn, tủi thân lẩm bẩm, “Xuỳ– Với cái nết của cậu, một bài chỉ ước làm tóc tôi rụng sạch.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Oà!! Vương Đông Kỳ!! Cậu có đồ tốt thế mà giấu giếm không cho anh em tốt của cậu là tôi??” Giả Dị Gia nhìn thấy cuốn vở đó, cứ như gấu chó nhìn thấy mật ong, hai mắt phát sáng.Doãn Thường Lăng phát hiện đúng lúc, mặc dù người này điểm không cao, nhưng lại có lòng hiếu học.Có thể đúng là không được thông minh lắm…Vương Đông Kỳ ngăn cản động tác giằng mất vở của Giả Dị Gia, cốc đầu cậu ta một phát đau, thấy cậu ta ôm đầu gào rú giả vờ giả vịt, bực dọc tặng thêm một đạp nữa.“Giả vờ cái gì? Bố đích thân dạy kèm còn không hơn cuốn vở cỏn con đấy à?”Giả Dị Gia hoàn toàn không biết ơn, tủi thân lẩm bẩm, “Xuỳ– Với cái nết của cậu, một bài chỉ ước làm tóc tôi rụng sạch.”