"Phu nhân, xin người mau ra ngoài đi, Hầu gia vẫn chưa về, tiểu Hầu gia và thiếu phu nhân đang chờ người để bái cao đường..." "Nếu người không ra ngay, sẽ lỡ mất giờ lành mất..." Bên tai vang lên những lời thúc giục liên hồi của nhũ mẫu. Trong đầu ta tràn ngập những hình ảnh đáng sợ, nơi ta bị ép c.h.ế.t trong từ đường. Nhìn đứa con trai mà ta đã nuôi nấng từ nhỏ, nay lại biến thành đao phủ g.i.ế.c c.h.ế.t ta. Hắn quỳ xuống, dâng lên dải lụa trắng, van xin ta tự kết liễu. Ta giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Nhưng khi mở mắt ra, điều đầu tiên ta nhìn thấy lại là căn phòng lớn của mình ngày xưa. Kể từ khi con dâu ta là Nguyễn Kim Châu nắm quyền trong Hầu phủ, ta đã bị đẩy đến một viện nhỏ ở góc khuất của phủ. Làm gì được nhìn thấy những tấm rèm mỏng tinh xảo hay chiếc chăn lụa mềm mại như thế này? Ngay cả thức ăn khi gửi đến cũng đều đã lạnh ngắt. "Phu nhân, hôm nay là ngày đại hỷ, chẳng phải người vẫn luôn mong tiểu Hầu gia lấy vợ, sinh con sao?"…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...