Ngày hôm đó, tôi bị gọi đến đại học A vì thằng em khỉ gió làm một cô bé to bụng. Mẹ cô bé kia mở miệng ra là đòi 200.000 tệ, nếu không sẽ kiện thằng nhóc. (Chú thích: 200.000 tệ tầm 700 triệu VNĐ) Tôi cười hỏi cô bé: “Em bị cưỡng ép à?” Cô bé nhìn mẹ, cúi đầu sợ hãi, không trả lời. Mẹ cô bé đập bàn, nước bọt văng tung tóe: “Bụng đã to như thế mà mấy người còn muốn chối à?” Tôi thờ ơ gõ bàn, “Cô ấy không muốn thì là cưỡng h|i|ế|p, nếu cô ấy chấp nhận thì là nam hoan nữ ái.” Người phụ nữ kia nổi giận, giơ tay tát tôi. Bàn tay bà ta bị nắm lấy giữa không trung, tôi ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông đang giữ bàn tay bà ta. Người đó mới từ ngoài vào, trên vai còn đọng những bông tuyết chưa tan, người tỏa ra hơi lạnh. “Thầy Hoắc.” Người chủ trì buổi hòa giải lịch sự giải thích: “Xin lỗi thầy, người phụ trách hỗ trợ sinh viên đang nghỉ phép nên làm phiền thầy phải đích thân đến đây.” Anh ấy quay lại giới thiệu với chúng tôi: “Đây là giáo sư Hoắc của hai em ấy, Hoắc Nhẫn.” “Hoắc Nhẫn ~” tôi…

Chương 7

Nghiện - Ôn Tửu Trảm Trúc MãTác giả: Ôn Tửu Trảm Trúc MãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày hôm đó, tôi bị gọi đến đại học A vì thằng em khỉ gió làm một cô bé to bụng. Mẹ cô bé kia mở miệng ra là đòi 200.000 tệ, nếu không sẽ kiện thằng nhóc. (Chú thích: 200.000 tệ tầm 700 triệu VNĐ) Tôi cười hỏi cô bé: “Em bị cưỡng ép à?” Cô bé nhìn mẹ, cúi đầu sợ hãi, không trả lời. Mẹ cô bé đập bàn, nước bọt văng tung tóe: “Bụng đã to như thế mà mấy người còn muốn chối à?” Tôi thờ ơ gõ bàn, “Cô ấy không muốn thì là cưỡng h|i|ế|p, nếu cô ấy chấp nhận thì là nam hoan nữ ái.” Người phụ nữ kia nổi giận, giơ tay tát tôi. Bàn tay bà ta bị nắm lấy giữa không trung, tôi ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông đang giữ bàn tay bà ta. Người đó mới từ ngoài vào, trên vai còn đọng những bông tuyết chưa tan, người tỏa ra hơi lạnh. “Thầy Hoắc.” Người chủ trì buổi hòa giải lịch sự giải thích: “Xin lỗi thầy, người phụ trách hỗ trợ sinh viên đang nghỉ phép nên làm phiền thầy phải đích thân đến đây.” Anh ấy quay lại giới thiệu với chúng tôi: “Đây là giáo sư Hoắc của hai em ấy, Hoắc Nhẫn.” “Hoắc Nhẫn ~” tôi… Anh nghiêm túc như vậy, tôi lại không nhịn được muốn trêu anh.“Không phải tôi muốn để lại di ngôn cho anh sao? Không ngờ anh lại đến.”“Bây giờ nói đi.” Hoắc Nhẫn đút tay túi quần, cao giọng.Người cãi nhau chưa từng thua như tôi bỗng dưng nghẹn lời.Chắc là sốt đến đầu óc mơ hồ rồi, tôi xoa xoa thái dương nói: “Lạnh quá, hay là anh vào nhà, từ từ tôi nói.”Hoắc Nhẫn đứng im bất động.Tôi không khỏi mỉm cười: “Anh sợ tôi dùng vũ lực với anh à?”“Giang Kỳ!” Hoắc Nhẫn lại cao giọng.“Được rồi, không trêu anh.” Tôi lê thân người nặng nề vào phòng, “Đến cũng đến rồi, uống ly nước ấm rồi đi.”Tôi đi rót nước cho anh mới phát hiện bình thủy đổ ra toàn nước lạnh. Tôi mới nhớ ra mấy ngày nay cô giúp việc không đến, không ai nấu nước ấm.“Tủ lạnh có đồ uống, uống không?” Tôi quay lại hỏi anh.Hoắc Nhẫn đứng bên cạnh bàn trà, ánh mắt lướt từ sô pha bừa bộn rơi xuống người tôi, nhếch môi trào phúng: “Hay là cô nên để lại di ngôn trước, tương đối an toàn hơn.”Tôi nghe ra được, anh cảm thấy chất lượng cuộc sống tôi tệ tới mức không biết đột tử lúc nào.“Thầy Hoắc quá lời rồi.” Tôi mở tủ lạnh lấy ra một chai bia, ngồi xuống sô pha đơn cạnh cửa sổ, “Không c.h.ế.t được.”Hoắc Nhẫn vô cảm nhìn tôi: “Thay đồ đi.”“Làm gì?” Tôi co chân ngồi lên sô pha, làn váy ngủ dài che mắt cá nhân, không muốn nhúc nhích.“Di ngôn của cô là sau khi cô bệnh c.h.ế.t thì đến nhặt xác à?”Giọng nói anh mang hơi lạnh.Tôi buồn cười hỏi anh: “Anh đồng ý không?”“Không.”“Vậy sao anh lại đến?”Tôi rất bất ngờ khi anh đến.Người như anh không phải ghét c.h.ế.t tôi sao? Còn có thể đến xem tôi c.h.ế.t chưa, thật kỳ lạ.Hoắc Nhẫn không trả lời ngay.Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn treo tường, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt anh một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đẹp động lòng người.“Vì tò mò, vì không chắc chắn.”“Tò mò cái gì? Không chắc chắn cái gì?”Hoắc Nhẫn nhìn thẳng vào tôi, đáy mắt thăm thẳm, giọng sâu lắng: “Tò mò, vì trước nay chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô. Không chắc chắn, cô có mấy phần thật giả.”Tôi ngừng động tác nuốt nước bọt, nheo nheo mắt.“Có một việc là thật.”

Anh nghiêm túc như vậy, tôi lại không nhịn được muốn trêu anh.

“Không phải tôi muốn để lại di ngôn cho anh sao? Không ngờ anh lại đến.”

“Bây giờ nói đi.” Hoắc Nhẫn đút tay túi quần, cao giọng.

Người cãi nhau chưa từng thua như tôi bỗng dưng nghẹn lời.

Chắc là sốt đến đầu óc mơ hồ rồi, tôi xoa xoa thái dương nói: “Lạnh quá, hay là anh vào nhà, từ từ tôi nói.”

Hoắc Nhẫn đứng im bất động.

Tôi không khỏi mỉm cười: “Anh sợ tôi dùng vũ lực với anh à?”

“Giang Kỳ!” Hoắc Nhẫn lại cao giọng.

“Được rồi, không trêu anh.” Tôi lê thân người nặng nề vào phòng, “Đến cũng đến rồi, uống ly nước ấm rồi đi.”

Tôi đi rót nước cho anh mới phát hiện bình thủy đổ ra toàn nước lạnh. Tôi mới nhớ ra mấy ngày nay cô giúp việc không đến, không ai nấu nước ấm.

“Tủ lạnh có đồ uống, uống không?” Tôi quay lại hỏi anh.

Hoắc Nhẫn đứng bên cạnh bàn trà, ánh mắt lướt từ sô pha bừa bộn rơi xuống người tôi, nhếch môi trào phúng: “Hay là cô nên để lại di ngôn trước, tương đối an toàn hơn.”

Tôi nghe ra được, anh cảm thấy chất lượng cuộc sống tôi tệ tới mức không biết đột tử lúc nào.

“Thầy Hoắc quá lời rồi.” Tôi mở tủ lạnh lấy ra một chai bia, ngồi xuống sô pha đơn cạnh cửa sổ, “Không c.h.ế.t được.”

Hoắc Nhẫn vô cảm nhìn tôi: “Thay đồ đi.”

“Làm gì?” Tôi co chân ngồi lên sô pha, làn váy ngủ dài che mắt cá nhân, không muốn nhúc nhích.

“Di ngôn của cô là sau khi cô bệnh c.h.ế.t thì đến nhặt xác à?”

Giọng nói anh mang hơi lạnh.

Tôi buồn cười hỏi anh: “Anh đồng ý không?”

“Không.”

“Vậy sao anh lại đến?”

Tôi rất bất ngờ khi anh đến.

Người như anh không phải ghét c.h.ế.t tôi sao? Còn có thể đến xem tôi c.h.ế.t chưa, thật kỳ lạ.

Hoắc Nhẫn không trả lời ngay.

Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn treo tường, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt anh một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đẹp động lòng người.

“Vì tò mò, vì không chắc chắn.”

“Tò mò cái gì? Không chắc chắn cái gì?”

Hoắc Nhẫn nhìn thẳng vào tôi, đáy mắt thăm thẳm, giọng sâu lắng: “Tò mò, vì trước nay chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô. Không chắc chắn, cô có mấy phần thật giả.”

Tôi ngừng động tác nuốt nước bọt, nheo nheo mắt.

“Có một việc là thật.”

Nghiện - Ôn Tửu Trảm Trúc MãTác giả: Ôn Tửu Trảm Trúc MãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày hôm đó, tôi bị gọi đến đại học A vì thằng em khỉ gió làm một cô bé to bụng. Mẹ cô bé kia mở miệng ra là đòi 200.000 tệ, nếu không sẽ kiện thằng nhóc. (Chú thích: 200.000 tệ tầm 700 triệu VNĐ) Tôi cười hỏi cô bé: “Em bị cưỡng ép à?” Cô bé nhìn mẹ, cúi đầu sợ hãi, không trả lời. Mẹ cô bé đập bàn, nước bọt văng tung tóe: “Bụng đã to như thế mà mấy người còn muốn chối à?” Tôi thờ ơ gõ bàn, “Cô ấy không muốn thì là cưỡng h|i|ế|p, nếu cô ấy chấp nhận thì là nam hoan nữ ái.” Người phụ nữ kia nổi giận, giơ tay tát tôi. Bàn tay bà ta bị nắm lấy giữa không trung, tôi ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông đang giữ bàn tay bà ta. Người đó mới từ ngoài vào, trên vai còn đọng những bông tuyết chưa tan, người tỏa ra hơi lạnh. “Thầy Hoắc.” Người chủ trì buổi hòa giải lịch sự giải thích: “Xin lỗi thầy, người phụ trách hỗ trợ sinh viên đang nghỉ phép nên làm phiền thầy phải đích thân đến đây.” Anh ấy quay lại giới thiệu với chúng tôi: “Đây là giáo sư Hoắc của hai em ấy, Hoắc Nhẫn.” “Hoắc Nhẫn ~” tôi… Anh nghiêm túc như vậy, tôi lại không nhịn được muốn trêu anh.“Không phải tôi muốn để lại di ngôn cho anh sao? Không ngờ anh lại đến.”“Bây giờ nói đi.” Hoắc Nhẫn đút tay túi quần, cao giọng.Người cãi nhau chưa từng thua như tôi bỗng dưng nghẹn lời.Chắc là sốt đến đầu óc mơ hồ rồi, tôi xoa xoa thái dương nói: “Lạnh quá, hay là anh vào nhà, từ từ tôi nói.”Hoắc Nhẫn đứng im bất động.Tôi không khỏi mỉm cười: “Anh sợ tôi dùng vũ lực với anh à?”“Giang Kỳ!” Hoắc Nhẫn lại cao giọng.“Được rồi, không trêu anh.” Tôi lê thân người nặng nề vào phòng, “Đến cũng đến rồi, uống ly nước ấm rồi đi.”Tôi đi rót nước cho anh mới phát hiện bình thủy đổ ra toàn nước lạnh. Tôi mới nhớ ra mấy ngày nay cô giúp việc không đến, không ai nấu nước ấm.“Tủ lạnh có đồ uống, uống không?” Tôi quay lại hỏi anh.Hoắc Nhẫn đứng bên cạnh bàn trà, ánh mắt lướt từ sô pha bừa bộn rơi xuống người tôi, nhếch môi trào phúng: “Hay là cô nên để lại di ngôn trước, tương đối an toàn hơn.”Tôi nghe ra được, anh cảm thấy chất lượng cuộc sống tôi tệ tới mức không biết đột tử lúc nào.“Thầy Hoắc quá lời rồi.” Tôi mở tủ lạnh lấy ra một chai bia, ngồi xuống sô pha đơn cạnh cửa sổ, “Không c.h.ế.t được.”Hoắc Nhẫn vô cảm nhìn tôi: “Thay đồ đi.”“Làm gì?” Tôi co chân ngồi lên sô pha, làn váy ngủ dài che mắt cá nhân, không muốn nhúc nhích.“Di ngôn của cô là sau khi cô bệnh c.h.ế.t thì đến nhặt xác à?”Giọng nói anh mang hơi lạnh.Tôi buồn cười hỏi anh: “Anh đồng ý không?”“Không.”“Vậy sao anh lại đến?”Tôi rất bất ngờ khi anh đến.Người như anh không phải ghét c.h.ế.t tôi sao? Còn có thể đến xem tôi c.h.ế.t chưa, thật kỳ lạ.Hoắc Nhẫn không trả lời ngay.Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn treo tường, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt anh một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đẹp động lòng người.“Vì tò mò, vì không chắc chắn.”“Tò mò cái gì? Không chắc chắn cái gì?”Hoắc Nhẫn nhìn thẳng vào tôi, đáy mắt thăm thẳm, giọng sâu lắng: “Tò mò, vì trước nay chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô. Không chắc chắn, cô có mấy phần thật giả.”Tôi ngừng động tác nuốt nước bọt, nheo nheo mắt.“Có một việc là thật.”

Chương 7