Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 163
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Hai ngày thi kết thúc, Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ bèn về nhà nằm, duy trì thân phận bệnh nhân của mình, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu hẳn từ giờ phút này, bất kể bài tập về nhà nhiều cỡ nào, tóm lại là nghỉ lễ rồi.Bố Doãn mẹ Doãn nghe Doãn Thường Lăng đề nghị, ở nhà đón Tết.“Kính coong~” Có người ở ngoài, quản gia vội vàng đi mở cửa, bên ngoài là một cậu nhóc mặt mày tuấn tú, khí chất sạch sẽ đang đứng đó, mùa đông lạnh, gò má và chóp mũi đều đỏ bừng.“Cậu là ai?” Quản gia nhìn cậu thấy lạ lẫm.Doãn Thường Lăng mỉm cười, “Cháu là bạn học kiêm bạn thân của Bách Vụ Thanh.”“Mời vào.” Quản gia nhường bước, chừa chỗ cho Doãn Thường Lăng vào.Nhà Bách Vụ Thanh không khiêm tốn như hắn, lúc cậu điều tra địa điểm định lén lút mò tới, đứng dưới chân núi vẫn có thể nhìn thấy nóc nhà hắn ta, nhà to thật đấy… Có thể chỗ này nhà hắn không cần mua đất.“Thường Lăng, sao em lại đến? Mau, vào phòng anh ngồi đi.” Sau khi hay tin, Bách Vụ Thanh đi từ tầng hai xuống ngay, hắn ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, chắc là dậy từ lâu rồi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Hai ngày thi kết thúc, Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ bèn về nhà nằm, duy trì thân phận bệnh nhân của mình, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu hẳn từ giờ phút này, bất kể bài tập về nhà nhiều cỡ nào, tóm lại là nghỉ lễ rồi.Bố Doãn mẹ Doãn nghe Doãn Thường Lăng đề nghị, ở nhà đón Tết.“Kính coong~” Có người ở ngoài, quản gia vội vàng đi mở cửa, bên ngoài là một cậu nhóc mặt mày tuấn tú, khí chất sạch sẽ đang đứng đó, mùa đông lạnh, gò má và chóp mũi đều đỏ bừng.“Cậu là ai?” Quản gia nhìn cậu thấy lạ lẫm.Doãn Thường Lăng mỉm cười, “Cháu là bạn học kiêm bạn thân của Bách Vụ Thanh.”“Mời vào.” Quản gia nhường bước, chừa chỗ cho Doãn Thường Lăng vào.Nhà Bách Vụ Thanh không khiêm tốn như hắn, lúc cậu điều tra địa điểm định lén lút mò tới, đứng dưới chân núi vẫn có thể nhìn thấy nóc nhà hắn ta, nhà to thật đấy… Có thể chỗ này nhà hắn không cần mua đất.“Thường Lăng, sao em lại đến? Mau, vào phòng anh ngồi đi.” Sau khi hay tin, Bách Vụ Thanh đi từ tầng hai xuống ngay, hắn ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, chắc là dậy từ lâu rồi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Hai ngày thi kết thúc, Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ bèn về nhà nằm, duy trì thân phận bệnh nhân của mình, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu hẳn từ giờ phút này, bất kể bài tập về nhà nhiều cỡ nào, tóm lại là nghỉ lễ rồi.Bố Doãn mẹ Doãn nghe Doãn Thường Lăng đề nghị, ở nhà đón Tết.“Kính coong~” Có người ở ngoài, quản gia vội vàng đi mở cửa, bên ngoài là một cậu nhóc mặt mày tuấn tú, khí chất sạch sẽ đang đứng đó, mùa đông lạnh, gò má và chóp mũi đều đỏ bừng.“Cậu là ai?” Quản gia nhìn cậu thấy lạ lẫm.Doãn Thường Lăng mỉm cười, “Cháu là bạn học kiêm bạn thân của Bách Vụ Thanh.”“Mời vào.” Quản gia nhường bước, chừa chỗ cho Doãn Thường Lăng vào.Nhà Bách Vụ Thanh không khiêm tốn như hắn, lúc cậu điều tra địa điểm định lén lút mò tới, đứng dưới chân núi vẫn có thể nhìn thấy nóc nhà hắn ta, nhà to thật đấy… Có thể chỗ này nhà hắn không cần mua đất.“Thường Lăng, sao em lại đến? Mau, vào phòng anh ngồi đi.” Sau khi hay tin, Bách Vụ Thanh đi từ tầng hai xuống ngay, hắn ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, chắc là dậy từ lâu rồi.