"Hòe Hạ, lần này ta sẽ không cho ngươi tiền thưởng." Tiểu thư ngồi trên ghế, nàng mặc gấm lụa sang trọng, trên đầu cài trâm châu ngọc, mà chiếc trâm ấy giá trị bằng mấy năm tiền công của ta. Nàng cười nhẹ, nắm tay ta mà nói: "Tiền thưởng là dành cho hạ nhân, nhưng ngươi biết đó, ta luôn xem ngươi là tỷ muội của ta." "Ta sẽ đem số tiền này quyên cho Đại Phật Tự để tích công đức cho ngươi, cầu cho ngươi bình an suốt đời." Ta ngẩng đầu, trong lòng có chút mơ hồ nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy. Kiếp trước cũng chính là như vậy. Cố Hân Lan luôn miệng nói xem ta như tỷ muội, bởi thế nên những người khác đều có tiền thưởng, chỉ riêng ta, vì không phải là "hạ nhân" nên không có. Tiền công hàng tháng của hạ nhân trong phủ chỉ có năm trăm văn tiền, dù ta có tiết kiệm đến mấy cũng không đủ sống. Chúng ta chỉ dựa vào tiền thưởng mà chủ nhân hào phóng ban cho chúng ta vào những lúc họ vui vẻ. Phụ thân ta mất sớm, mẫu thân lại bệnh tật yếu ớt, bà còn trông cậy vào số tiền này để mua thuốc. Tiểu thư…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...