Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 170
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Anh cáu tại sao anh không gặp được em sớm hơn, anh cáu tại sao tế bào thể thao của anh không giỏi, không thể thu hút ánh mắt của em trên sân bóng rổ như Đổng Hãn, anh cáu anh không có tiền mua cho em kem dâu tây mà em thích.”“Anh lúc đó rất nghèo, em học cấp ba số 1, anh học cấp ba số 3, điểm giao nhau của anh và em chính là sợi dây chuyền đó, có thể là tình yêu sét đánh, tóm lại từ lúc đó anh đã thích em rồi, cũng là từ lúc đó anh bắt đầu ra sức học hành, chen vỡ đầu vào được trường cấp ba số 1, đến khi làm lại lần nữa, anh lại không tìm được sợi dây chuyền đó…” Bách Vụ Thanh tỏ ra hụt hẫng.Giờ Doãn Thường Lăng mới hiểu lúc đó mình nghe hắn kể, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai, Bách Vụ Thanh giàu thế nào, sao lại đi chọn phần thưởng chỉ năm xu chứ?Hơn nữa so với trường cấp ba số 1, trường cấp ba số 3 quá bình thường, thậm chí còn không thể so sánh với trường công lập bình thường, con cháu nhà giàu sẽ không đi học ở ngôi trường như thế.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Anh cáu tại sao anh không gặp được em sớm hơn, anh cáu tại sao tế bào thể thao của anh không giỏi, không thể thu hút ánh mắt của em trên sân bóng rổ như Đổng Hãn, anh cáu anh không có tiền mua cho em kem dâu tây mà em thích.”“Anh lúc đó rất nghèo, em học cấp ba số 1, anh học cấp ba số 3, điểm giao nhau của anh và em chính là sợi dây chuyền đó, có thể là tình yêu sét đánh, tóm lại từ lúc đó anh đã thích em rồi, cũng là từ lúc đó anh bắt đầu ra sức học hành, chen vỡ đầu vào được trường cấp ba số 1, đến khi làm lại lần nữa, anh lại không tìm được sợi dây chuyền đó…” Bách Vụ Thanh tỏ ra hụt hẫng.Giờ Doãn Thường Lăng mới hiểu lúc đó mình nghe hắn kể, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai, Bách Vụ Thanh giàu thế nào, sao lại đi chọn phần thưởng chỉ năm xu chứ?Hơn nữa so với trường cấp ba số 1, trường cấp ba số 3 quá bình thường, thậm chí còn không thể so sánh với trường công lập bình thường, con cháu nhà giàu sẽ không đi học ở ngôi trường như thế.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Anh cáu tại sao anh không gặp được em sớm hơn, anh cáu tại sao tế bào thể thao của anh không giỏi, không thể thu hút ánh mắt của em trên sân bóng rổ như Đổng Hãn, anh cáu anh không có tiền mua cho em kem dâu tây mà em thích.”“Anh lúc đó rất nghèo, em học cấp ba số 1, anh học cấp ba số 3, điểm giao nhau của anh và em chính là sợi dây chuyền đó, có thể là tình yêu sét đánh, tóm lại từ lúc đó anh đã thích em rồi, cũng là từ lúc đó anh bắt đầu ra sức học hành, chen vỡ đầu vào được trường cấp ba số 1, đến khi làm lại lần nữa, anh lại không tìm được sợi dây chuyền đó…” Bách Vụ Thanh tỏ ra hụt hẫng.Giờ Doãn Thường Lăng mới hiểu lúc đó mình nghe hắn kể, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai, Bách Vụ Thanh giàu thế nào, sao lại đi chọn phần thưởng chỉ năm xu chứ?Hơn nữa so với trường cấp ba số 1, trường cấp ba số 3 quá bình thường, thậm chí còn không thể so sánh với trường công lập bình thường, con cháu nhà giàu sẽ không đi học ở ngôi trường như thế.