Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 195
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Nói thế nào nhỉ… hơi hồi hộp.Doãn Thường Lăng ngoái ra sau nhìn theo chiếc ô tô màu trắng qua cửa sổ hàng ghế sau, bóng người trong đó rất mờ, cậu cầm điện thoại chọc như điên.Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘A a a a!!! Làm sao đây?! Tại sao lại ăn cơm cùng nhau!!!’Chồng của Thường Lăng: ‘Có thể là định chính thức ra mắt thông gia chăng.’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Vớ vẩn!!! Sao thế được?!!! ┻╰(‵□′)╯’Chồng của Thường Lăng: ‘Em hồi hộp à?’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Sao em lại hồi hộp? Ông đây chẳng hồi hộp chút nào hết!’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘(Chửi thề).jpg’Chồng của Thường Lăng: ‘Anh hồi hộp… Hồi hộp quá… Mặc dù đã chuẩn bị rất nhiều, ngộ nhỡ cô chú không ủng hộ thì sao?’Doãn Thường Lăng quay đầu ngồi ngay ngắn, đờ đẫn nhìn tin nhắn Bách Vụ Thanh gửi cho mình, hơi ngây người.Cậu bỗng bật cười, bắt đầu gõ.Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Em đi cùng anh, chỉ cần anh không phụ em.’Nói đến cùng, từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ thay đổi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Nói thế nào nhỉ… hơi hồi hộp.Doãn Thường Lăng ngoái ra sau nhìn theo chiếc ô tô màu trắng qua cửa sổ hàng ghế sau, bóng người trong đó rất mờ, cậu cầm điện thoại chọc như điên.Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘A a a a!!! Làm sao đây?! Tại sao lại ăn cơm cùng nhau!!!’Chồng của Thường Lăng: ‘Có thể là định chính thức ra mắt thông gia chăng.’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Vớ vẩn!!! Sao thế được?!!! ┻╰(‵□′)╯’Chồng của Thường Lăng: ‘Em hồi hộp à?’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Sao em lại hồi hộp? Ông đây chẳng hồi hộp chút nào hết!’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘(Chửi thề).jpg’Chồng của Thường Lăng: ‘Anh hồi hộp… Hồi hộp quá… Mặc dù đã chuẩn bị rất nhiều, ngộ nhỡ cô chú không ủng hộ thì sao?’Doãn Thường Lăng quay đầu ngồi ngay ngắn, đờ đẫn nhìn tin nhắn Bách Vụ Thanh gửi cho mình, hơi ngây người.Cậu bỗng bật cười, bắt đầu gõ.Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Em đi cùng anh, chỉ cần anh không phụ em.’Nói đến cùng, từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ thay đổi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Nói thế nào nhỉ… hơi hồi hộp.Doãn Thường Lăng ngoái ra sau nhìn theo chiếc ô tô màu trắng qua cửa sổ hàng ghế sau, bóng người trong đó rất mờ, cậu cầm điện thoại chọc như điên.Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘A a a a!!! Làm sao đây?! Tại sao lại ăn cơm cùng nhau!!!’Chồng của Thường Lăng: ‘Có thể là định chính thức ra mắt thông gia chăng.’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Vớ vẩn!!! Sao thế được?!!! ┻╰(‵□′)╯’Chồng của Thường Lăng: ‘Em hồi hộp à?’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Sao em lại hồi hộp? Ông đây chẳng hồi hộp chút nào hết!’Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘(Chửi thề).jpg’Chồng của Thường Lăng: ‘Anh hồi hộp… Hồi hộp quá… Mặc dù đã chuẩn bị rất nhiều, ngộ nhỡ cô chú không ủng hộ thì sao?’Doãn Thường Lăng quay đầu ngồi ngay ngắn, đờ đẫn nhìn tin nhắn Bách Vụ Thanh gửi cho mình, hơi ngây người.Cậu bỗng bật cười, bắt đầu gõ.Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Em đi cùng anh, chỉ cần anh không phụ em.’Nói đến cùng, từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ thay đổi.