Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 147

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã nói ngọt thế, em có phải mấy cô gái đó đâu.” Doãn Thường Lăng giơ tay bóp mũi hắn, kéo người ta đến cạnh mình, chán nản nói: “Câu này làm như thế nào?”Lời trào ra đến họng lại bị Bách Vụ Thanh nuốt về, hắn liếc nhìn đề bài, bắt đầu tính toán.Sao con người này dễ xấu hổ thế?Người khác đều là đứa học giỏi dạy kèm đứa học dốt, chỉ có bọn họ là học giỏi va phải học giỏi, vì nhiều kiến thức, ngược lại dễ nảy sinh ma sát.“Sao câu này lại giải như thế? Rõ ràng có cách tốt hơn nhanh hơn mà!” Doãn Thường Lăng chỉ vào đề, nói.“Anh biết mà.” Bách Vụ Thanh bất lực, “Nhưng em có phải không biết đâu, em lơ đễnh bất cẩn như thế, cách làm này chỉ nhiều hơn cách em nói một bước thôi, hơn nữa đảm bảo hơn hẳn, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của em vì lơ đãng quá nên bị mất điểm đâu. Anh sẽ đau lòng đó.”“Biết rồi, đừng nói nữa.” Doãn Thường Lăng đỏ bừng mặt, thoả hiệp.Không tán tỉnh người ta thì chết à à à!!

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã nói ngọt thế, em có phải mấy cô gái đó đâu.” Doãn Thường Lăng giơ tay bóp mũi hắn, kéo người ta đến cạnh mình, chán nản nói: “Câu này làm như thế nào?”Lời trào ra đến họng lại bị Bách Vụ Thanh nuốt về, hắn liếc nhìn đề bài, bắt đầu tính toán.Sao con người này dễ xấu hổ thế?Người khác đều là đứa học giỏi dạy kèm đứa học dốt, chỉ có bọn họ là học giỏi va phải học giỏi, vì nhiều kiến thức, ngược lại dễ nảy sinh ma sát.“Sao câu này lại giải như thế? Rõ ràng có cách tốt hơn nhanh hơn mà!” Doãn Thường Lăng chỉ vào đề, nói.“Anh biết mà.” Bách Vụ Thanh bất lực, “Nhưng em có phải không biết đâu, em lơ đễnh bất cẩn như thế, cách làm này chỉ nhiều hơn cách em nói một bước thôi, hơn nữa đảm bảo hơn hẳn, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của em vì lơ đãng quá nên bị mất điểm đâu. Anh sẽ đau lòng đó.”“Biết rồi, đừng nói nữa.” Doãn Thường Lăng đỏ bừng mặt, thoả hiệp.Không tán tỉnh người ta thì chết à à à!!

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã nói ngọt thế, em có phải mấy cô gái đó đâu.” Doãn Thường Lăng giơ tay bóp mũi hắn, kéo người ta đến cạnh mình, chán nản nói: “Câu này làm như thế nào?”Lời trào ra đến họng lại bị Bách Vụ Thanh nuốt về, hắn liếc nhìn đề bài, bắt đầu tính toán.Sao con người này dễ xấu hổ thế?Người khác đều là đứa học giỏi dạy kèm đứa học dốt, chỉ có bọn họ là học giỏi va phải học giỏi, vì nhiều kiến thức, ngược lại dễ nảy sinh ma sát.“Sao câu này lại giải như thế? Rõ ràng có cách tốt hơn nhanh hơn mà!” Doãn Thường Lăng chỉ vào đề, nói.“Anh biết mà.” Bách Vụ Thanh bất lực, “Nhưng em có phải không biết đâu, em lơ đễnh bất cẩn như thế, cách làm này chỉ nhiều hơn cách em nói một bước thôi, hơn nữa đảm bảo hơn hẳn, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của em vì lơ đãng quá nên bị mất điểm đâu. Anh sẽ đau lòng đó.”“Biết rồi, đừng nói nữa.” Doãn Thường Lăng đỏ bừng mặt, thoả hiệp.Không tán tỉnh người ta thì chết à à à!!

Chương 147