Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 161

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Đợi… khụ khụ khụ! Đợi đã…” Giả Dị Gia đi được nửa đường, kéo Vương Đông Kỳ lại, cậu ta chỉ vào cửa sổ, Vương Đông Kỳ vội vàng mở cửa sổ ra.“Phù… khụ khụ, không khí trong phòng học nóng quá, em không chịu được lâu, hít thêm không khí lạnh là được.” Giả Dị Gia ho thêm vài tiếng, giờ mới từ từ dừng lại, hơi nóng còn dư trên mặt giảm dần.“Đến phòng y tế.” Vương Đông Kỳ kéo cậu ta, nói.“Em không sao, nghỉ ngơi tí là được.” Giả Dị Gia lắc đầu, cậu ta không muốn ở lại nơi toàn mùi cồn đó.Tay Vương Đông Kỳ siết mạnh, rồi bưng mặt Giả Dị Gia bằng hai tay, cúi đầu hôn cậu.“Đệt! Anh điên à?!” Giả Dị Gia đẩy phắt cậu ta ra, sau đó bưng mặt đối phương bắt đầu lau miệng cậu ta, “Em bị ốm, anh không sợ lây à??”“Đi! Đến phòng y tế, anh đi cùng em.” Vương Đông Kỳ lại nắm tay Giả Dị Gia.Giả Dị Gia nhìn cậu ta, hơi sốc, nỗi bất an trong lòng biến mất.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Đợi… khụ khụ khụ! Đợi đã…” Giả Dị Gia đi được nửa đường, kéo Vương Đông Kỳ lại, cậu ta chỉ vào cửa sổ, Vương Đông Kỳ vội vàng mở cửa sổ ra.“Phù… khụ khụ, không khí trong phòng học nóng quá, em không chịu được lâu, hít thêm không khí lạnh là được.” Giả Dị Gia ho thêm vài tiếng, giờ mới từ từ dừng lại, hơi nóng còn dư trên mặt giảm dần.“Đến phòng y tế.” Vương Đông Kỳ kéo cậu ta, nói.“Em không sao, nghỉ ngơi tí là được.” Giả Dị Gia lắc đầu, cậu ta không muốn ở lại nơi toàn mùi cồn đó.Tay Vương Đông Kỳ siết mạnh, rồi bưng mặt Giả Dị Gia bằng hai tay, cúi đầu hôn cậu.“Đệt! Anh điên à?!” Giả Dị Gia đẩy phắt cậu ta ra, sau đó bưng mặt đối phương bắt đầu lau miệng cậu ta, “Em bị ốm, anh không sợ lây à??”“Đi! Đến phòng y tế, anh đi cùng em.” Vương Đông Kỳ lại nắm tay Giả Dị Gia.Giả Dị Gia nhìn cậu ta, hơi sốc, nỗi bất an trong lòng biến mất.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Đợi… khụ khụ khụ! Đợi đã…” Giả Dị Gia đi được nửa đường, kéo Vương Đông Kỳ lại, cậu ta chỉ vào cửa sổ, Vương Đông Kỳ vội vàng mở cửa sổ ra.“Phù… khụ khụ, không khí trong phòng học nóng quá, em không chịu được lâu, hít thêm không khí lạnh là được.” Giả Dị Gia ho thêm vài tiếng, giờ mới từ từ dừng lại, hơi nóng còn dư trên mặt giảm dần.“Đến phòng y tế.” Vương Đông Kỳ kéo cậu ta, nói.“Em không sao, nghỉ ngơi tí là được.” Giả Dị Gia lắc đầu, cậu ta không muốn ở lại nơi toàn mùi cồn đó.Tay Vương Đông Kỳ siết mạnh, rồi bưng mặt Giả Dị Gia bằng hai tay, cúi đầu hôn cậu.“Đệt! Anh điên à?!” Giả Dị Gia đẩy phắt cậu ta ra, sau đó bưng mặt đối phương bắt đầu lau miệng cậu ta, “Em bị ốm, anh không sợ lây à??”“Đi! Đến phòng y tế, anh đi cùng em.” Vương Đông Kỳ lại nắm tay Giả Dị Gia.Giả Dị Gia nhìn cậu ta, hơi sốc, nỗi bất an trong lòng biến mất.

Chương 161