Tại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn…
Chương 47
Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Đàm Mộ Tinh vẫn còn hoài nghi về huyền học, nhưng cậu không hề nghi ngờ gì Sở Thiên Lê, hoặc nói là, cậu cho rằng bị cô lừa dối cũng chẳng sao.Cho dù cô có thực lực hay chỉ khoe khoang, cậu đều có thể chấp nhận.Sở Thiên Lê nghe vậy, đuôi vẫy lên trời, hất cằm kiêu ngạo: “A, lời nói của cậu chẳng khác gì tin vào chiêm tinh cả.Tớ đã là người giỏi nhất trên thế giới, tin tưởng tớ chính là tin tưởng các vì sao rồi... ““Mà điều thú vị nhất của chiêm tinh học là dù cậu có tin hay không thì các vì sao cũng sẽ nhìn thấu cậu.” Đôi mắt Sở Thiên Lê lóe lên một tia sáng nhỏ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngay cả những người thắc mắc và chỉ trích chiêm tinh cũng sống tuân theo quy luật của các vì sao.”Con người hiểu thế giới một cách chủ quan nhưng các vì sao trên bầu trời lại tồn tại một cách khách quan.Những người tin vào các vì sao cũng như những người nghi ngờ chúng đều không thể ảnh hưởng đến bản đồ sao rộng lớn này.Khâu Tình Không nghi hoặc: “Có ý gì?”“Nên miêu tả như thế nào đây?” Sở Thiên Lê sờ sờ cằm: “Nói đơn giản là, đây gọi là sao dự đoán phỏng đoán của cậu?”“Hoặc "cậu" cũng có thể chỉ một nhóm người.”Khâu Tình Không vô cùng kinh ngạc, khen ngợi: “Tuy rằng không hiểu gì, nhưng tớ cảm thấy rất có uy lực, tớ sẽ lập tức đăng ký một khoá copywriting, dùng những lời này để tiếp tục quảng bá!”Sở Thiên Lê sửng sốt: “Thì ra người ở thế giới vật chất nghe xong sẽ nghĩ như vậy.”Cô vẫn nhớ đã từng thảo luận chuyện này với ông nội, nhưng phản ứng của ông lại không như vậy, chẳng trách hai người đều không giữ được tiền.Người dân ở thành phố quan tâm đến tiền bạc hơn người trong thôn nhiều.Mặc dù Sở Thiên Lê không biết gì về quảng cáo nhưng chiến lược của Khâu Tình Không đã nhanh chóng đạt được hiệu quả.Lúc đầu, họ còn cần Khâu Tình Không để câu cá, nhưng chẳng bao lâu sau đã một truyền mười, mười truyền trăm, tạo thành một vòng tuần hoàn mới, khách cũ hỏi lại liên tục.Cả Khâu Tình Không và Đàm Mộ Tinh đều kiêm vô số chức, người trước chủ yếu chịu trách nhiệm quảng bá, vận hành và tích lũy khách hàng, người sau chủ yếu trang trí, tài chính và sắp xếp lại các phản hồi tốt.Sở Thiên Lê không biết gì ngoài bói toán, đảm nhận chức linh vật và giả thần giả quỷ.Trong vòng một tuần Sở Thiên Lê đã nổi danh trong lớp, cả giáo viên cũng nghe đến tên.Trong giờ học, giáo viên giám sát học sinh làm bài, lúc đi đến hàng cuối lớp để kiểm tra thì phát hiện ra Sở Thiên Lê đang cuộn tròn ngủ như chết, không nhịn được bước lên nhắc nhở: “Được rồi, đừng ngủ nữa, mau làm bài đi.” Đàm Mộ Tinh ngơ ngác nhìn cô giáo, sau đó lại do dự nhìn Sở Thiên Lê, phân vân không biết có nên gọi bạn cùng bàn dậy hay không.Cô giáo nhìn chiếc bàn bừa bộn, vui vẻ giúp cô dọn dẹp, nhặt mấy lá bài đặt sang một bên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, mau làm bài đi, về nhà rồi ngủ.”Bởi vì trong trường có nhiều con em gia cảnh khá giả, cho nên các giáo viên thường khó quản lý, bọn họ có động lực thì không sao, nhưng nếu thực sự muốn ăn nằm chờ c.h.ế.t thì cũng không ngăn được.Sở Thiên Lê nghi hoặc mở mắt ra, lắc đầu tỉnh lại, nhìn cô giáo đang lật bài poker, đột nhiên nói: “Cô ơi, tối nay đừng đi uống rượu, nếu không vận đào hoa sẽ chạy mất đấy.”
Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Đàm Mộ Tinh vẫn còn hoài nghi về huyền học, nhưng cậu không hề nghi ngờ gì Sở Thiên Lê, hoặc nói là, cậu cho rằng bị cô lừa dối cũng chẳng sao.Cho dù cô có thực lực hay chỉ khoe khoang, cậu đều có thể chấp nhận.Sở Thiên Lê nghe vậy, đuôi vẫy lên trời, hất cằm kiêu ngạo: “A, lời nói của cậu chẳng khác gì tin vào chiêm tinh cả.Tớ đã là người giỏi nhất trên thế giới, tin tưởng tớ chính là tin tưởng các vì sao rồi... ““Mà điều thú vị nhất của chiêm tinh học là dù cậu có tin hay không thì các vì sao cũng sẽ nhìn thấu cậu.” Đôi mắt Sở Thiên Lê lóe lên một tia sáng nhỏ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngay cả những người thắc mắc và chỉ trích chiêm tinh cũng sống tuân theo quy luật của các vì sao.”Con người hiểu thế giới một cách chủ quan nhưng các vì sao trên bầu trời lại tồn tại một cách khách quan.Những người tin vào các vì sao cũng như những người nghi ngờ chúng đều không thể ảnh hưởng đến bản đồ sao rộng lớn này.Khâu Tình Không nghi hoặc: “Có ý gì?”“Nên miêu tả như thế nào đây?” Sở Thiên Lê sờ sờ cằm: “Nói đơn giản là, đây gọi là sao dự đoán phỏng đoán của cậu?”“Hoặc "cậu" cũng có thể chỉ một nhóm người.”Khâu Tình Không vô cùng kinh ngạc, khen ngợi: “Tuy rằng không hiểu gì, nhưng tớ cảm thấy rất có uy lực, tớ sẽ lập tức đăng ký một khoá copywriting, dùng những lời này để tiếp tục quảng bá!”Sở Thiên Lê sửng sốt: “Thì ra người ở thế giới vật chất nghe xong sẽ nghĩ như vậy.”Cô vẫn nhớ đã từng thảo luận chuyện này với ông nội, nhưng phản ứng của ông lại không như vậy, chẳng trách hai người đều không giữ được tiền.Người dân ở thành phố quan tâm đến tiền bạc hơn người trong thôn nhiều.Mặc dù Sở Thiên Lê không biết gì về quảng cáo nhưng chiến lược của Khâu Tình Không đã nhanh chóng đạt được hiệu quả.Lúc đầu, họ còn cần Khâu Tình Không để câu cá, nhưng chẳng bao lâu sau đã một truyền mười, mười truyền trăm, tạo thành một vòng tuần hoàn mới, khách cũ hỏi lại liên tục.Cả Khâu Tình Không và Đàm Mộ Tinh đều kiêm vô số chức, người trước chủ yếu chịu trách nhiệm quảng bá, vận hành và tích lũy khách hàng, người sau chủ yếu trang trí, tài chính và sắp xếp lại các phản hồi tốt.Sở Thiên Lê không biết gì ngoài bói toán, đảm nhận chức linh vật và giả thần giả quỷ.Trong vòng một tuần Sở Thiên Lê đã nổi danh trong lớp, cả giáo viên cũng nghe đến tên.Trong giờ học, giáo viên giám sát học sinh làm bài, lúc đi đến hàng cuối lớp để kiểm tra thì phát hiện ra Sở Thiên Lê đang cuộn tròn ngủ như chết, không nhịn được bước lên nhắc nhở: “Được rồi, đừng ngủ nữa, mau làm bài đi.” Đàm Mộ Tinh ngơ ngác nhìn cô giáo, sau đó lại do dự nhìn Sở Thiên Lê, phân vân không biết có nên gọi bạn cùng bàn dậy hay không.Cô giáo nhìn chiếc bàn bừa bộn, vui vẻ giúp cô dọn dẹp, nhặt mấy lá bài đặt sang một bên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, mau làm bài đi, về nhà rồi ngủ.”Bởi vì trong trường có nhiều con em gia cảnh khá giả, cho nên các giáo viên thường khó quản lý, bọn họ có động lực thì không sao, nhưng nếu thực sự muốn ăn nằm chờ c.h.ế.t thì cũng không ngăn được.Sở Thiên Lê nghi hoặc mở mắt ra, lắc đầu tỉnh lại, nhìn cô giáo đang lật bài poker, đột nhiên nói: “Cô ơi, tối nay đừng đi uống rượu, nếu không vận đào hoa sẽ chạy mất đấy.”
Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Đàm Mộ Tinh vẫn còn hoài nghi về huyền học, nhưng cậu không hề nghi ngờ gì Sở Thiên Lê, hoặc nói là, cậu cho rằng bị cô lừa dối cũng chẳng sao.Cho dù cô có thực lực hay chỉ khoe khoang, cậu đều có thể chấp nhận.Sở Thiên Lê nghe vậy, đuôi vẫy lên trời, hất cằm kiêu ngạo: “A, lời nói của cậu chẳng khác gì tin vào chiêm tinh cả.Tớ đã là người giỏi nhất trên thế giới, tin tưởng tớ chính là tin tưởng các vì sao rồi... ““Mà điều thú vị nhất của chiêm tinh học là dù cậu có tin hay không thì các vì sao cũng sẽ nhìn thấu cậu.” Đôi mắt Sở Thiên Lê lóe lên một tia sáng nhỏ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngay cả những người thắc mắc và chỉ trích chiêm tinh cũng sống tuân theo quy luật của các vì sao.”Con người hiểu thế giới một cách chủ quan nhưng các vì sao trên bầu trời lại tồn tại một cách khách quan.Những người tin vào các vì sao cũng như những người nghi ngờ chúng đều không thể ảnh hưởng đến bản đồ sao rộng lớn này.Khâu Tình Không nghi hoặc: “Có ý gì?”“Nên miêu tả như thế nào đây?” Sở Thiên Lê sờ sờ cằm: “Nói đơn giản là, đây gọi là sao dự đoán phỏng đoán của cậu?”“Hoặc "cậu" cũng có thể chỉ một nhóm người.”Khâu Tình Không vô cùng kinh ngạc, khen ngợi: “Tuy rằng không hiểu gì, nhưng tớ cảm thấy rất có uy lực, tớ sẽ lập tức đăng ký một khoá copywriting, dùng những lời này để tiếp tục quảng bá!”Sở Thiên Lê sửng sốt: “Thì ra người ở thế giới vật chất nghe xong sẽ nghĩ như vậy.”Cô vẫn nhớ đã từng thảo luận chuyện này với ông nội, nhưng phản ứng của ông lại không như vậy, chẳng trách hai người đều không giữ được tiền.Người dân ở thành phố quan tâm đến tiền bạc hơn người trong thôn nhiều.Mặc dù Sở Thiên Lê không biết gì về quảng cáo nhưng chiến lược của Khâu Tình Không đã nhanh chóng đạt được hiệu quả.Lúc đầu, họ còn cần Khâu Tình Không để câu cá, nhưng chẳng bao lâu sau đã một truyền mười, mười truyền trăm, tạo thành một vòng tuần hoàn mới, khách cũ hỏi lại liên tục.Cả Khâu Tình Không và Đàm Mộ Tinh đều kiêm vô số chức, người trước chủ yếu chịu trách nhiệm quảng bá, vận hành và tích lũy khách hàng, người sau chủ yếu trang trí, tài chính và sắp xếp lại các phản hồi tốt.Sở Thiên Lê không biết gì ngoài bói toán, đảm nhận chức linh vật và giả thần giả quỷ.Trong vòng một tuần Sở Thiên Lê đã nổi danh trong lớp, cả giáo viên cũng nghe đến tên.Trong giờ học, giáo viên giám sát học sinh làm bài, lúc đi đến hàng cuối lớp để kiểm tra thì phát hiện ra Sở Thiên Lê đang cuộn tròn ngủ như chết, không nhịn được bước lên nhắc nhở: “Được rồi, đừng ngủ nữa, mau làm bài đi.” Đàm Mộ Tinh ngơ ngác nhìn cô giáo, sau đó lại do dự nhìn Sở Thiên Lê, phân vân không biết có nên gọi bạn cùng bàn dậy hay không.Cô giáo nhìn chiếc bàn bừa bộn, vui vẻ giúp cô dọn dẹp, nhặt mấy lá bài đặt sang một bên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, mau làm bài đi, về nhà rồi ngủ.”Bởi vì trong trường có nhiều con em gia cảnh khá giả, cho nên các giáo viên thường khó quản lý, bọn họ có động lực thì không sao, nhưng nếu thực sự muốn ăn nằm chờ c.h.ế.t thì cũng không ngăn được.Sở Thiên Lê nghi hoặc mở mắt ra, lắc đầu tỉnh lại, nhìn cô giáo đang lật bài poker, đột nhiên nói: “Cô ơi, tối nay đừng đi uống rượu, nếu không vận đào hoa sẽ chạy mất đấy.”