Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 101

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Lúc Bách Vụ Thanh dọn dẹp xong đi ra ngoài, chẳng thấy bóng Doãn Thường Lăng đâu, nụ cười nơi khóe môi hắn vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt cũng tối sầm, trong lòng trống rỗng, không kìm được nở nụ cười tự chế giễu.Đúng là đắc ý quá mức rồi, thế mà lại ảo tưởng bảo cậu ấy đợi mình…Đang buồn bực, cổ tay hắn bị siết, chẳng biết Doãn Thường Lăng chòi từ đâu ra, tỏ vẻ căng thẳng, “Này! Mau ngồi xuống! Sao cậu tắm chậm thế? Lãnh đạo đến đuổi mọi người đi rồi! May mà tôi nhanh trí trốn đi, nếu không một mình cậu ở trong trường trống không, sẽ bị xử phạt đấy!”Bách Vụ Thanh ngơ ngẩn nhìn gáy Doãn Thường Lăng, nhiệt độ truyền tới từ cổ tay không lúc nào không nhắc nhở hắn rằng đây không phải mơ.Mắt hắn tràn ngập tình cảm sâu đậm, gần như không kiểm soát nổi, nổ tung ra ngoài.Nhưng bây giờ vẫn chưa được.Bách Vụ Thanh trở tay nắm ngược cổ tay Doãn Thường Lăng, nói khẽ: “Mình biết có chỗ trốn được giáo viên, cậu đi theo mình.”Doãn Thường Lăng gật đầu không chần chừ, “Ừ!”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Lúc Bách Vụ Thanh dọn dẹp xong đi ra ngoài, chẳng thấy bóng Doãn Thường Lăng đâu, nụ cười nơi khóe môi hắn vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt cũng tối sầm, trong lòng trống rỗng, không kìm được nở nụ cười tự chế giễu.Đúng là đắc ý quá mức rồi, thế mà lại ảo tưởng bảo cậu ấy đợi mình…Đang buồn bực, cổ tay hắn bị siết, chẳng biết Doãn Thường Lăng chòi từ đâu ra, tỏ vẻ căng thẳng, “Này! Mau ngồi xuống! Sao cậu tắm chậm thế? Lãnh đạo đến đuổi mọi người đi rồi! May mà tôi nhanh trí trốn đi, nếu không một mình cậu ở trong trường trống không, sẽ bị xử phạt đấy!”Bách Vụ Thanh ngơ ngẩn nhìn gáy Doãn Thường Lăng, nhiệt độ truyền tới từ cổ tay không lúc nào không nhắc nhở hắn rằng đây không phải mơ.Mắt hắn tràn ngập tình cảm sâu đậm, gần như không kiểm soát nổi, nổ tung ra ngoài.Nhưng bây giờ vẫn chưa được.Bách Vụ Thanh trở tay nắm ngược cổ tay Doãn Thường Lăng, nói khẽ: “Mình biết có chỗ trốn được giáo viên, cậu đi theo mình.”Doãn Thường Lăng gật đầu không chần chừ, “Ừ!”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Lúc Bách Vụ Thanh dọn dẹp xong đi ra ngoài, chẳng thấy bóng Doãn Thường Lăng đâu, nụ cười nơi khóe môi hắn vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt cũng tối sầm, trong lòng trống rỗng, không kìm được nở nụ cười tự chế giễu.Đúng là đắc ý quá mức rồi, thế mà lại ảo tưởng bảo cậu ấy đợi mình…Đang buồn bực, cổ tay hắn bị siết, chẳng biết Doãn Thường Lăng chòi từ đâu ra, tỏ vẻ căng thẳng, “Này! Mau ngồi xuống! Sao cậu tắm chậm thế? Lãnh đạo đến đuổi mọi người đi rồi! May mà tôi nhanh trí trốn đi, nếu không một mình cậu ở trong trường trống không, sẽ bị xử phạt đấy!”Bách Vụ Thanh ngơ ngẩn nhìn gáy Doãn Thường Lăng, nhiệt độ truyền tới từ cổ tay không lúc nào không nhắc nhở hắn rằng đây không phải mơ.Mắt hắn tràn ngập tình cảm sâu đậm, gần như không kiểm soát nổi, nổ tung ra ngoài.Nhưng bây giờ vẫn chưa được.Bách Vụ Thanh trở tay nắm ngược cổ tay Doãn Thường Lăng, nói khẽ: “Mình biết có chỗ trốn được giáo viên, cậu đi theo mình.”Doãn Thường Lăng gật đầu không chần chừ, “Ừ!”

Chương 101