Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 140

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng dừng bút trong tay, quay sang chống cằm mình, ánh mắt đáp trên mặt Bách Vụ Thanh, nói từ tốn: “Chìm đắm cái quái gì.”“Ư…” Bách Vụ Thanh chau mày, kéo ống tay áo Doãn Thường Lăng, thè lưỡi, “Thường Lăng, anh là quái treo cổ, chìm đắm trong anh đi.”“Xuỳ! Ấu trĩ!” Doãn Thường Lăng giơ tay xoa đầu đối phương, bật cười thành tiếng.“Khụ, các cậu chú ý hơn được không, không chịu nổi cú sốc thần kinh kép đâu!” Giả Dị Gia gác đầu trên vai Vương Đông Kỳ, tỏ ra tuyệt vọng.Vương Đông Kỳ vỗ đầu cậu ta, “Nào, khóc trong lòng bố đi.”“Phắn.” Giả Dị Tay đập văng tay cậu ta, ngồi thẳng, nhìn sang hai người trong tư thế mờ ám kia, hỏi: “Các cậu…”“Hẹn hò rồi, giống các cậu.” Doãn Thường Lăng khẳng định không hề giấu giếm, cậu còn chưa đến mức phải giấu cả hai người thường xuyên gặp mặt này, nếu không thì cậu và Bách Vụ Thanh tù túng quá.Cảm nhận được người dưới tay cứng đờ, Doãn Thường Lăng cười càng rạng rỡ hơn, bây giờ còn hỏi mình chìm đắm chưa nữa không?“Cái gì?? Đâu có giống bọn tôi?? Ai thèm hẹn hò với cậu ta?!” Giả Dị Gia đẩy phắt Vương Đông Kỳ ra, giả vờ bình tĩnh.Ánh mắt Vương Đông Kỳ tối sầm, hùa theo: “Đúng thế, mặc dù từng hôn rồi…”“Im mồm!!” Giả Dị Gia cứ như một con mèo xù lông, nhào về phía Vương Đông Kỳ, ra sức bịt miệng cậu ta.Doãn Thường Lăng bảo Bách Vụ Thanh ra ngồi bên cạnh, ngồi xổm ở đây dễ bị tê chân, cậu nhìn hai người đang quần nhau kia, hỏi: “Vẫn chưa tỏ tình à?”“Ai tỏ tình với cậu ta chứ?!” Hai người đồng thanh.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng dừng bút trong tay, quay sang chống cằm mình, ánh mắt đáp trên mặt Bách Vụ Thanh, nói từ tốn: “Chìm đắm cái quái gì.”“Ư…” Bách Vụ Thanh chau mày, kéo ống tay áo Doãn Thường Lăng, thè lưỡi, “Thường Lăng, anh là quái treo cổ, chìm đắm trong anh đi.”“Xuỳ! Ấu trĩ!” Doãn Thường Lăng giơ tay xoa đầu đối phương, bật cười thành tiếng.“Khụ, các cậu chú ý hơn được không, không chịu nổi cú sốc thần kinh kép đâu!” Giả Dị Gia gác đầu trên vai Vương Đông Kỳ, tỏ ra tuyệt vọng.Vương Đông Kỳ vỗ đầu cậu ta, “Nào, khóc trong lòng bố đi.”“Phắn.” Giả Dị Tay đập văng tay cậu ta, ngồi thẳng, nhìn sang hai người trong tư thế mờ ám kia, hỏi: “Các cậu…”“Hẹn hò rồi, giống các cậu.” Doãn Thường Lăng khẳng định không hề giấu giếm, cậu còn chưa đến mức phải giấu cả hai người thường xuyên gặp mặt này, nếu không thì cậu và Bách Vụ Thanh tù túng quá.Cảm nhận được người dưới tay cứng đờ, Doãn Thường Lăng cười càng rạng rỡ hơn, bây giờ còn hỏi mình chìm đắm chưa nữa không?“Cái gì?? Đâu có giống bọn tôi?? Ai thèm hẹn hò với cậu ta?!” Giả Dị Gia đẩy phắt Vương Đông Kỳ ra, giả vờ bình tĩnh.Ánh mắt Vương Đông Kỳ tối sầm, hùa theo: “Đúng thế, mặc dù từng hôn rồi…”“Im mồm!!” Giả Dị Gia cứ như một con mèo xù lông, nhào về phía Vương Đông Kỳ, ra sức bịt miệng cậu ta.Doãn Thường Lăng bảo Bách Vụ Thanh ra ngồi bên cạnh, ngồi xổm ở đây dễ bị tê chân, cậu nhìn hai người đang quần nhau kia, hỏi: “Vẫn chưa tỏ tình à?”“Ai tỏ tình với cậu ta chứ?!” Hai người đồng thanh.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng dừng bút trong tay, quay sang chống cằm mình, ánh mắt đáp trên mặt Bách Vụ Thanh, nói từ tốn: “Chìm đắm cái quái gì.”“Ư…” Bách Vụ Thanh chau mày, kéo ống tay áo Doãn Thường Lăng, thè lưỡi, “Thường Lăng, anh là quái treo cổ, chìm đắm trong anh đi.”“Xuỳ! Ấu trĩ!” Doãn Thường Lăng giơ tay xoa đầu đối phương, bật cười thành tiếng.“Khụ, các cậu chú ý hơn được không, không chịu nổi cú sốc thần kinh kép đâu!” Giả Dị Gia gác đầu trên vai Vương Đông Kỳ, tỏ ra tuyệt vọng.Vương Đông Kỳ vỗ đầu cậu ta, “Nào, khóc trong lòng bố đi.”“Phắn.” Giả Dị Tay đập văng tay cậu ta, ngồi thẳng, nhìn sang hai người trong tư thế mờ ám kia, hỏi: “Các cậu…”“Hẹn hò rồi, giống các cậu.” Doãn Thường Lăng khẳng định không hề giấu giếm, cậu còn chưa đến mức phải giấu cả hai người thường xuyên gặp mặt này, nếu không thì cậu và Bách Vụ Thanh tù túng quá.Cảm nhận được người dưới tay cứng đờ, Doãn Thường Lăng cười càng rạng rỡ hơn, bây giờ còn hỏi mình chìm đắm chưa nữa không?“Cái gì?? Đâu có giống bọn tôi?? Ai thèm hẹn hò với cậu ta?!” Giả Dị Gia đẩy phắt Vương Đông Kỳ ra, giả vờ bình tĩnh.Ánh mắt Vương Đông Kỳ tối sầm, hùa theo: “Đúng thế, mặc dù từng hôn rồi…”“Im mồm!!” Giả Dị Gia cứ như một con mèo xù lông, nhào về phía Vương Đông Kỳ, ra sức bịt miệng cậu ta.Doãn Thường Lăng bảo Bách Vụ Thanh ra ngồi bên cạnh, ngồi xổm ở đây dễ bị tê chân, cậu nhìn hai người đang quần nhau kia, hỏi: “Vẫn chưa tỏ tình à?”“Ai tỏ tình với cậu ta chứ?!” Hai người đồng thanh.

Chương 140