Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 48
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng nhìn thấy Bách Vụ Thanh đứng ở cửa, vô thức nhìn ra chỗ Đổng Hãn, chỗ ngồi trống không cho thấy người này không đến trường, có điều kẻ này thường xuyên không đi, cũng chẳng bao nhiêu người để ý.Doãn Thường Lăng không rõ mình đi ra với tâm trạng như thế nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt của mình không sụp đổ.Bách Vụ Thanh nom hơi kiêng dè, hắn lấy một cuốn sổ rất sạch sẽ nhưng hơi cũ nát từ sau lưng ra, trên đó in hoa mai, có thể nhận ra mọi khi người này rất giữ gìn.“Đây là vở ghi chép.”Doãn Thường Lăng không bước tới nhận, cậu không hiểu đối phương có ý đồ gì, “Tôi mượn của người khác là được rồi, cảm ơn cậu đưa tôi đi bệnh viện sáng nay, mất bao lâu.”Ngụ ý tức là, tôi chép của người khác không cần của cậu, hơn nữa cậu cũng không tới sớm hơn tôi là bao.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng nhìn thấy Bách Vụ Thanh đứng ở cửa, vô thức nhìn ra chỗ Đổng Hãn, chỗ ngồi trống không cho thấy người này không đến trường, có điều kẻ này thường xuyên không đi, cũng chẳng bao nhiêu người để ý.Doãn Thường Lăng không rõ mình đi ra với tâm trạng như thế nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt của mình không sụp đổ.Bách Vụ Thanh nom hơi kiêng dè, hắn lấy một cuốn sổ rất sạch sẽ nhưng hơi cũ nát từ sau lưng ra, trên đó in hoa mai, có thể nhận ra mọi khi người này rất giữ gìn.“Đây là vở ghi chép.”Doãn Thường Lăng không bước tới nhận, cậu không hiểu đối phương có ý đồ gì, “Tôi mượn của người khác là được rồi, cảm ơn cậu đưa tôi đi bệnh viện sáng nay, mất bao lâu.”Ngụ ý tức là, tôi chép của người khác không cần của cậu, hơn nữa cậu cũng không tới sớm hơn tôi là bao.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng nhìn thấy Bách Vụ Thanh đứng ở cửa, vô thức nhìn ra chỗ Đổng Hãn, chỗ ngồi trống không cho thấy người này không đến trường, có điều kẻ này thường xuyên không đi, cũng chẳng bao nhiêu người để ý.Doãn Thường Lăng không rõ mình đi ra với tâm trạng như thế nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt của mình không sụp đổ.Bách Vụ Thanh nom hơi kiêng dè, hắn lấy một cuốn sổ rất sạch sẽ nhưng hơi cũ nát từ sau lưng ra, trên đó in hoa mai, có thể nhận ra mọi khi người này rất giữ gìn.“Đây là vở ghi chép.”Doãn Thường Lăng không bước tới nhận, cậu không hiểu đối phương có ý đồ gì, “Tôi mượn của người khác là được rồi, cảm ơn cậu đưa tôi đi bệnh viện sáng nay, mất bao lâu.”Ngụ ý tức là, tôi chép của người khác không cần của cậu, hơn nữa cậu cũng không tới sớm hơn tôi là bao.