Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 186
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Gì cơ?” Doãn Thường Lăng ngoái đầu thơm lên vầng trán bị tóc che khuất của Bách Vụ Thanh, “Tên nhóc này!”“Còn giận không?” Bách Vụ Thanh cọ cổ Doãn Thường Lăng, thì thầm.“Còn phải nói à! Anh đổi vị trí suy nghĩ mà xem, nếu em làm việc như anh, anh…”“Anh sẽ không để chuyện như thế xảy ra.” Bách Vụ Thanh chặn luôn vế sau, “Đến rồi.”Trái tim Doãn Thường Lăng không chịu kiểm soát, đập nhanh vài nhịp, mặt nóng bừng, ánh mắt dần dần hạ xuống phía trước.Trên khoảnh đất trống chính giữa công viên bày một hình trái tim, nhìn kỹ thì hình như là sáp nến, đệt! Không phải là đợi cậu mãi đến khi cháy hết đấy chứ?Cảm giác tội lỗi của Doãn Thường Lăng lại tăng thêm một bậc.Chính giữa có một thứ trông như que dài, Bách Vụ Thanh đằng sau thả cậu ra, móc bật lửa từ trong túi ra, đi tới, châm lửa.“Xoẹt–“Ánh lửa bắn ra khắp nơi, giống như bắn pháo hoa dưới đất, ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp.Bách Vụ Thanh đứng bên cạnh, trong mắt toàn là Doãn Thường Lăng, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, rải đầy sao, “Thường Lăng, chúc mừng năm mới.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Gì cơ?” Doãn Thường Lăng ngoái đầu thơm lên vầng trán bị tóc che khuất của Bách Vụ Thanh, “Tên nhóc này!”“Còn giận không?” Bách Vụ Thanh cọ cổ Doãn Thường Lăng, thì thầm.“Còn phải nói à! Anh đổi vị trí suy nghĩ mà xem, nếu em làm việc như anh, anh…”“Anh sẽ không để chuyện như thế xảy ra.” Bách Vụ Thanh chặn luôn vế sau, “Đến rồi.”Trái tim Doãn Thường Lăng không chịu kiểm soát, đập nhanh vài nhịp, mặt nóng bừng, ánh mắt dần dần hạ xuống phía trước.Trên khoảnh đất trống chính giữa công viên bày một hình trái tim, nhìn kỹ thì hình như là sáp nến, đệt! Không phải là đợi cậu mãi đến khi cháy hết đấy chứ?Cảm giác tội lỗi của Doãn Thường Lăng lại tăng thêm một bậc.Chính giữa có một thứ trông như que dài, Bách Vụ Thanh đằng sau thả cậu ra, móc bật lửa từ trong túi ra, đi tới, châm lửa.“Xoẹt–“Ánh lửa bắn ra khắp nơi, giống như bắn pháo hoa dưới đất, ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp.Bách Vụ Thanh đứng bên cạnh, trong mắt toàn là Doãn Thường Lăng, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, rải đầy sao, “Thường Lăng, chúc mừng năm mới.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Gì cơ?” Doãn Thường Lăng ngoái đầu thơm lên vầng trán bị tóc che khuất của Bách Vụ Thanh, “Tên nhóc này!”“Còn giận không?” Bách Vụ Thanh cọ cổ Doãn Thường Lăng, thì thầm.“Còn phải nói à! Anh đổi vị trí suy nghĩ mà xem, nếu em làm việc như anh, anh…”“Anh sẽ không để chuyện như thế xảy ra.” Bách Vụ Thanh chặn luôn vế sau, “Đến rồi.”Trái tim Doãn Thường Lăng không chịu kiểm soát, đập nhanh vài nhịp, mặt nóng bừng, ánh mắt dần dần hạ xuống phía trước.Trên khoảnh đất trống chính giữa công viên bày một hình trái tim, nhìn kỹ thì hình như là sáp nến, đệt! Không phải là đợi cậu mãi đến khi cháy hết đấy chứ?Cảm giác tội lỗi của Doãn Thường Lăng lại tăng thêm một bậc.Chính giữa có một thứ trông như que dài, Bách Vụ Thanh đằng sau thả cậu ra, móc bật lửa từ trong túi ra, đi tới, châm lửa.“Xoẹt–“Ánh lửa bắn ra khắp nơi, giống như bắn pháo hoa dưới đất, ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp.Bách Vụ Thanh đứng bên cạnh, trong mắt toàn là Doãn Thường Lăng, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, rải đầy sao, “Thường Lăng, chúc mừng năm mới.”