Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 159
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Ngày mai đi học à?” Trời sắp tối, Vương Đông Kỳ kéo tay Giả Dị Gia, lưu luyến bịn rịn.Giả Dị Gia gật đầu mạnh, “Đi! Sức khỏe em không yếu ớt thế đâu, yên tâm đi!”Vương Đông Kỳ ngần ngừ rất lâu, vẫn muốn hỏi, “Bố mẹ em…”Ba người họ ở đây ít nhất hai tiếng đồng hồ, nhưng trong khoảng thời gian đó chẳng có ai vào.Ánh mắt Giả Dị Gia lấp lánh, chứa vẻ cầu xin, “Chắc họ bận, họ vừa đi trước khi mọi người đến.”“Cậu muốn đi học, thế thì phải nghỉ ngơi tử tế vào, bọn tôi đợi cậu ở trường, còn cả vở ghi chép mấy ngày nay đang chờ cậu.” Doãn Thường Lăng chuyển chủ đề.“Hả…. tha cho tôi đi!” Giả Dị Gia mếu máo, mọi người không hẹn mà cùng phì cười, ngoại trừ Vương Đông Kỳ, cậu ta không cười nổi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Ngày mai đi học à?” Trời sắp tối, Vương Đông Kỳ kéo tay Giả Dị Gia, lưu luyến bịn rịn.Giả Dị Gia gật đầu mạnh, “Đi! Sức khỏe em không yếu ớt thế đâu, yên tâm đi!”Vương Đông Kỳ ngần ngừ rất lâu, vẫn muốn hỏi, “Bố mẹ em…”Ba người họ ở đây ít nhất hai tiếng đồng hồ, nhưng trong khoảng thời gian đó chẳng có ai vào.Ánh mắt Giả Dị Gia lấp lánh, chứa vẻ cầu xin, “Chắc họ bận, họ vừa đi trước khi mọi người đến.”“Cậu muốn đi học, thế thì phải nghỉ ngơi tử tế vào, bọn tôi đợi cậu ở trường, còn cả vở ghi chép mấy ngày nay đang chờ cậu.” Doãn Thường Lăng chuyển chủ đề.“Hả…. tha cho tôi đi!” Giả Dị Gia mếu máo, mọi người không hẹn mà cùng phì cười, ngoại trừ Vương Đông Kỳ, cậu ta không cười nổi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Ngày mai đi học à?” Trời sắp tối, Vương Đông Kỳ kéo tay Giả Dị Gia, lưu luyến bịn rịn.Giả Dị Gia gật đầu mạnh, “Đi! Sức khỏe em không yếu ớt thế đâu, yên tâm đi!”Vương Đông Kỳ ngần ngừ rất lâu, vẫn muốn hỏi, “Bố mẹ em…”Ba người họ ở đây ít nhất hai tiếng đồng hồ, nhưng trong khoảng thời gian đó chẳng có ai vào.Ánh mắt Giả Dị Gia lấp lánh, chứa vẻ cầu xin, “Chắc họ bận, họ vừa đi trước khi mọi người đến.”“Cậu muốn đi học, thế thì phải nghỉ ngơi tử tế vào, bọn tôi đợi cậu ở trường, còn cả vở ghi chép mấy ngày nay đang chờ cậu.” Doãn Thường Lăng chuyển chủ đề.“Hả…. tha cho tôi đi!” Giả Dị Gia mếu máo, mọi người không hẹn mà cùng phì cười, ngoại trừ Vương Đông Kỳ, cậu ta không cười nổi.