Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 97
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, cầm chai nước khoáng đặt dưới đất lên lặng lẽ uống vài ngụm.Các bạn nữ vốn đứng bên hắn đều túm tụm quanh Vương Đông Kỳ, dù cho có bạn nữ muốn lại đây, cũng sợ sệt bởi vẻ lãnh đạm mọi khi của hắn.Doãn Thường Lăng nhìn tất cả, tất nhiên biết lúc này hai người đều mệt ghê gớm, nhớ đến việc hình như mình là bạn mới của Bách Vụ Thanh, cậu xoa cằm đi tới.Giơ tay còn chưa đụng vào Bách Vụ Thanh đã bị hắn né tránh, trái tim cậu thắt lại, vẻ cứng đờ vụt qua mặt, cậu chuyển sang cười nói: “Đã hay lắm rồi.”Bách Vụ Thanh lắc đầu, thở hổn hển, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn nhìn Doãn Thường Lăng đăm đăm, áo chơi bóng bị mồ hôi thấm ướt một mảng, toàn thân tỏa hơi nóng, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi hoảng loạn, “Trên người mình toàn mồ hôi, không phải tránh cậu đâu.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, cầm chai nước khoáng đặt dưới đất lên lặng lẽ uống vài ngụm.Các bạn nữ vốn đứng bên hắn đều túm tụm quanh Vương Đông Kỳ, dù cho có bạn nữ muốn lại đây, cũng sợ sệt bởi vẻ lãnh đạm mọi khi của hắn.Doãn Thường Lăng nhìn tất cả, tất nhiên biết lúc này hai người đều mệt ghê gớm, nhớ đến việc hình như mình là bạn mới của Bách Vụ Thanh, cậu xoa cằm đi tới.Giơ tay còn chưa đụng vào Bách Vụ Thanh đã bị hắn né tránh, trái tim cậu thắt lại, vẻ cứng đờ vụt qua mặt, cậu chuyển sang cười nói: “Đã hay lắm rồi.”Bách Vụ Thanh lắc đầu, thở hổn hển, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn nhìn Doãn Thường Lăng đăm đăm, áo chơi bóng bị mồ hôi thấm ướt một mảng, toàn thân tỏa hơi nóng, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi hoảng loạn, “Trên người mình toàn mồ hôi, không phải tránh cậu đâu.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, cầm chai nước khoáng đặt dưới đất lên lặng lẽ uống vài ngụm.Các bạn nữ vốn đứng bên hắn đều túm tụm quanh Vương Đông Kỳ, dù cho có bạn nữ muốn lại đây, cũng sợ sệt bởi vẻ lãnh đạm mọi khi của hắn.Doãn Thường Lăng nhìn tất cả, tất nhiên biết lúc này hai người đều mệt ghê gớm, nhớ đến việc hình như mình là bạn mới của Bách Vụ Thanh, cậu xoa cằm đi tới.Giơ tay còn chưa đụng vào Bách Vụ Thanh đã bị hắn né tránh, trái tim cậu thắt lại, vẻ cứng đờ vụt qua mặt, cậu chuyển sang cười nói: “Đã hay lắm rồi.”Bách Vụ Thanh lắc đầu, thở hổn hển, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn nhìn Doãn Thường Lăng đăm đăm, áo chơi bóng bị mồ hôi thấm ướt một mảng, toàn thân tỏa hơi nóng, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi hoảng loạn, “Trên người mình toàn mồ hôi, không phải tránh cậu đâu.”